Định Mệnh, Anh Yêu Em!

Chương 26: Hận thù hóa giải, yêu thương trở về

Cả công ty đều đã đồn ầm lên chuyện cô được đại gia bao nuôi và mang thai ngoài dá thú. Mỗi lần đến công ty là cô phải chịu áp lực từ những cặp mắt soi mói khinh bỉ, cô quyết định xin nghỉ phép một tuần để tĩnh dưỡng, tiện đi siêu âm xem tình trạng đứa bé, từ lúc cô mang thai đến giờ, đến sức khỏe hay tình trạng của con, cô còn không biết.

Khi biết mình mang thai cô rất để tâm đến vẻ bề ngoài của mình, nghe nói khi mang thai không nên mặc quá nhiều đồ, ăn uống nhiều chất dinh dưỡng để đứa bé phát triển tốt, trước khi đi ngủ cô bắt đầu thói quen nghe nhạc nhẹ, trong tủ từ lúc nào đã có vài chiếc váy bà bầu xinh xắn. Khoảng trời trên cao xanh trong vắt, thi thoảng áng mây trôi chầm chậm tạo nên bức nền mềm mại, trời lặng gió, dưới bóng cây liễu, khuôn mặt từ lúc biết mình mang thai của cô đã trở nên bầu bĩnh, vẫn là đôi môi dịu dàng và nồng ấm luôn nở nụ cười, cô mặc chiếc váy bầu màu đỏ, vai đeo túi xách ra khỏi phòng trọ khóa cửa cần thận, đảo bước đi về phía bệnh viện thành phố.

Từ phía sau Mạc Tử Thành đứng núp sau lùm cây, quan sát cô từ xa, lặng lẽ đi theo cô như một vệ sĩ âm thầm. Lần đầu tiên nhìn thấy cô mặc chiếc váy rộng như vậy, nhìn cô bớt xanh xao, anh giao động mà lòng không khỏi hồi hộp. Anh tự dặn lòng mình không nên xen vào cuộc sống của cô nữa, nhưng anh cũng không thể không quan tâm đứa bé trong bụng cô là của ai, một lần nữa lại rơi vào hoàn cảnh lên lút như này.

Trong bệnh viện mùi thuốc khử trùng lan tỏa khắp nơi, hôm nay không phải ngày nghỉ nên bệnh viện rất ít người qua lại. Ngồi trước phòng khoa sản, cô đưa tay vuốt ve cái bụng nhỏ, hơi lo lắng và hoang mang. Thời gian đã nửa tiếng trôi qua, cuối cùng tên cô đã được bác sĩ gọi tới, cô gấp rút vào bên trong phòng. Bác sĩ khoa sản này là nữ, nhìn bà đã lộ vài sợi tóc trắng, đuôi mắt có nốt chân chim nhàn nhạt của tuổi già, nếu mẹ cô còn sống có lẽ cũng chạc tuổi bà ta.

"Thai nhi rất tốt, nên ăn uống điều độ hơn, quan trọng phải ngủ đúng giờ giấc, không được hoạt động mạnh dễ động thai." Bà ấy đưa cho cô tờ kết quả khám thai, bên trên ghim một bức ảnh siêu âm, trong hình là một đứa bé nho nhỏ, khuôn mặt còn chưa rõ, chưa xác định được là bé trai hay bé gái. Cô nhìn chăm chú vào bức hình, đột nhiên thấy ngọt ngào, đứa bé sẽ là con của cô, cô nhận thức được tầm quan trọng của đứa bé, nở nụ cười tươi.

"Cảm ơn bác sĩ!"

"Thời gian này không nên buồn phiền, sẽ ảnh hưởng đến tính cách đứa bé sau này."

Cô gật nhẹ đầu chú tâm lắng nghe.

"Ba đứa bé không đi cùng cô sao?" Bà ta hỏi đột ngột làm cô bối rối, ấm úng không biết trả lời như nào. Ba của đứa bé còn không biết cô là ai, thì sao có thể đi cùng cô được?

"Chẹp...giới trẻ bây giờ thật khó hiểu." Bà ta nói như hiểu ra vấn đề của cô, nhưng nhìn biểu cảm của bà ta rõ ràng có chút hiểu nhầm. Có lẽ bà ta đã khám qua nhiều thai phụ như cô, và cho rằng cô là người con gái lẳng lơ như bao người khác.

"Ba đứa bé hôm nay còn cuộc họp quan trọng, không thể đến." Cô cười ngượng cúi chào lễ phép đi ra ngoài, thở dài nặng nề. Bệnh viện này cách nghĩa trang nơi bố mẹ cô không xa, đã rất lâu rồi cô chưa đi thăm họ, chi bằng hôm nay có tin vui, cô mang đứa bé đến chào ông bà ngoại một tiếng.

Nghĩa trang luôn là nơi âm u và tính lặng nhất, khung cảnh chết chóc hiện lên trước mắt cô. Hàng trăm tấm bia mộ mọc lên rải rác khắp nơi, có vài nấm mộ đã mọc cỏ xanh mơn mởn, có nghĩa những ngôi mộ này đã bị bỏ lại từ rất lâu rồi. Có những ngôi mộ của người trẻ tuổi, trong di ảnh là các cô các cậu tươi cười niềm nở, đúng vậy! Đâu ai biết trước được ngày mai sẽ ra sao? Cũng như họ, tấm ảnh vui vẻ nhất của họ lại biến thành tấm ảnh tưởng nhớ trên bia mộ, cuộc sống thật ngắn ngủi, nếu không trân trọng nó thì có thể cả đời này sẽ không còn cơ hội để sống tốt được nữa. Đến lúc ấy hối hận cũng đã muộn màng.

Cô cầm trên tay đóa hoa cúc vạn thọ trắng, đảo bước về phía nấm mồ gọn gàng nằm cô độc trong cùng. Hai người thân nhất của cô đang nằm lạnh lẽo ở đó, bên cạnh là di mộ của ông bà ngoại cô, cả gia đình cô đều đang ở đây. Họ đang nhìn cô bước đến, cùng chào đón đứa bé trong bụng cô.

"Ông bà, Bố! Mẹ ơi! Con đến thăm mọi người đây. Mọi người có khỏe không?" Đôi mắt cô ẩn nét buồn buồn quỳ xuống, tay đặt bó hoa lên phía trước, tuy vậy môi cô vẫn giữ nụ cười hạnh phúc. Trải qua mười năm sóng gió, bao đau khổ, bao ký ức tuyệt đẹp của cô trong giây phút này đều hiện lên, cô đã trưởng thành rồi! Đã sắp trở thành một bà mẹ, nhưng bố mẹ cô thì vẫn giữ một khuôn mặt trên khung ảnh suốt từng ấy thời gian, chỉ tiếc rằng họ không thể trực tiếp chứng kiến cô trưởng thành, không thể nhìn cô hạnh phúc, càng không thể thấy ba đứa bé trong bụng cô là ai.

Mạc Tử Thành đứng từ xa, cách phía sau cô vài ba mộ, nhìn cô đau lòng.

"Mẹ ơi, con đã có đứa con của mình. Hôm nay con mới có cơ hội đến báo tin vui này. Đứa bé rất khỏe mạnh, con đã mang thai được 8 tuần rồi. Mẹ có vui không?" Cô nhìn xuống dưới, xoa nhẹ bụng rồi ngước lên.

Khung cảnh tĩnh lặng, khuôn mặt trái xoan của mẹ cô vẫn nở nụ cười dịu dàng, bà ấy đang vui mừng đúng không? Đây chính là đứa cháu đầu lòng của bà mà, nụ cười hiền dịu ấy đã từng bên cô suốt mười sáu năm, còn giờ thì không!

"Mẹ có tò mò về ba của đứa bé không?" Nói đến đây mắt cô đã rưng rưng, bàn tay nắm chặt vạt váy, không dám đối mặt với mẹ mình. Mạc Tử Thành mắt sáng lên, tiến lên vài bước gần với cô hơn để có thể nghe rõ ràng, cô sẽ nói ba đứa bé là ai? Tốt quá, anh muốn từ chính miệng cô thốt ra tên thằng khốn ấy. Anh muốn đánh chết hắn ta, muốn hỏi hắn tại sao lại bỏ cô một mình, bỏ chính đứa con của mình.

"Thật ra...chính ba đứa bé cũng không biết con là ai nữa mẹ à! Con thật ngốc...con...con đã bị hại mẹ ơi...hu hu..." Cô khóc lóc nghẹn ngào nói không lên lời, khuôn mặt đầm đìa nước mắt. "Con còn nhớ rõ hôm ấy, con cùng Mạc Tử Thành đi dự bữa tiệc ở khách sạn...chính bởi tính cách ngu ngốc của con...mà con bị đồng nghiệp lừa...bỏ thuốc con...hức...hức...sau đó...sau đó...hôm sau tỉnh dậy...con đã thành một người phụ nữ...một mình con trong căn phòng ấy...con còn nhớ, căn phòng lạnh lẽo ấy, một mình con nằm trên chiếc giường, tấm chăn trắng che chắn thân thể...Con hoảng sợ vô cùng...con không nhớ chuyện gì đã xảy ra tối hôm trước...Con chỉ biết rằng, biết rằng...con đã trở thành người phụ nữ của người khác, con không còn mặt mũi nào bên cạnh Mạc Tử Thành nữa. Mẹ biết không? Con đã nhận được lời yêu từ anh ấy...Nhưng đã quá muộn rồi...con, con không thể để anh ấy chịu thiệt thòi. Mẹ à, con phải làm sao?" Cô đau khổ, từng câu từng chữ run sợ, có câu nói không rõ ràng, chỉ biết rằng mắt và môi cay cay đến nỗi nói không ra tiếng, nhớ lại cảnh tượng ấy làm cho cô thấy mình thật rẻ mạt, đến khi được người mình yêu thương đáp trả lại tình cảm thì bản thân lại thấy mình không còn xứng với anh nữa, cảm giác này khiến cô tuyệt vọng đến chết đi sống lại.

Anh như sét đánh ngang tai khi cô dừng lại. Từng lời thú nhận của cô vẫn còn vang vảng bên tai rõ ràng, nhìn cô đau khổ khóc nấc lên, muốn tới đỡ cô dậy nhưng lại không thể di chuyển chân, người anh như hóa đá, khuôn mặt cắt không còn giọt máu. Thì ra cô ấy luôn giấu nhẹm sự thật này trong lòng, thì ra cố ấy đã hiểu nhầm sự tình ngày hôm ấy. Thì ra không phải cô ấy không yêu anh! Thì ra trong lòng cô ấy anh vẫn luôn là duy nhất, là tất cả. Mọi sự thắc mắc đã được giải đáp, anh run run nhìn người con gái trước mắt mình đang quỳ gối khom lưng thú tội của mình trước di cốt của người thân, cảm thấy mình thật vô dụng khi không giúp được gì cho cô. Nếu bây giờ bước đến chắc chắn cô sẽ ngạc nhiên hoảng sợ, cô ấy đang mang thai đứa con của anh. Là xương máu của anh, là kết tinh tình yêu của hai người. Cả hai mẹ con họ đều là gia đình của anh, anh giấu sự vui mừng trong lòng, cúi đầu từ xa chào kính trọng từng người đã khuất từ gia đình cô, thầm cảm ơn họ đang mang cô đến bên anh, rồi anh rời đi như chưa từng đến nơi này.