Định Mệnh, Anh Yêu Em!

Chương 27: Em sẽ bảo vệ anh

"Hân Hân, hôm nay cậu muốn ăn gì nào?"

"Mình không kén đâu." Cô cười cười

"Mình không hỏi cậu! Mình hỏi cháu mình kìa?" Tạ Lan Chi nhanh nhẹn xoa xoa bụng cô, trên miệng là nụ cười tươi rói. Cô đến nhà cô ấy đã ba ngày rồi, ở một mình không tiện, cô bạn thân nghe biết tin có thai cũng cuống lên đón cô về ở chung, bạn trai cô ấy đã đi công tác ở thành phố khác, cô ấy ở một mình cũng cô đơn, có Trương Ngọc Hân bầu bạn căn nhà ngày nào cũng tràn ngập nụ cười.

"Hứ, cậu chỉ quan tâm đến đứa bé. Thật không công bằng!" Cô giả vờ chu chu miệng ghen tị, làm cho cô bạn thân không nhịn được cười bẹo má cô một cái.

"Mình sẽ làm cà ri, món cậu thích nhất có được không?"

"Được. Vẫn là Cậu tốt nhất."

Mới vào bếp được nửa tiếng cô ấy đã phi ra, nhà hết sạch gói gia vị, mà trong bếp cô vẫn đang phải canh nồi củ quả, vốn cô không biết nấu cà ri, tay chân dạo gần đây lại vụng về, cô xung phong đi mua bổ sung đồ còn thiếu, gần đây có một siêu thị nhỏ, từ nhà Tạ Lan Chi đi cũng không quá xa. Cô ấy ngăn cản không được cuối cùng tiễn cô ra ngoài cửa để cô đi.

Gần đến nơi toàn thân cô cứng đờ lại. Phía trước là Mạc Tử Thành. Anh ấy đang nói chuyện với ai đó, nhìn kĩ hơn cô có thể chắc chắn đó là Long An Duệ! Nghe nói công ty anh ta đã bị phá sản cách đây không lâu, tại sao anh ta lại gặp Mạc Tử Thành? Nhìn bộ dạng của anh ta như đang van xin Mạc Tử Thành chuyện gì đó, Mạc Tử Thành vẫn lạnh lùng như ngày nào, khuôn mặt vô cảm quay đi, để lại đằng sau sự thù hận không thể từ bỏ. Cô tránh né sự xuất hiện của mình sau tấm biển quảng cáo, Mạc Tử Thành rời đi chưa lâu tên Long An Duệ đã gọi một đám người du côn từ đâu tới, thân hình cao lớn không khác gì xã hội đen. Có vẻ như anh ta đang chỉ thị chúng làm chuyện gì đó, rồi rút từ trong ví ra một cái thẻ. Bọn họ nhanh chóng lên xe đi theo hướng Mạc Tử Thành vừa rời đi, khuôn mặt xấu xa của chúng làm cô lo lắng, cô có linh cảm sắp có chuyện chẳng lành. Biết vậy nhưng cô vẫn bắt một chiếc taxi đi theo sau bọn du côn tìm hiểu ngọn ngành. Long An Duệ là ba của đứa bé, Mạc Tử Thành là người cô yêu. Chuyện này làm cô phân vân không biết giữa họ xảy ra xô xát gì?

Chiếc xe dừng lại ở con đừng vắng vẻ, chặn phía trước xe của Mạc Tử Thành. Chúng chửi bới toàn những câu cặn bã ép Mạc Tử Thành ra khỏi xe. Mạc Tử Thành bước ra ngoài, nhìn anh mặt mày xám lại, dường như sắp có đánh nhau đến nơi.

Cô trả tiền taxi, ra ngoài núp phía sau cây đa lớn nhìn đám người bọn họ. Chúng rất đông, đếm lại tất cả có mười hai người. Duy nhất chỉ có Mạc Tử Thành là không có đồng bọn bị chúng vây quanh. Cô lo lắng cho Mạc Tử Thành, anh sẽ bị thương nếu để chúng tới gần hơn. Không suy nghĩ gì thêm cô gọi ngay số cảnh sát.

Một mình anh đánh hết chục tên côn đồ, bọn chúng bị hành hạ đến nỗi không thể di chuyển được mà nằm im một chỗ, anh vẫn như xưa, vẫn tàn bạo như vậy. Chỉ có vậy mới làm cô bớt hoảng sợ, anh đang cặm cúi xử lý nốt hai tên còn lại, tên kia bị anh đá lăn xuống đất, tên còn lại đang bị anh túm cổ áo. Tên kia lau máu khoé miệng, hắn gượng dậy rút từ sau ra một con dao sắc béng, hướng tới Mạc Tử Thành.

"Á..." Tiếng hét thật vô vọng, đôi chân khụy xuống, một dòng máu đỏ chết chóc chảy ra dưới nền đất.

"Hân Hân!" Mạc Tử Thành quay lại gào lên, đáy mắt là sự ngạc nhiên lẫn chua xót, chạy nhanh lại đỡ cô, con dao đâm thẳng vào da thịt cô, thật đau! Thật xót! Thật buốt! Mọi cảm giác lẫn lộn xuất hiện trong cơ thể cô. Đôi tay anh đẫm máu của cô, cố giữ chặt vết thương nhưng chỉ làm máu thêm rỉ ra ngoài. Lần đầu tiên cô thấy giọt nước mắt của anh, lần đầu tiên cô thấy anh tuyệt vọng, lần đầu tiên cô thấy anh gọi tên mình đau khổ đến thế, lần đầu tiên anh năn nỉ cô hãy cố gắng, giọt nước mắt anh từng giọt lần lượt rơi trên khuôn mặt trắng bệch của cô. Anh đang khóc đấy ư? Đừng khóc! Đừng bi thương như vậy. Hãy là Mạc Tử Thành cao ngạo của ngày trước có được không? Cô rơi nước mắt lưu luyến anh, đôi tay run rẩy đưa lên muốn lau nước mắt cho anh. Từng giác quan, từng cảm xúc như tê liệt. Mắt cô vẫn mở nhưng sao lại âm u thế này? Thật tối, thật đáng sợ. Cô buông rơi đôi tay xuống mặc kệ tiếng khóc của người đàn ông này, trong tiếng khóc lẫn lộn tiếng còi xe cảnh sát vang inh ỏi từ phía xa. Cảnh sát đến rồi, anh đã được cứu, cô có thể yên tâm khép đôi mắt lại. Mọi thứ trở lên im lặng trong đôi tai của cô, cô dần mất đi ý thức.