Định Mệnh, Anh Yêu Em!

Chương 30: Cầu hôn

Hôm sau mọi thứ đã thay đổi. Căn nhà cô thuê đã chấm dứt đơn phương hợp đồng. Đồ đạc của cô đều bị anh bỏ lại, trở về căn nhà mơ ước của hai người anh đã sửa sang lại tất cả một màu hài hoà. Anh nói sau này anh sẽ làm tất cả mọi thứ để tốt cho con của hai người, nhưng trước đó phải có một môi trường tốt. Còn cô chỉ cần ung dung đón nhận yêu thương của anh là được.

“Tử Thành, chúng ta đang đi đâu?”

“Bí mật!”

Trên chiếc xe đen sang trọng, anh và cô cùng đi về một hướng phía xa xa thành phố. Điểm dừng chính là một nhà hàng hiện đại sang trọng, quái lạ là một nơi xa hoa như này lại không thấy một bóng người nào. Đến khi cô và anh vào đến cửa rồi vẫn chỉ thấy một vài bồi bàn và cô quản lý xinh đẹp.

“Tử Thành, ở đây vắng vẻ quá. Chúng ta đi nơi khác có được không?” Cô bám lấy cánh tay anh thân mật, mái tóc dài hất gọn ra phía sau.

“Chính vì vắng vẻ nên anh mới chọn.” Anh cười thần bí ôm cô vào lòng cùng đi vào sảnh.

Trước mặt cô là một căn phòng lớn không có ánh điện, xung quanh hàng trăm cây nến sáng mập mờ kì ảo, từng ngọn nến lung linh đung đưa mê long người. Những cánh hoa hồng rải rác khắp nơi trên nền đất, hay trên bàn, cũng như trên ghế. Vài ngọn nến vàng dẫn lối đưa cô và anh đến một bàn tiệc nhỏ, bên trên phủ vài cánh hoa hồng, thức ăn bày biện đẹp mắt đều là những món cô thích. Xung quanh được tạo nền bởi hình trái tim bằng những ngọn nến nho nhỏ, giữa là bàn ăn tinh tế. Anh đang định làm gì? Cô không quan tâm. Cô chỉ thấy thật vui, thật hạnh phúc, mọi thứ đều như mơ, niềm hạnh phúc lớn chiếm hữu cả tâm hồn cô, là anh đã chuẩn bị những thứ này tao bất ngờ cho cô ư? Cô chỉ biết mọi thứ anh chuẩn bị đều hoàn hảo, cô dựa dẫm lùi lại vài bước nhìn anh, nhìn như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh mỉm cười, khuôn mặt đều là hứng thú. Anh dẫn cô tiến đến giữa hình trái tim đang toả sáng huyền diệu. Lại đột nhiên thận trọng quỳ một chân xuống sàn, móc từ phía trong túi ra là cái hộp nhỏ bằng nhung đen quý phái. Cô giật mình bối rối, đôi mắt rưng rưng luyến ái nhìn anh.

“Hân Hân, sau bao nhiêu năm tháng chúng ta bên nhau. Đến giờ cuối cùng anh đã nhận ra rằng thiếu em anh không thể sống yên ổn, anh tự hứa với lòng mình cả đời, cả kiếp này chỉ yêu mình em, một lòng muốn bảo vệ em, che trở cho em, cho em một tình yêu đẹp, cho em một gia đình hạnh phúc. Ngày trước anh ngu ngốc mới để mất em một lần, anh không muốn như vậy, anh không muốn mất em một lần nữa! Trải qua nhiều ký ức vui buồn với nhau, anh nhận ra em là người duy nhất mang đến cho anh sự bình yên, mang đến cho anh tình yêu, cũng như cho anh niềm vui và lý do để cố gắng trong công việc. Nếu hôm nay em không đồng ý, anh sẽ quỳ ở đây đến khi nào em đồng ý thì thôi! Trương Ngọc Hân, lấy anh nhé?” Anh ân cần nói nhỏ nhẹ với cô, nhẹ nhàng với cô như nâng niu cánh hoa nhỏ, anh mở chiếc hộp nhỏ ra, một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh nạm hình trái tim nhỏ xuất hiện, dưới ánh nến nó thật quyến rũ làm sao, chiếc nhẫn như toả ra mị lực thu hút cô không rời. Vài giọt nước mắt tuôn rơi, cô oà lên khóc. Không phải khóc vì buồn rầu hay đau thương, đây chính những giọt nước mắt hạnh phúc nhất của cuộc đời cô. Dường như tất cả mọi thứ đến tưởng tượng cô cũng chưa từng, cô đã từng ao ước cùng anh sống đến cuối đời, cùng bên nhau chia sẻ mọi khó khăn cũng như sự ngọt ngào. Nhưng cô chưa dám nghĩ có một ngày Mạc Tử Thành khuỵ gối trước cô, đưa hết tâm can ra bày tỏ tình cảm của anh đối với cô, anh vẫn mong chờ câu trả lời của cô, khuôn mặt anh tuấn của anh vẫn giữ vững nụ cười.

“Đồ ngốc ạ! Em khóc lóc gì chứ? Em muốn anh quỳ ở đây mãi hay sao?”

“Kh..không có. Anh đứng lên đi.”

“Em còn chưa trả lời.” Anh nhìn cô âu yếm, toàn thân không có ý đứng dậy.

“Em đồng ý! Em đồng ý! Mạc Tử Thành, em nguyện một đời một kiếp bên anh, yêu anh!”

Trong niềm hân hoan này, làm sao để bày tỏ vui sướng của hai người?

Anh cắt từng thá thịt đưa cho cô, coi cô như bảo bối mà nâng niu. Còn cô vẫn không kiềm chế được, lồng ngực đập rộn ràng. Đôi gò má ửng hồng say mê nhìn anh, người con trai tài sắc vẹn toàn, anh là người đàn ông tốt nhất trên đời đối với cô. Khoảnh khắc này chắc chắn người nhà cô cũng đang chứng kiến. Bên ngoài là những vì sao tinh anh sáng soi, tựa như bố mẹ cô đang mỉm cười với hai người, cuối cùng có thể nhìn thấy cô hạnh phúc như vậy, họ có thể an tâm gửi gắm cô cho cậu con rể có đức có tài này rồi, chỉ mong giữa cô và anh sẽ mãi hạnh phúc như vậy, chỉ thế thôi cũng để để bố mẹ cô mãn nguyện mà ra đi thanh thản không còn nỗi lo hay khúc mắc gì nữa.

Giới truyền thông rất nhanh chóng bắt được thông tin vàng, tin tức cô và anh sẽ tổ chức hôn lễ được lan rộng. Mọi người đã biết hết mối quan hệ của cô và anh, điều này làm cô thoải mái và bớt lo nghĩ nhiều.

Cùng anh quay trở lại Mạc thị, mọi người nhìn cô với đôi mắt ngưỡng mộ, cô đã là tân phu nhân của tổng tài Mạc Tử Thành. Là người mà bao nhiêu cô gái từng ao ước vị trí hiện tại của cô. Là người mà mọi người từng ghen ghét. Cuối cùng tấm bài cũng lật ngược, những cô gái xinh đẹp kia cũng không thể nào tiếp cận anh được nữa, đã có thể từ bỏ anh rồi? Vì bây giờ anh đã là của cô!

Anh nắm lấy tay cô thật chặt, oai phong tiến vào tập đoàn lớn này, trên dưới đều khép nép cúi chào hai người, sao cảm giác này mới lạ mà xao xuyến đến thế! Người đàn ông này, bạn trai mơ ước này, anh chồng quốc dân này, lại đang bên cạnh cô, là chồng sắp cưới của cô sao?

Đôi môi quyến rũ cong lên, cô tươi cười cùng anh tiến vào tập đoàn mơ ước của hàng trăm nghìn người.