[ĐN Attack On Titan] Mắt Tím Và Tóc Đen

Chương 17: Giấc mơ

Eren nằm mơ. Đó là một giấc mơ rất kì lạ.

Trong mơ, Eren nhìn thấy một cô gái có mái tóc đen dài mặc trang phục của quân Trinh Sát đứng quay lưng lại với mình, hình như đang nhìn gì đó qua khung cửa sổ. Không biết xuất phát từ lí do gì, Eren cũng nhìn qua khung cửa sổ ấy, và rồi cậu ngạc nhiên.

Eren có thể nhìn thấy qua khung cửa sổ là sân huấn luyện của quân Trinh Sát, ở đó, có 3 người đang nói chuyện với nhau. Một người trong số đó là người cậu vô cùng quen thuộc - Binh trưởng Levi, và 2 người còn lại lần lượt là một chàng trai cao ráo với mái tóc vàng và một cô gái có mái tóc đỏ nâu. Họ đều mặc quân phục có hình đôi cánh ở sau lưng.

Eren cảm thấy rất ngạc nhiên, cậu cảm thấy binh trưởng Levi có vẻ như rất thân thiết với 2 người kia. Nhưng cậu chưa từng gặp họ trong quân Trinh Sát bao giờ.

Eren cảm thấy rất đỗi mông lung. Cậu thật sự không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Không biết đã qua bao lâu, cô gái tóc đen đó đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm về hướng Eren đang đứng. Đôi mắt của cô gái đó khiến Eren ngẩn người.

Đó là một đôi mắt màu tím rất đẹp, hoàn toàn không phù hợp với gương mặt bình thường của cô gái này. Cô gái ấy nuôi mái dài che đi một phần đôi mắt, nhưng có lẽ là do vừa rồi quay đầu quá nhanh, vậy nên phần tóc mái bị lệch đi hoàn toàn khiến đôi mắt tím đó lộ ra. Và đôi mắt ấy, nhìn đẹp đẽ như vậy, nhưng lúc này đây lại quá đáng sợ. Đôi mắt đó vừa tựa như con dã thú bắt được con mồi, vừa tựa như đôi mắt của một cái xác biết di chuyển.

Đáng sợ và tĩnh lặng.

Eren cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy đôi mắt này ở đâu rồi.

Cô gái đó nhìn chằm chằm vào chỗ Eren đứng rất lâu, cho đến khi từ đằng xa truyền đến tiếng gọi của ai đó :

- Này, Ailynn!

Eren quay đầu qua nhìn xem tiếng nói đó là của ai, và cậu ngạc nhiên, bởi vì đó là Hanji.

Hanji tiến đến gần, khoác vai cô gái tên Ailynn một cách rất tự nhiên :

- Cô đã ở đâu vậy? Tôi tìm cô suốt đấy!

- Chuyện gì? - Cô gái đó mở miệng, đó là một giọng nói rất trầm

- Titan! Titan! Cô biết không Ailynn? Tôi có kết luận mới về Titan rồi!!! - Hanji có vẻ như đang vô cùng phấn khích, khuôn mặt chị ta hiện lên vẻ điên loạn quen thuộc khi nói đến Titan

- Và, nó liên quan gì đến tôi? - Cô gái tên Ailynn cuối cùng cũng dời tầm mắt khỏi chỗ Eren đang đứng, liếc nửa con mắt qua nhìn Hanji

- Ailynn, nể mặt chúng ta làm bạn lâu năm, tôi mới nói cho cô tin tức này, sao cô có thể nói như vậy chứ? - Hanji có vẻ đau khổ

Cô gái tên Ailynn có vẻ hoàn toàn không muốn để tâm đến Hanji. Cô ta quay người lại tiếp tục nhìn về phía Levi :

- Mới chỉ có 1 năm 3 tháng thôi

- Đừng nói như vậy chứ, tôi đau lòng đấy! Mà cô đang nhìn cái gì vậy? - Hanji dời tầm mắt của mình :

- Đó không phải là nhóm Levi sao? Có chuyện gì mà cô cứ nhìn suốt thế?

Lúc này, bỗng có một người lính Trinh Sát đứng từ đằng xa gọi :

- Này, Hanji, chỉ huy Erwin cho gọi cô đấy!

- Tới liền!

Khi Hanji chuẩn bị rời đi, bỗng chốc cô gái tên Ailynn kia hỏi :

- Này Hanji, cô có tin vào hoà bình không?

Eren còn chưa kịp nhìn rõ Hanji có phản ứng gì thì mọi thứ xung quanh đã nhoè đi, đầu cậu đau như búa bổ, và cơ thể thì nặng như đeo chì.

- Eren! Eren... - Cậu nghe thấy ai đó gọi tên mình

- Eren, Eren,... - Cậu mở mắt ra, thấy Armin đang đứng bên cạnh giường gọi cậu dậy, bên cạnh là thằng Jean mặt ngựa với vẻ mặt không mấy thân thiện

- Eren, cậu tỉnh rồi à? Tớ gọi mãi mà không thấy cậu tỉnh - Armin thở phào nhẹ nhõm

Jean nói với giọng đùa cợt :

- Sao thế Eren? Chú mày kiệt sức rồi hả? Có lết dậy nổi không hay cần người đạp mấy phát cho tỉnh?

- Câm mồm đi, thằng mặt ngựa! - Eren cáu gắt

Suốt cả buổi hôm ấy, Eren làm việc với tác phong có chút hơi lơ mơ. Và cho đến buổi tối, có vẻ như không hiểu nổi cậu rốt cuộc bị làm sao, Hanji đã hỏi :

- Sao vậy, Eren? Có chuyện gì à? Cậu trông có vẻ không tập trung lắm?

Tất cả mọi người đều nhìn vào Eren.

Sau một phút ngập ngừng, rốt cuộc Eren cũng hỏi :

- Hanji - san, quân Trinh Sát chúng ta có ai tên là Ailynn không?

Và rõ ràng, ngay khi cậu dứt lời, các vị cấp trên của cậu có vẻ như đã khựng lại trong chốc lát. Trong phòng, ngoại trừ các tân binh khoá 104 với vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, những người còn lại, tức là những người đã ở trong quân Trinh Sát khá lâu năm đều nhìn chằm chằm cậu với một ánh mắt khá... kì dị.

- Sao vậy ạ? - Eren vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra

- Không có gì, nhưng Eren... - Trả lời cậu là Hanji :

- Tại sao cậu lại hỏi điều đó?

Eren cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình có chút kì lạ, đặc biệt là binh trưởng Levi và Hanji, nhưng rốt cuộc cậu vẫn kể lại giấc mơ kì quặc vào buổi sáng cho mọi người nghe.

Không khí rơi vào trầm mặc và áp lực thấy rõ.

- Đôi mắt đó... em cảm thấy có chút quen... - Eren chống cằm cố gắng nhớ lại :

- Hình như em đã nhìn thấy đôi mắt đó ở đâu rồi...

- Tân binh khoá 104 - Eshild, có phải không? - Bất chợt, Hanji nói ra một câu như vậy

- Đúng rồi! - Eren chợt ngộ ra :

- Rất giống với mắt của Eshild!

Trong khoảnh khắc Eren nói ra câu ấy, Armin - một người vô cùng tinh ý đã thấy được khuôn mặt của các vị tiền bối có chút thay đổi, có vẻ như trở nên vô cùng ngạc nhiên đến mức chết lặng, đặc biệt là binh trưởng Levi, mặc dù khuôn mặt thì vẫn lạnh lùng như thường ngày, nhưng đôi mắt thì rõ ràng trở nên đáng sợ hơn lúc nãy. Armin thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Ailynn là ai? Tại sao lại khiến các cấp trên có bộ mặt này? Tại sao người tên Ailynn lại có đôi mắt giống với Eshild?

- Sao... Sao vậy ạ? - Jean nuốt nước miếng lên tiếng hỏi phá vỡ bầu không khí im lặng

- Eren... tôi thật sự bắt đầu không hiểu nổi năng lực Titan của cậu rồi đấy - Hanji hồi thần

- Dạ? - Khuôn mặt Eren ngơ ra

Hanji cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau cô ấy ngẩng đầu lên, khuôn mặt trở nên vô cùng nghiêm túc :

- Quân Trinh Sát đúng là có một người tên Ailynn, nhưng cô ấy đã chết từ 6 năm trước rồi - Hanji nhìn chằm chằm vào Eren :

- Và Eren, khung cảnh mà cậu nhìn thấy hoàn toàn có thật, và nó xảy ra trong quá khứ

Khuôn mặt của các học viên khoá 104 trở nên kinh hoảng còn hơn cả cấp trên của họ.

...

Đêm khuya.

Eshild đột nhiên mở to 2 mắt, nhưng cơ thể vẫn không hề có cử động gì. Cô nhíu mày.

Vừa rồi, cô đã... nằm mơ.

Eshild cảm thấy quá kì lạ. Là một người luôn trong tình trạng phải cảnh giác xung quanh, đã gần 30 năm rồi Eshild chưa bao giờ có một giấc ngủ đúng nghĩa, chứ đừng nói là nằm mơ như thế này. Hơn nữa, đó còn là một đoạn kí ức về thời mà cô còn sống trong quân Trinh Sát dưới thân phận Ailynn. Nhưng điều quan trọng hơn là trong giấc mơ ấy, Eshild có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, nhưng khi cô liếc nhìn xung quanh thì chẳng thấy ai cả.

Eshild nhìn lên cái trần nhà ẩm mốc và bẩn thỉu.

Sắp đến lúc rồi, không thể để cho có chuyện gì sai sót.

Cô đã chờ ngày này hơn 20 năm rồi.

Tuyệt đối, sẽ không để kẻ nào phá đám.

Nếu có... Vậy thì chết đi!

Trong ánh mắt của Eshild lúc này, ngạc nhiên và hiếm hoi thay, đó là vẻ quyết liệt và tàn bạo đến tận xương tuỷ.

- Đừng có trách tôi, quân Trinh Sát.

...

Eren nằm trên giường nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi.

- Này, các cậu ngủ chưa? - Tiếng nói của Armin vọng từ chiếc giường tầng phía trên xuống

- Chưa, ai mà ngủ được cơ chứ? - Đây là tiếng Jean đáp lại

Armin hỏi :

- Cô gái tên Ailynn đó kì lạ thật đấy nhỉ?

- Mỉm cười khi bị Titan xé xác chết ư? Tui thật sự không hiểu gì luôn? Tại sao nhỉ? Cô gái đó vui sướng khi gặp Titan sao? - Connie hỏi với giọng ngờ vực

Jean cười khẩy :

- Ai mà biết! Nhưng nhờ nụ cười đó mà có vẻ như cô ta đã trở thành nỗi ám ảnh của quân Trinh Sát rồi đấy. Nhìn vẻ mặt của cấp trên là biết - Nói rồi bỗng nhiên cậu ta đổi giọng :

- Nhưng Eren, chú mày thật sự có khả năng nhìn thấy quá khứ thật đấy hả?

Trong khi đó, tại phòng khách.

Không khí chìm vào im lặng, chỉ có một cây nến được đốt trên mặt bàn, chiếu sáng gương mặt của Hanji và Levi.

- Này Levi, nói gì coi - Hanji là người mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng này

- Nói cái gì?

- Về Ailynn ấy, anh có tin những gì mà Eren nói không?

Không khí lại chìm vào im lặng.

Hanji chống tay lên trán cười khổ :

- Levi, đến bây giờ tôi vẫn không thể quên nổi lúc mà Ailynn chết... Nụ cười của cô ấy lúc đó thật sự khiến tôi cảm thấy rợn người. Tôi đã từng tự hỏi trong một thời gian rất dài, tại sao có người cảm thấy vui khi bị Titan cắn xé thành từng mẩu chứ?

- Câu hỏi mà Ailynn đã hỏi tôi lúc đó, tôi chẳng nhớ nổi mình đã trả lời ra sao nữa, Levi. Kí ức kì lạ như thế, sao tôi có thể quên sạch được nhỉ? - Hanji tự hỏi

Levi vẫn trầm mặc, anh ta nâng tay lên, nhấp một ngụm trà.

- Lúc Eren nói đôi mắt của Ailynn giống với Eshild ấy, anh có biết tôi đã nghĩ gì không? - Hanji tựa người vào thành ghế :

- Một ý nghĩ điền rồ làm sao... Tôi nghĩ mình bị điên thật rồi, Levi

- Cô vẫn luôn điên - Levi đặt tách trà trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn Hanji :

- Cùng một người, không phải sao?

Hanji cười khổ :

- Chắc tôi điên nặng hơn rồi. Lúc đó, chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ 2 người họ là 1. Có lẽ tôi đã bắt đầu trở nên thảm hại khi bấu víu vào một thứ lí do ngu xuẩn này để tin vào việc bạn mình vẫn còn sống. Chỉ vì đôi mắt đó...

- Ngồi đây và kêu than chẳng giống cô chút nào, Hanji - Levi châm biếm bằng một giọng nói rất cộc cằn :

- Chẳng lẽ cô định dùng cái thái độ đần độn này để hướng bọn tôi đến thắng lợi? Tỉnh ngủ đi, đồ bốn mắt

- Ha, phải rồi, đã nghi ngờ thì phải tra cho rõ - Hanji nở một nụ cười tự tin :

- Đó mới là tác phong của quân Trinh Sát

...

Levi ngồi trên giường một lúc lâu, không phân biệt nổi thời gian trôi qua bao lâu.

Tâm trạng anh rối bời, chẳng thể nghĩ nổi một cái gì ra hồn. Anh bỗng nhớ lại lời nói của Hanji : "2 người là 1". Anh trầm mặc.

Bỗng, Levi nhớ lại.

À phải rồi, lần đầu tiên anh gặp Ailynn...

... Đó một ngày trời nắng gắt, rực rỡ đến chói loà.

Chói chang như thế...

Rực rỡ như thế...

————————————

Spoil :

"Cẩn thận chút đi. Có vẻ như các người rất kiêu ngạo khi sử dụng được bộ cơ động 3D thành thạo. Nhưng lũ nhìn đời bằng nửa con mắt ấy... chết sớm lắm"

"Đã vào quân Trinh Sát thì phải chấp nhận một giây sau cũng có thể nhìn thấy thi thể người bên cạnh mình. Cái này thì tôi tưởng người lớn lên ở thành phố ngầm như anh phải rõ hơn tôi chứ?"

Kì tới :

Chương 18 : Quá khứ, nắng gắt