[ĐN Attack On Titan] Mắt Tím Và Tóc Đen

Chương 33: Sau giấc mơ, có một miền của kí ức.

Một đời người rốt cuộc có bao nhiêu năm đây? Hai mươi, ba mươi, bảy mươi, một trăm? Hay thậm chí còn ngắn hơn thế - chỉ là một vài giây chớp nhoáng kể từ khi ta vừa mới chào đời?

Eshild thỉnh thoảng vẫn luôn mê mang trong những câu hỏi ấy. Có lẽ là do sống quá mệt mỏi, cũng có lẽ là cuộc đời của cô hình như cũng đã rất dài, có đôi lúc Eshild sẽ ngồi ngẩn người một chỗ, tựa như tách biệt hoàn toàn với thế giới ồn ào và vội vã xung quanh, tựa như trong cô đang chảy một dòng thời gian riêng biệt. Lạc lõng - đó là tất cả những gì mà Eshild cảm nhận. Giống như cả thế giới xung quanh cô đều đang chuyển động, tất cả mọi người đều sải bước vội vàng đi lướt qua cô như ngọn gió mát lành đầu hạ - dường như tất cả họ đều đã tìm được đích đến của đời mình, chỉ có riêng Eshild là vẫn đứng im ở nơi xuất phát - ngã tư đường - như đứa trẻ lạc mẹ mãi chẳng tìm được đường về nhà. Cuộc đời dài như một bộ phim đen trắng không có kết thúc khiến Eshild thấy mình như chết lặng. Lúc ấy cô chẳng biết phải làm gì, chẳng biết mình cần làm gì, cũng chẳng hiểu tại sao mình còn đang sống.

Sống để làm gì nhỉ?

Eshild tưởng như bản thân mình đã trường thành - ừ, theo đúng nghĩa đen - cả về thể xác lẫn tâm hồn. Khi linh hồn không còn hướng về những câu hỏi vô vọng như "Tôi là ai?", "Tại sao tôi lại sống?", "Tôi sống để làm gì?", Eshild ngỡ tưởng như mình đã bước ra khỏi vùng đất của "thơ ngây" - vùng đất dành riêng cho những đứa trẻ. Nhưng chao ôi, thì ra sau gần 30 năm của cuộc đời, cô vẫn là cô nhóc con bé tí tẹo luôn mờ mịt về tương lai như ngày ấy. Là điều gì đã khiến cho một kẻ vốn phải trưởng thành giờ vẫn cứ là một đứa trẻ to xác? Hay cụ thể hơn, là ai đã bảo bọc để cô nhóc con ngày ấy có thể mãi hồn nhiên đến tận giây phút hôm nay?

Ồ, rất nhiều người - Eshild phải bật cười khi nghĩ về đáp án đó. Một người giống như Eshild - thường là hình mẫu cho những cô nữ chính lạnh lùng cô độc, mạnh mẽ trong những quyển tiểu thuyết thỏa mãn mớ ảo tưởng của con người bình thường - lại là một cô nhóc con nhỏ bé nhận được quá nhiều những cánh tay nâng đỡ để trưởng thành, để giờ đây vẫn còn thơ ngây như thể chưa thể thoát ra từ cái "tôi" của quá khứ. Ban đầu là một người thầy, sau đó là những người tiền bối, ồ, và bây giờ là...

- Cô Eshild, vũ khí đã được chuyển đến quận Stohess rồi. - Giọng nói của một người đàn ông chừng 40 tuổi chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Eshild giật mình. Cô quay đầu qua nhìn người đàn ông kia một lúc, đôi mắt từ mơ màng dần dần đã có chút tiêu điểm hơn,  rồi gật đầu :

- Tôi biết rồi.

Đôi tím mơ màng của Eshild dường như đã có thần hơn đôi chút.

Phải rồi, Eshild chợt nghĩ.

Sao cứ phải mãi trăn trở về những thứ tưởng chừng như vô định vậy chứ? Cứ sống đi thôi, sống theo mong ước của bản thân, được đến đâu thì hay đến ấy - để khi nằm lại tại nơi đất mẹ, sẽ chẳng còn gì là tiếc nuối.

Sống, để thực hiện một giấc mơ to lớn.

Giấc mơ của cả đời người.

Dẫu cho thân xác có tan tành, linh hồn có vỡ vụn, dẫu cho tất cả những gì còn lại chỉ còn là một vùng đất khô cằn và mục ruỗng, thì vẫn cứ hướng về giấc mơ ấy.

Bởi ngay từ đầu, cả sinh mạng này đã chỉ hiến dâng cho duy nhất giấc mơ của ngày hôm đó.

...

Eren giật mình ngồi bật dậy, đầu óc vẫn còn rất mơ màng. Đủ mọi loại kí ức đan xen hiện lên trong đầu, Eren chợt chẳng nhớ nổi đã có chuyện gì xảy ra, bây giờ là lúc nào, và cậu đang ở đâu. Thân mình nhẹ bẫng như chẳng có trọng lượng, Eren thấy mình như đang chới với trong một khoảng không vô định chẳng có lực cản. Tầm mắt cậu chỉ toàn là một màu trắng xoá nhức mắt chẳng thấy có điểm dừng.

Cậu đang ở đâu đây nhỉ? Eren tự hỏi mình như vậy, và tất nhiên, chẳng có tiếng ai đáp lại. Nhưng khi vừa dứt suy nghĩ, đột nhiên khung cảnh xung quanh thay đổi, nhanh đến chóng mặt. Vô vàn những sắc màu dần loang ra trên nền trắng; nhưng, ô kìa, tất cả đều là những gam màu thật ảm đạm : xám, đen, nâu và xanh úa... Và sắc màu tươi sáng duy nhất mà Eren còn có thể nhìn - là màu trắng tinh tươm, nhưng vẫn pha vào đó chút sắc đen và xám.

Và rồi, khung cảnh không chỉ dừng lại ở những màu sắc đơn thuần. Tất cả mọi thứ trong tầm mắt của Eren dần trở nên rõ ràng hơn, như đôi mắt đã mờ nhoà được đeo thêm chiếc kính cận. Eren nhận ra, nâu sẫm là màu của đất, của cây cỏ đã héo khô, đen và xám là màu của những toà nhà đã vỡ vụn tan hoang như vừa trải qua một trận huỷ diệt, là màu của những cột khói nghi ngút bốc lên từ những ngôi nhà đã chẳng còn trần, từ mặt đất chỉ toàn những mùn và đống gạch vụn chồng chất lên nhau. Còn xanh úa là màu của những chiếc lá đã héo tàn rơi lả tả trên nền đất, bị gió cuốn đi đâu đó xa thật xa.

Một khung cảnh thật thảm hoạ, Eren phải rùng mình khi nhìn thấy sự đổ nát mà mình đang chứng kiến. Trong tầm mắt cậu dường như chẳng còn một chỗ nào mà con người còn có thể sinh sống nổi - một vùng đất đã khô kiệt sự sống.

Nhưng trên tất cả, trong cái khung cảnh tối đen và ảm đảm này, Eren lại nhìn thấy một sắc trắng - từ chiếc váy trắng tinh tươm mà cô bé con ngồi thu mình trong một góc đổ nát ngay trước mặt cậu đang mặc. Eren thấy đó là một cô bé quá đỗi gầy gò, với thân hình da bọc xương như đã lâu ngày chẳng có gì bỏ vào miệng. Cô bé đó ngồi thu lu trong một góc toàn những gạch vụn, đôi tay vòng qua ôm lấy đôi chân gầy khẳng khiu, khuôn mặt cúi gằm vào trong lòng, mái tóc đen xơ xác như túm rơm khô. Chiếc váy trắng đã nhuốm đầy bụi bẩn - như làn da đã có đầy những vết xước và chồng chất những vệt đen bẩn thỉu.

Có lẽ cô bé đó đã chết rồi, Eren nghĩ vậy. Chẳng ai còn có thể sống với một cơ thể tàn tạ và cứng đơ như thế.

Đột nhiên, như đôi tai bị điếc lần đầu nghe những âm thanh tuyệt diệu của đời, Eren chợt nghe thấy tiếng vi vu rít gào của những cơn gió, nhưng cũng giống như tiếng bom đạn phi nhanh trong không khí. Sau đó Eren nghe thấy tiếng nổ đùng đoàng, rồi là tiếng của những viên gạch vỡ vụn rơi trên nền đất. Âm thanh to như muốn chọc thủng cả màng nhĩ khiến Eren phải giật mình và choáng váng. Và rồi, khi âm thanh thưa dần đi, cũng bé bé lại, Eren chợt nghe thấy những tiếng bước chân chậm rãi, và sau đó là có tiếng xì xào nói chuyện.

- Sao rồi? - Eren cuối cũng đã nghe rõ, đó là tiếng của một người phụ nữ, giọng rất dịu dàng.

- Tất cả mọi người ở xung quanh đây đều đã chết hết rồi. - Có người đàn ông đáp lại, giọng trầm ấm.

Lại có tiếng bước chân, tiếng khàn khàn của một người đàn ông khác dần trở nên rõ ràng hơn :

- Tôi đã kiểm tra xung quanh rồi, tất cả mọi người không có ai sống sót. - Ngừng một lúc rồi người đàn ông đó nói tiếp :

- Nhưng họ chết vì bị một nhát dao đâm thẳng vào cổ họng.

Eren có thể nhìn thấy dáng người cao lớn hoặc dong dỏng của ba người họ. Nhưng lạ thay, như một trò đùa, cậu chẳng thể nhìn rõ nổi khuôn mặt hay bất cứ một đặc điểm cụ thể nào từ họ. Trong tầm mắt cậu chỉ là ba dáng người mờ ảo - như bóng người hoà trong đêm tối sâu thẳm.

- Hả? - Giọng người phụ nữ tràn đầy vẻ kì quái :

- Không phải chết vì bị bom nổ hả?

- Tôi có thấy xác người chết vì bị gạch đè hoặc bị thiêu cháy do lửa bom, cũng có cả người chết tan xác... nhưng số người chết vì bị dao đâm cũng không ít. À nhưng... tất cả họ đều bị đè nát một phần hoặc cháy rụi cả người rồi.

- Ồ?

- Thử tìm kiếm lại xem, xem còn ai sống sót không. - Người phụ nữ kia bình tĩnh nói tiếp :

- Chúng ta cần biết có chuyện gì đã xảy ra, vậy thì tốt hơn.

- Không còn ai sống sót đâu. - Bất chợt, một giọng nói thều thào cất lên, như tiếng mèo thoi thóp lặng yên vang trong không khí :

- Mọi người chết cả rồi.

Eren giật mình, chợt quay đầu lại. Cô nhóc con váy trắng mà cậu những tưởng là cái xác khô đã chết héo thì ra vẫn còn sống - dẫu chỉ như kéo dài chút hơi tàn ít ỏi còn vương lại. Dẫu cơ thể trông như chiếc lá đã sắp lìa cành, dẫu giọng nói nghe như thể tiếng thì thào của bóng ma đến từ quá khứ; nhưng lạ thay, cô bé ấy, vẫn sống, dai dẳng. Cô bé đó nâng cổ mình lên cao hơn, nhưng vẫn cúi gằm mặt xuống, mái tóc dài như đống rơm khô che khuất đi gương mặt.

Ba bóng người kia đứng im như phỗng một lúc rồi sau đó, bóng một người đàn ông chậm rãi tiến lại gần cô bé. Ông ta quỳ một chân xuống trước mặt cô bé để tầm mắt ngang nhau, đưa cho cô bé một thứ gì đó trông như chai nước.

- Nhóc ổn chứ? Uống chút nước nhé? Có chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy? - Giọng nói người đàn ông đó trầm ấm và ôn tồn.

- Mọi người chết hết cả rồi... - Cô bé vẫn máy móc lặp lại câu nói đó.

- Ai gϊếŧ? - Giọng khàn khàn của người đàn ông khác nối tiếp.

Bất chợt, cô bé đó ngẩng đầu lên. Và Eren thấy lạnh toát khi chạm phải đôi mắt của cô bé ấy. Từ đôi môi khô nứt nẻ và tái nhợt kia, những âm tiết nhỏ lẻ phát ra khiến người khác phải rùng mình :

- Tôi. - Ngừng một lúc :

- Là tôi gϊếŧ. Tất cả bọn họ.

Bỗng dưng, khung cảnh xung quanh Eren bị đứt gãy thành vô số những mảnh nhỏ - như trang giấy vẽ bị xé toạc trong phút chốc. Tất cả những mảnh nhỏ ấy xa dần rồi hoàn toàn biến mất, rời khỏi tầm mắt Eren như chúng chưa từng xuất hiện, trả lại cho cậu một khoảng không trắng xoá mịt mù đến vô tận. Đầu óc Eren mụ mị dần đi, mi mắt nặng trĩu như thể có ai đó đang ép nó phải cụp xuống. Eren thấy mình như thể sắp chìm vào cõi mơ vĩnh hằng, ánh sáng chiếu đến tầm mắt cậu khuất dần khi đôi mắt dần nhắm lại, tất cả mọi thứ xung quanh đều tối đen như mực. Ý thức cậu mất dần.

Tất cả những gì còn đọng lại trong ấn tượng của Eren khi ấy, chỉ là đôi mắt tím như đã từng gặp rất nhiều lần của cô bé con váy trắng ngồi thu lu giữa đống đổ nát xám tàn xung quanh - như một giọt mực trắng đổ xuống tờ giấy vẽ nghệch ngoạc những nét bút đen xì. Đó là một đôi mắt tím đậm như thể muốn chuyển sang sắc đen tuyền - không ánh sáng, không niềm tin, không hi vọng, không thấy có cả sự sống, chỉ có bóng tối mờ mờ như đang phủ lấp cả sắc tím - như sắc màu của tuyệt vọng.

Như đôi mắt của cái xác bò lên từ dưới địa ngục âm u.

Và hình như trước lúc đôi mắt mình nhắm hẳn lại, Eren đã nhìn thấy hai bóng người ở phía xa xa.

...

Eren một lần nữa mở mắt. Xung quanh cậu vẫn là một bóng đêm u tối đang bao trùm, nhưng ít nhất là lần này vẫn có ánh trắng mờ ảo bên ngoài kia rọi xuống. Nương theo ánh trăng ấy, Eren nhìn thấy một Historia đang chảy dài những giọt nước mắt trên gò má, và một người đàn ông già đang ôm chầm lấy cô ấy.

Eren nghe thấy người đàn ông đó nói thế này :

- Historia, cho cha xin lỗi vì tất cả những gì đã qua.

Nhưng thật rõ ràng, Eren chẳng hề nhìn thấy một sự hối lỗi nào trong đôi mắt của người đàn ông đó.

Eren chợt tự hỏi, đâu là ác mộng? Là đôi mắt tím vô hồn như thể chẳng còn là con người mà cậu thấy trong giấc mơ; hay là đôi mắt chẳng còn chút tình người nào mà cậu đang thấy trong thực tại?

Eren chợt cảm thấy, thế giới này quá đỗi khốn nạn. Trong cả giấc mơ và hiện thực, đều có những thứ tàn nhẫn gϊếŧ chết đi sự sống và khát vọng của con người.

Bất chợt, Eren rất muốn hỏi Ailynn - người con gái mà cậu đã nhìn thấy trong cái giấc mơ vừa rồi, cái giấc mơ khó hiểu và rối rắm như mọi lần.

Rằng là,

Có con đường nào cho chúng ta để bước qua cái địa ngục này không?

Hay tất cả những gì ta có thể làm chỉ là tìm đến sự giải thoát - một cái chết thanh thản, như cái cách mà chị đã làm? Như khi chị đã mỉm cười trong những giây phút cuối cùng, trước khi bỏ lại thân mình trong miệng của Titan phía bên kia những bức tường?

———————

Tình hình là tác giả vừa trải qua một đợt kiểm tra siêu stress và quyết định viết chương mới để giải toả căng thẳng.

Giờ thì tác giả lại lặn tiếp đây nha.

Hẹn gặp lại mọi người vào tháng 8 nè.

-Haley-