[ĐN Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần

Chương 3: Sự thật và giả dối

Vù...

Người chủ quán quái lạ nhìn con đường vắng

Ông vừa thấy có người chạy qua...

Phải không?

Vù...

Cơn gió lạnh lại thổi qua cửa tiệm, người chủ quán lắc đầu, chắc chỉ do ông tưởng tượng ra thôi...

Dọc theo con đường đó, một cái bóng đen vẫn lao đi bằng tốc độ mắt thường không cách theo kịp

Charlos nghiến răng đầy bất an và lo lắng, cô cảm nhận được, sự kêu gọi của dấu ấn đang ngày càng rõ ràng

Hội của cô đang xảy ra chuyện, gặp chuyện trong chính thị trấn của mình, gặp chuyện trong chính ngày hội của mình, thật nhiều thật nhiều người đã bị thương...

Chết tiệt! Những tin đồn về cuộc chiến với Phantom dồn dập vang lên trong đầu

Nghĩ đến lúc cô nghe họ nói ông cô đã bị thương thế nào

Nghe Hội của cô- nhà của cô đã bị phá ra sao

Nghe đồng đội của cô đã phải chịu đựng những gì

Cơn tức giận tựa như muốn bùng nổ

Laxus, lúc đó anh đang làm cái gì?!

Không, lúc đó mình cũng đang làm cái quái gì!!

Charlos nghiến chặt răng hơn, dưới chân lại lần nữa tăng tốc

Mình không cho phép chuyện này xảy ra một lần nữa

Không cho phép!

Mọi người...

Chờ tôi!!!

_______________________________

Lucy không cách nào hiểu được những gì đang xảy ra

Hôm nay là ngày hội mùa vụ, ngày lễ quan trọng nhất trong năm của thành phố Magnolia

Đương nhiên cũng là một trong những ngày lễ lớn nhất của Fairy Tail

Nhưng nhóm Lôi thần tộc và Laxus đột nhiên xuất hiện phá hỏng mọi thứ

Họ phá nát cuộc thi hoa hậu Fairy Tail và bắt mọi người làm con tin, buộc các thành viên đối đầu với nhau

Sau đó lại lập ra Lôi thần điện đe dọa cư dân toàn thành phố

Lucy đã từng nghĩ Laxus chắc cũng không phải người xấu, dù gì anh ta cũng là anh trai của chị Charlos

Hai anh em họ đâu thể quá khác biệt đâu phải không?

Giờ thì sau khi đã phá hủy Lôi thần điện cùng mọi người

Cô nghĩ... chắc mình cần xem xét lại đánh giá của bản thân

Natsu và Gajeel vẫn đang đấu với Laxus tại thánh đường

Cơ mà, ánh sáng của Fairy Law hình như vừa xuất hiện thì phải?

Nó vẫn thật ấm áp...

Như lần đầu cô gặp nó

______________________________

"Ta không phải cháu của ông ta, ta là Laxus!!!"

Bóng người vừa bước chân đến cửa của thánh đường trở nên cứng ngắc

Cô...

Vừa nghe thấy cái gì?

Lôi điện mãnh liệt tựa như bị nuốt chửng trong chùm ánh sáng chói lòa

"Anh đang nói...gì chứ?" Thanh âm điềm tĩnh vang lên, nhỏ bé, nhưng đủ để giáng một đòn khủng khiếp vào từng người đang ở bên trong cánh cửa

Ánh sáng vẫn tiếp tục lan tỏa, rộng hơn, rộng hơn nữa, bao phủ khắp thánh đường, bao phủ khắp Magnolia...

Tất cả chuyện này...là do anh gây ra sao...

Onii-chan...

Những người mang hội huy của Fairy Tail trầm mặc nhìn vết thương trên người mình chậm rãi, bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn ra, lành lại...

Số người hiện còn lại...là 3!

Người họ không muốn có mặt ở đây nhất lúc này, người họ không muốn nhìn thấy nhất

Bởi họ không chịu được sự thất vọng trong đôi mắt đó

Bởi họ không chịu được sự khổ sở ở con người đó

Bởi người cô ấy sắp phải đối mặt... là người anh trai cô ấy yêu quý nhất

Nhưng mọi người đã đau đớn, đã chảy máu... và rơi nước mắt

Cô ấy đã nghe thấy, đã nhìn thấy, đã cảm nhận được...

Cô ấy về rồi...

" Em nghe nhầm rồi đúng không?" Thanh âm vẫn đều đều tiếp tục, kìm nén gì đó, tựa như sự yên tĩnh trước sóng thần hủy diệt

Laxus điếng người nhìn thân ảnh dong dỏng quen thuộc của đứa em gái

Tại sao, tại sao, tại sao?

Rõ ràng anh đã tính toán rất kỹ

Rõ ràng con bé không thể ở đây lúc này

Rõ ràng là...

Laxus không tự chủ mà lùi lại một bước, dù có chuyện gì đi nữa, anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm tổn thương đến em ấy, tại sao em lại trở về đúng vào thời điểm này cơ chứ?

Chỉ thêm chút nữa thôi, em chỉ cần về muộn một chút nữa, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa

Charlos à, chỉ chút nữa thôi! Tại sao em không hiểu?

Nhưng Charlos vẫn chỉ đứng đó, ánh mắt đen láy khóa chặt thân ảnh của anh, yên lặng chờ đợi câu trả lời

Đứng trước ánh mắt sâu thẳm đó, Laxus không biết phải làm gì

Anh không nghĩ mình sai lầm, anh không sai!

Nhưng anh không thể nói gì... nhịp thở có chút dồn dập

Charlos nhẹ thở dài, lại tiến lên từng bước, từng bước một

Tên đầu hồng Natsu bỗng nhảy dựng lên chắn đường cô:" Không được, không được, không được, chị Charlos, Laxus giờ là đối thủ của em, không cho phép chị xen vào!!"

Cô im lặng nhìn cậu ấy, cậu nhóc ngày nào giờ đã lớn như vậy, tuy còn giữ lại nét ngây ngô của trẻ con, nhưng đã là cậu thanh niên 17 tuổi

Cô nhớ được cậu cố gắng thế nào, cô nghe thấy nhiều tin đồn về cậu khi trở về, về tính ương ngạnh của cậu, về sự phá hoại của cậu và, về kết cục của những kẻ dám chạm vào gia đình của họ

Hiện tại, cô nhìn thấy sâu trong mắt cậu sự lo lắng và quyết tâm

Charlos hơi cúi đầu, mái tóc đen lòa xòa trước trán che khuất đôi mắt, không nhìn thấy tình trạng của cô, Natsu bất an

Cậu bối rối nghiêng người qua lại tìm kiếm đôi mắt sáng rọi kia. Rồi bỗng mở to mắt, bàn tay ấm áp đặt trên đầu cậu hơi dùng sức, mái tóc hồng gai đã bị vò đến rối tung

Charlos ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh như bảo thạch, cô cong khóe môi nhẹ giọng trách cứ :"Này tên nhóc, nói gì đó, ai thèm xen vào chuyện của cậu!"

Cậu nhóc chớp mắt rồi cười toe toét:" Đánh bại Laxus chính là việc của em! Em sẽ đánh bại anh ta và chứng minh em là người mạnh nhất! Sau đó là đến lượt chị!"

" Lại còn muốn đánh theo lượt! Nhóc cho rằng mình là ai chứ!" Bàn tay đặt trên đầu Natsu lại càng dùng sức, biến mái tóc cậu thành cái tổ quạ. Bằng cách nào đó, dù đã cao lên rất nhiều, Natsu khi đứng bên Charlos vẫn thua nửa cái đầu, chỉ có thể chịu áp bức.

"Này bà chị! Tôi..."

"Natsu..."

Natsu tức hộc máu muốn phản kháng, chẳng có tên thanh niên nào thích bị xoa đầu như vậy cả, nhưng lúc chạm vào ánh mắt của Charlos, lại không thể không im lặng.

Ánh mắt đen rất sáng, rất sâu

Ánh mắt đen kiên định lại chấp nhất

Ánh mắt đen...

Vô cùng dịu dàng

Ánh mắt của chị, khiến cậu hiểu chị đang nghĩ gì

Khiến cậu hiểu mình phải làm gì

Khiến cậu hiểu chuyện gì sắp xảy ra

Khiến cho cậu... do dự với quyết định của mình

Cậu không ngốc như mọi người tưởng

Cậu rõ ràng những gì đã xảy ra, đang xảy ra và có lẽ là sắp xảy ra

Cậu... rõ ràng hơn ai hết

Chị sẽ nghĩ gì, làm gì và cảm thấy như thế nào

Cậu không muốn chị phải đối mặt với nó

Cậu sẽ giúp chị trốn tránh nó bằng cách của cậu

Cậu muốn mình... bảo vệ chị dù chỉ một lần

Nhưng cậu biết mình làm không được

Bởi Charlos cậu biết chưa từng trốn tránh, càng không hiểu hai chữ ấy viết như thế nào

Vì vậy...

Cậu lùi bước

" Sau đó chị phải đánh với em!" Natsu cố gắng nói lớn

Vậy nên hãy chiến thắng và lành lặn trở về

Charlos mỉm cười gật đầu với cậu, rồi lại xoay người nhìn về thân ảnh cao lớn cách đó không xa

Ánh mắt cô tràn đầy phức tạp

Đây là anh trai cô...

Anh ấy thay đổi nhiều quá, kể từ khi đó...

Nhưng trái tim anh chắc chắn chưa từng thay đổi, một trái tim tràn ngập tình yêu thương...

Fairy Law đã chứng minh hết thảy

Vậy nên...

"Tại sao anh lại làm vậy?" Charlos đã thôi điều động ma lực chữa trị khi mọi người dần phục hồi, ông... cũng ổn rồi... may quá...

Ánh sáng biến mất, lại làm Laxus nhìn rõ ràng hơn người vừa trở về, đã bao lâu... họ không thể nói chuyện bình thường?

Là do ngươi vẫn luôn trốn tránh

Một giọng nói vang lên trong anh, hơi rũ mắt, phải, anh đã trốn tránh em ấy

"Laxus- nii, nhìn em. Tại sao?" Charlos gần như khẩn cầu, chẳng lẽ chỉ vì chuyện đó, lại khiến anh thay đổi đến thế sao

Khuôn mặt đang cúi gằm của Laxus bỗng ngẩng phắt dậy :"Vì sức mạnh! Charlos, vì sức mạnh! Anh sẽ lập ra hội mạnh nhất! Anh sẽ biến Fairy Tail thành hội pháp sư vĩ đại nhất đại lục này! Đi cùng anh Charlos! Cùng nhau, chúng ta chắc chắn sẽ làm được!" Laxus gần như hét lên những lời đó, như muốn đè bẹp nhuệ khí của mọi người khác

Cũng như muốn nhắc nhở với chính mình

Ta không sai! Ta không sai! Ta không sai!

Ta chắc chắn đang làm đúng! Mọi điều ta làm đều là đúng!

"Chị ấy sẽ không bao giờ đi cùng anh!" Natsu cũng hét lên đáp trả, đôi mắt dường như ngập trong lửa giận

Bởi cậu cảm nhận được từ bóng hình kia...

Sự thất vọng...

"Laxus-nii, một hội không bao giờ được tạo nên từ sự chuyên quyền độc đoán!" Charlos ngước mắt nhìn anh, đôi mắt phủ một tầng hơi nước buồn bã:" Hội chỉ thật sự là hội, khi nó được tạo nên từ sự tin tưởng và liên kết giữa các thành viên!"

"Laxus-nii, anh hiện tại... thật xa lạ" Người anh trai cô quen thuộc không phải như vậy, đó là người mạnh miệng nhưng mềm lòng, có chút cứng đầu, có chút ngang ngạnh nhưng luôn hết mình vì đồng đội, vì gia đình

Là người sẵn sàng che trước cô lúc gặp nguy hiểm

Là người sẽ đập nhừ tử đám côn đồ dám bắt nạt đám em nhỏ của anh

Đây...

Không phải anh trai cô...

"Laxus-nii...."

"Laxus, ngươi đi quá xa rồi đó!" Giọng nói từ ngoài cửa vọng vào, kéo đi sự chú ý của mọi người

Ngoài cửa, ngược sáng mà vào, thật nhiều người...

Mọi thành viên của Fairy Tail đều đã đến...

"Ông già!" Natsu la toáng lên rồi lao ra "Ông không sao rồi hả?"

Có trời mới biết lúc nghe ông xảy ra chuyện, cậu lo lắng đến thế nào

" Có cháu gái ta ở đây, ta sao có thể có chuyện gì chứ?" Makarov quẹt tay dưới mũi hất cằm kiêu ngạo

" Bọn tôi cũng đều ổn rồi "

"Chậc, nếu không phải quần áo vẫn còn bẩn thì tôi cũng không tin mình vừa đánh nhau nữa"

"Cảm ơn nhá, Charlos!"

Ánh sáng chiếu rọi khuôn mặt từng người, ấm áp

Và an tâm

"Ông...mọi người..." Charlos nhìn tất cả, cảm thấy sống mũi cay xè.

Họ lại tới rồi

Cô biết họ tới làm gì mà

Nhưng, họ đã làm xong việc của mình rồi...

Chỗ này, sẽ do cô giải quyết!

"Laxus..." Charlos quay đầu lại nhìn anh lần nữa

Nhưng câu nói của cô bị cắt đứt giữa chừng

" Sao ông còn chưa chết nữa chứ?"

Tất cả lâm vào im lặng...

Charlos mở to hai mắt không thể tin nổi, cô run run :" Nii, anh nói gì vậy chứ?!"

"Anh không nói sai! Chỉ cần lão ta chết, anh chắc chắn sẽ trở thành hội trưởng đời tiếp theo!" Ánh mắt Laxus ác liệt nhìn ngoài cửa, đóng đinh lấy con người thấp bé đứng trước nhất

"Nhưng đó là ông của chúng ta!"

"Ông ta đã không phải ông của anh nữa! Anh là Laxus! Chỉ là Laxus thôi! Không phải cháu nội của hội trưởng Makarov!"

Chát!

Toàn trường còn chưa thoát khỏi cú sốc này đã lại chết lặng vì một cú sốc khác

Charlos vừa tát Laxus

Sống cùng nhau hơn mười năm, họ thậm chí còn chưa từng thấy cô ấy nặng lời với anh chứ đừng nói đến một cái tát mạnh như vậy

Chưa bao giờ...

Cho tới hôm nay...

Laxus ngây như phỗng, đờ đẫn, anh chỉ kịp thấy bóng đen lóe lên, thì một bên má đã bỏng rát đau đớn :" Tại sao...?"

Charlos đứng trước mặt anh, cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt run rẩy

"Tại sao?!!" Laxus điên cuồng hét lên, chỉ về phía đám người " Em là em gái anh, em chính là người hiểu rõ anh nhất, em đánh anh vì ông ta?"

Không ai nói được lời nào

Họ không thể xen vào chuyện này

Họ...không có quyền đó...

"Em phải hiểu...cái gì chứ?" Giọng của Charlos run lên vì tức giận và thất vọng :"Anh muốn em hiểu cái gì chứ?!"

"Laxus, dừng lại cho ta!" Makarov đã nhận ra sự khác lạ của cô gái nhỏ, ông gầm lên trong giận dữ

"Hội trưởng! Ngài chỉ vừa xuống được giường! Làm ơn hãy cẩn thận!" Mira lo lắng nhắc nhở

"Ông im miệng cho ta!" Laxus lại điên cuồng hét lên

Bốp!

Charlos khom người, nhanh như cắt ra một đấm thẳng vào bụng Laxus nhưng lần này anh đã có cảnh giác, đưa tay chắn lại. Chỉ trong tích tắc, bóng đen đã ở sau lưng anh, lần nữa ra đòn, mạnh mẽ và dữ dội, không ngờ tới chuyện này, Laxus trúng thêm một đòn vào mặt, lảo đảo lùi lại

" Em..." Mắt Laxus mở to trong bàng hoàng. Em gái anh, thật sự ra tay với anh rồi sao?

"Anh...may mắn đến thế nào... anh biết không" Charlos vẫn không ngẩng đầu lên, thấp giọng thì thào: "Anh... mang trong mình... dòng máu của ông, được thừa kế... dòng máu nóng hổi đó. Dù em...tự lừa dối mình thế nào đi nữa...em cũng không thể...thật sự trở thành...cháu ruột của ông. Em... đã rất hâm mộ anh...Dòng máu đó...khiến anh chán ghét đến thế sao?"

Charlos chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp đã phủ đầy nước mắt:"Thế nhưng...nó là...niềm ao ước của em đó...anh biết không?"

" Em đang..." Laxus bàng hoàng nhìn cô

Em ấy biết nó... em ấy biết rồi...Tại sao? Là ai nói với em ấy, là ai làm lộ ra chuyện này

" Charlos, cháu đang nói lảm nhảm cái gì thế hả?" Makarov trợn trừng mắt, chuyện này chỉ có ba người biết, người nói có lẽ không phải Laxus, vậy tức là...

" Không ông à, chuyện này không phải do ông ấy" Charlos cố nở nụ cười dưới hai hàng nước mắt :" Lần này...không phải, ít ra...ít ra là như vậy..."

"Charlos, không, mặc kệ em biết từ đâu, đừng tin nó, nghe anh này..." Laxus của hiện tại thực sự hiểu thứ gọi là sợ hãi, anh không quan tâm mình đang ở hoàn cảnh nào, càng không có thời gian để ý đến cái bỏng rát trên mặt, anh cần con bé bình tĩnh lại, đứa em gái của anh, đứa em duy nhất của anh...

"Nhưng em không thể nghi ngờ kí ức của chính mình, nii,..." Charlos vẫn cố cười trong hàng nước mắt: " Ma lực to lớn đi cùng với trí nhớ mạnh mẽ..."

"Em nhớ rõ cái lạnh buốt lúc nằm ngoài cửa hội năm ấy..."

"Em nhớ rõ sự cẩn thận của ông lúc bế em trên tay..."

"Em nhớ khuôn mặt tò mò và háo hức của anh..."

"Nhớ nụ cười dịu dàng của mẹ..."

"Rất rõ, rất rõ, nii..."

"Không, anh xin em, đừng nói nữa, anh xin em mà..." Tại sao chuyện này lại xảy đến với em gái anh? Tại sao? Tại sao chứ? Sao những người ta yêu quý nhất đều không hạnh phúc? Tại sao??

Dù có cố gắng thế nào, có mạnh mẽ ra sao

Ta cũng không thể bảo vệ người ta muốn bảo vệ...

Laxus khuỵu hẳn gối xuống sàn, ôm đầu trong khổ sở :"Aaaaaaaa!"

"Vậy là, từ đầu con đã biết tất cả..." Makarov nhìn cô cháu nhỏ, thở dài đau đớn, cháu gái của ông, con bé...

" Con nhớ mọi thứ...kể từ lúc xuất hiện tại nơi này..." Charlos cảm thấy nước mắt đã rơi trên lưỡi cô rồi, bằng không, sao lại đắng như thế...

"Charlos..."

"Chị Charlos à..."

Rất nhiều người trong hội bàng hoàng vì sự thật được phơi bày.

Họ cũng nhớ...

Nhớ thật rõ thật rõ...

Nụ cười của cô mỗi khi nhắc tới anh trai, kiêu ngạo và tự hào...

Nụ cười của cô dành cho hội trưởng... một đứa cháu gái tinh quái lại yêu thích càm ràm nhắc nhở...

Nụ cười khi nhắc về mẹ...hơi buồn, nhung nhớ và hạnh phúc...

Tất cả đều chỉ là giả thôi sao...?

Nếu đều là giả, sẽ tốt hơn rất nhiều rồi...

Như thế, khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ của họ hiện tại sẽ không phủ đầy nước mắt

Những giọt nước mắt họ chưa từng được biết tới

Sự thật...

Đôi khi thật đáng sợ...

"Đùng! Đoàng!" - Sấm chớp rền vang trên bầu trời

Mưa đã rơi

Ngày càng nặng hạt...

Mưa mãi không ngừng...

A.S