【ĐN httccnvpd】Băng Thu tới hiện đại

Chương 4

Chạy thục mạng cả một đoạn đường dài rồi Thẩm Viên mới nhớ ra một điều cực kì quan trọng rằng tập hồ sơ thân phận của hắn đâu?:))

Trước mặt đã là phòng hội đồng rồi, giờ quay lại chỗ hàng cây Chuông Vàng kia lấy tập hồ sơ còn kịp nữa hay không?

Vừa định xoay người chạy về chỗ lúc nãy thì Thẩm Viên thấy Lạc băng Hà trong tay cầm tập hồ sơ của hắn đi về bên này, vừa hay ông tổng phụ trách từ phòng hội đồng đi ra vẫy gọi Lạc Băng Hà bảo y chỉ lớp cho hắn biết.

Y đưa hồ sơ cho Thẩm Viên rồi dẫn hắn lên lớp dạy, nhìn người dẫn đường trước mặt mà Thẩm Thanh Thu lòng tràn đầy hoài nghi khó giải. Kì lạ, người thanh niên nhìn giống Lạc Băng Hà này hình như thiếu thiếu cái gì ý nhỉ, biểu hiện hệt như người mất một hồn vậy, làm việc gì cũng chậm rãi không hề lo lắng, hành động lại cứng nhắc rập khuôn theo hiệu lệnh người khác nói hệt như một con rối vô hồn.

Mà khoan đã, con rối!!!

Thẩm Viên cũng bị chính cái ý nghĩ của mình doạ cho sợ lạnh sống lưng luôn rồi, nhưng hắn khi nãy cũng có thả ra một tia linh lực để kiểm tra Lạc Băng Hà rồi cũng chẳng phát hiện ra điều bất thường gì nên điều này không có khả năng.

Y dẫn hắn dừng lại trước cửa lớp, chiếu theo quy định nhà trường, học sinh nếu đi muộn sẽ không được đi cửa trước mà phải đi vào lớp từ cửa sau ngụ ý là tôn trọng giáo viên.

Thẩm Viên đẩy cửa vào lớp thì sô nước màu được gác bên trên cánh cửa vì mất vật kê nên đổ ụp xuống, đám học sinh cá biệt nam trong lớp sớm đã ôm bụng cười nhưng ngoài dự định của đám người.

Sô nước có đổ xuống nhưng không làm ướt được dù chỉ là một góc áo của Thẩm Viên mà cả nước và sô đều trôi nổi lềnh bềnh trong không trung.

Còn chưa hết, Thẩm Viên hơi cúi người xuống dưới để tránh làn nước trôi nổi, đợi hắn ngồi yên vị ở chỗ ngồi giáo viên rồi mới búng tay 'tách' một cái, dòng nước đang trôi nổi trong không trung và cả cái xô đều rơi xuống nền gạch đá hoa.

Thẩm Viên cao giọng kéo đám học sinh từ trong hoang mang về thực tại: " tất cả lớp nghe rõ lời tôi nói đây, cái lớp chứ không phải băng đảng xã hội mà thích bày trò gì trêu chọc giáo viên cũng được."

Hắn cầm viên phấn viết lên bảng dòng chữ thật to: Giáo Dục Tính Cách.

Lúc quay xuống đối mặt cùng học sinh thì viên phấn trong tay Thẩm Viên bất chợt ném trúng ngực cậu bạn nam ngồi ngay phía sau Lạc Băng Hà.

Lực đạo ném khá mạnh nên cậu bạn đó kêu đau khá to, Thẩm Viên lại chẳng để ý gì đến điều đó: " và tôi muốn nói, trong lớp nếu ai còn quậy phá nữa thì các bạn cũng sẽ có kết cục y hệt với người bạn kia. Không tin cứ thử, tôi chẳng ngán gì mấy bạn đâu."

Trong mắt mọi người việc Thẩm Viên làm vậy tuy rất phản cảm nhưng phần nào lại doạ được đám học sinh cá biệt này, có điều trên thực tế thì bạn nam sinh bị ném phấn đó trên người có tà khí rất đậm vây quanh, nếu không nhờ một chiêu Thẩm Viên ẩn dấu trong viên phấn ném trúng thì khả năng cao ngay một lúc nữa thôi người bạn đó sẽ chết một cách bất đắc kì tử mà không thể nào làm rõ vì sao mà chết.

Buổi học diễn ra rất suôn sẻ nhưng Thẩm Viên luôn cảm thấy có một ánh mắt soi mói mình mỗi khi bản thân quay lên bảng viết bài, quay xuống tìm kiếm ánh mắt đó lại chẳng cách nào tìm ra được điểm nào khả nghi. Cái tình huống khó chịu đấy cứ diễn ra cho đến hết giờ thì chấm dứt.

Thẩm Viên cất dọn giáo án vào hồ sơ rồi rời đi, sau đó xuống tầng đến phòng công vụ nộp lại hồ sơ thân phận cho ban hành chính để đăng kí làm giáo viên dạy thực tập xong hắn mới rảnh rỗi đi đến lớp đứa em gái xem cô học hành như nào.

Được biết hai hôm nữa đại ca sẽ đi công tác về, Thẩm Tịch Dương liền khoe ngay cho Thẩm Viên biết.Với lại chưa từng lần nào được gặp anh cả của nguyên chủ nên hắn cũng có chút mong đợi và tò mò.

_______

Hai ngày trôi nhanh như chó đuổi bờ rào

Anh cả Thẩm gia đi công tác trở về có mua chút quà cho cả hai anh em, càng thú vị hơn rằng cái vị Thẩm Nguyên Nhạc này giống hệt với trưởng môn sư huynh của hắn. Lần này về anh còn dẫn thêm một người bạn nữa cũng làm chung trong đơn vị cùng trở về để tiện đường điều tra.

Họ hiện tại đang điều tra một vụ thảm án giết người hàng loạt đang hoành hành tại khu vực gần Thẩm gia, vì lo lắng cho hai em ở nhà sẽ gặp phải nguy hiểm tính mạng nên Thẩm Nguyên Nhạc đã xin phép đơn vị cho mình về nhà để có thể chăm sóc cho hai em tiện thể điều tra cho dễ.

Tai thì nghe kể, tay lật hồ sơ án mạng liên quan đến lai lịch các nạn nhân, mắt thì nhìn đọc nhanh thông tin.

Một điểm chung của các nạn nhân trong án mạng liên hoàn này đều là con cháu nhà giàu có thân phận không nhỏ, chỉ là những người này do được gia đình chiều chuộng quá đâm ra hư hỏng. Họ thường lập đảng đi đánh hội đồng, bắt nạt những học sinh yếu hơn mình chứ không dám đánh những người có chỗ dựa lớn hay người mạnh.

Một điểm đáng nghi nữa là từ ngôi nhà hoang ở ngoại ô đến hiện trường vụ án chỉ cách nhau đúng 100m không hơn không kém!

Trong lòng Thẩm Viên sinh nghi liền đưa ra quyết định đêm đó nhất định phải làm rõ chuyện này mới được. Vì hiện tại Thẩm Viên đang trong thời gian thử việc nên có khi một tháng mới có một tiết dạy học trên trường, hắn nghĩ việc điều tra này chỉ mất nhiều nhất có ba hay bốn ngày là lâu rồi nên không gửi đơn xin nghỉ tạm thời tới trường.

Nửa đêm khoảng 11 rưỡi. Thẩm Viên mở cửa đi ra khỏi nhà chuẩn bị tới ngôi nhà hoang hôm nọ để điều tra, chẳng ngờ lại bị Thẩm Nguyên Nhạc phát hiện hành động: " A Viên, đệ định đi đâu khi đêm khuya thế này?"

Thẩm Viên bây giờ mới để ý đại ca nhà mình vậy mà ngồi ngoài hiên từ bao giờ, có lẽ nào tu vi của hắn càng ngày càng giảm cho đến khi trở thành một người hoàn toàn bình thường thì dừng lại? Chứ không thì làm sao mà Thẩm Nguyên Nhạc lại có thể tránh khỏi thần thức rà soát của một vị nguyên anh đỉnh phong như hắn cho được.

Tạm thời bỏ qua suy nghĩ ra sau đầu, Thẩm Viên nói với Thẩm Nguyên Nhạc rằng: " bạn đệ nó đi chơi đêm mãi chẳng thấy về nên ba mẹ nó gọi nhờ đệ đi tìm nó về giúp họ." Tự bản thân nói ra cũng biết cái lí do này rất quái dị nhưng đành chịu thôi, chỉ mong lí do này có thể lừa qua mặt Thẩm Nguyên Nhạc.

Nhưng với cái lí do này làm sao có thể dễ dàng lừa qua mặt một vị đội trưởng đội điều tra đặc vụ được, người đồng nghiệp cùng về với Thẩm Nguyên Nhạc đứng trong phòng nghe nãy giờ đột nhiên xuất hiện nói rõ mục đích Thẩm Viên vì sao chọn thời điểm đêm hôm khuya khoắt này để ra ngoài.

Liễu Thanh Ca ngắn gọn xúc tích nhìn Thẩm Viên mà nói: " ngươi đang định đến ngôi nhà hoang để điều tra án mạng." Đây là câu khẳng định rất chắc chắn chứ không phải là câu hỏi.

Thấy sắp 1 giờ sáng rồi mà bản thân chưa ra khỏi nhà được, Thẩm Viên cắn răng quyết định dùng biện pháp kia. Tay phải hắn để ra sau lưng bấm pháp quyết, đầu hơi cúi xuống lẩm nhẩm chú ngữ nhỏ tới nỗi chỉ mình hắn nghe được.

Hai người trên hiên tầng hai thấy hắn có bộ dáng như vậy tưởng Thẩm Viên đã từ bỏ rồi nhưng không phải như họ nghĩ. Chú thuật hoàn thành, Thẩm Viên ngước mắt lên nhìn hai người, con ngươi cũng chuyển sang màu lục mê người thôi miên tâm trí cả hai rồi nói ra mệnh lệnh: " chuyện đêm nay hai người đều không nhớ gì hết, hiện tại ai về phòng người nấy ngủ đi."

Màu lục trong mắt dần tan trả lại đôi mắt bình thường cho Thẩm Viên, hắn mau chóng ngồi xuống đất đả toạ để ngăn chặn cảm giác khí huyết nhộn nhạo trong cơ thể.

Vì để khởi động chú thuật mà Thẩm Viên phải chịu đựng cảm giác như luyện hồn. May mắn là thành công chứ không thì hắn cũng chẳng biết phải làm sao nữa.

Đợi cho cơ thể bình ổn trở lại, Thẩm Viên triệu hồi Tu Nhã kiếm ra phi hành đến ngôi nhà hoang ở ngoại ô. Trên đường đã có một ít xe cộ qua lại, trong lúc vô tình Thẩm Viên thấy có hai đứa bé đang nhặt những chiếc kẹo nhỏ nhỏ con con để vào giỏ đựng mà cách đó không xa có một chiếc ô tô đang lao tới với vận tốc cao.

Không suy nghĩ nhiều, hắn chuyển hướng kiếm lao xuống cứu lấy hai đứa trẻ đưa chúng vào vỉa hè an toàn.

Cũng kì quái hơn rằng từ ngày tỉnh lại tới giờ những người mà Thẩm Viên gặp được đều là người quen của hắn hết, ví dụ như Thẩm Nguyên Nhạc. Hắn chắc chắn người này chính là vị chưởng môn sư huynh Nhạc Thanh Nguyên. Hai đứa bé mà hắn cứu được lại giống hệt với Ninh Anh Anh và Minh Phàm.

Nếu đoán không sai thì những người này rất có thể đều là kiếp sau của họ. Chẳng lẽ vì sự kiện hắn tỉnh lại nên thế giới này muốn hắn nối lại tiền duyên cùng mọi người?

Hai đứa nhỏ đều là trẻ mồ côi không nơi nương tựa, Thẩm Viên đưa chúng tới một cô nhi viện và đưa họ thẻ tín dụng của hắn, nhờ họ chăm sóc cho hai đứa trẻ. Hai đứa bé thấy Thẩm Viên ngự kiếm vèo vèo trên trời đưa chúng tới cô nhi viện cũng không có tỏ ra mới lạ hay sợ hãi gì của một đứa trẻ bình thường.

Hai người rất vui vì cuối cùng cũng tìm ra sư tôn của họ, có thể người ấy cũng sẽ không biết rằng họ vốn không hề bị mất trí nhớ khi chuyển kiếp như những người khác đâu.

3 giờ sáng-thời điểm ma quỷ hoành hành mạnh nhất.

Thẩm Viên dừng lại đứng nhìn căn nhà hoang một lúc lâu mới quyết định vận dụng linh lực phá trận đi vào trong.

Chẳng ngờ rằng người bên trong đã lập sẵn cái bẫy chỉ chờ hắn bước vào.

Bước đầu tiên đặt chân vào căn nhà Thẩm Viên liền cảm nhận được dưới chân đã giẫm phải cơ quan gì rồi. Khói mù bốn phía ập đến không một tiếng báo trước đập thẳng vào mặt hắn, dù đã có đề phòng trước và đưa tay lên che mũi miệng nhưng Thẩm Viên vẫn hít phải một chút khói.

Đầu óc nhanh chóng trì trệ, ngũ giác dần dần mất đi nhận thức với không gian xung quanh.

Ầm.

Hắn ngã xuống rồi.

Trong tích tắc trước khi Thẩm Viên thật sự mất đi tri giác thì hắn thấy bóng dáng của cậu học sinh có dáng vẻ giống hệt với Lạc Băng Hà từ ngoài cửa đi vào.

Rất muốn hét lên bảo với y mau chóng chạy khỏi nơi nguy hiểm này đi. Nhưng vẫn không kịp, bóng tối đã bao trùm toàn bộ tâm trí hắn.

Có điều Thẩm Viên đã quên mất rồi, đến cả người tu vi siêu phàm như hắn bước vào căn nhà hoang này còn dính bẫy thì nếu Lạc Băng Hà có thật sự là một người thường vậy chắc chắn y đã chết đến cả ngàn lần ngay ngoài cửa rồi chứ đừng nói là bước vào căn nhà này cho được.

Tỉnh lại lần nữa Thẩm Viên phát hiện xung quanh vẫn tối thui, hai tay thì bị xích sắt khoá lại trên tường, cả người dựa hẳn vào bức tường lạnh toát sau lưng. Vốn đã ngủ cả vạn năm bên trong chiếc quan tài băng rồi nên hàn khí của bức tường băng hắn đang dựa vào vẫn chưa là gì đối với Thẩm Viên cả.

Có một điều Thẩm Viên cực kì chắc chắn hiện giờ đã là trời sáng rồi, còn tại sao hắn lại chỉ thấy xung quanh tối thui thì có thể là do miếng khăn đen đang đeo trên mắt hắn đã che đi hết ánh sáng. Linh lực toàn thân lại bị thứ xích sắt được chế tạo từ Khổn Tiên Tác và hàn thiết này khoá lại vào trong cơ thể nên không dùng được thần thức đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Mắt đã không còn nhìn thấy nữa thì tai sẽ nhạy bén hơn lúc bình thường.

Trong không gian im ắng vang lên tiếng đế giày 'cộp cộp' phát ra trong phòng ngày càng gần, người kia đến gần Thẩm Viên bóp cằm hắn ngửa lên như đang đánh giá một bảo vật tuyệt mỹ.

Vì không còn linh lực chống đỡ nên Thẩm Viên không thể duy trì nổi dáng vẻ của người hiện đại nữa mà trở về hình dạng của Tu Nhã kiếm tiên.

Tay người nọ đột nhiên vạch cổ áo Thẩm Viên ra rồi cắn xuống. Bị cắn đau, Thẩm Viên kêu lên nhưng phát hiện bản thân vậy mà lại không thể kêu ra tiếng, chỉ có thể phát ra được mấy âm ngắn " ư,a" gì đó.

Tên kia dần lùi xuống phía dưới Thẩm Viên, y phục bị xé vẫn còn lỏng lẻo mặc trên người. Trước ngực Thẩm Viên có vô số vết hôn ngân kéo xuống tận đùi non.

Phản kháng như thế nào thì cũng không tài nào tránh khỏi việc sẽ bị người kia trêu đùa.

———-kéo rèm———-

Hắn thực hận bản thân vô dụng, thấy có lỗi với Lạc Băng Hà, việc đang diễn ra lúc này hệt như Thẩm Viên hắn cắm một cái sừng cho y. Đến cả người đang ân ái với mình là kẻ nào mà bản thân cũng chẳng biết mặt nổi thì lấy ai ra để hận.

Thẩm Viên bị làm cho đến lúc ngất đi thì tên kia mới dừng lại tha hắn. Người ngợm đau mỏi lại không được vệ sinh sau lần làm vừa rồi nên Thẩm Viên cảm thấy vô cùng khó chịu, muốn ngủ cho bớt mệt cũng ngủ không nổi.

Lạc Băng Hà y rất thích thú với biểu cảm vừa rồi của người mà y bắt được. Biểu hiện ra ngoài là hận ý ngút trời nhưng cơ thể lại phản bội hắn, mỗi khi y đâm vào thì tiểu huyệt kia lại càng thít chặt lại rất sảng khoái. Y càng muốn xem người này nếu ma hoá sẽ trông như thế nào.

Chuyện này cứ vậy mà diễn ra hẳn một tháng có thừa, oán khí Thẩm Viên dần tích tụ lại kết hợp với ma khí mỗi lần Lạc Băng Hà thao làm hắn chẳng biết là vô tình hay cố ý truyền vào khiến hai loại khí này hoà quện với nhau biến Thẩm Viên từ tu sĩ thành ma tu.

Vì đã lâu không thấy Thẩm Viên đi dậy học nên Thượng Thanh Thành cảm thấy cực kì lo lắng khó yên cho vị sư huynh xấu số nọ. Hỏi thử em gái Thẩm Viên thì phát hiện người này dường như không có một chút kí ức gì liên quan tới Thẩm Viên hết.

Đến nhà nàng thì anh cả Thẩm Nguyên Nhạc cũng gặp phải trường hợp y chang. Thượng Thanh Thành hiểu ra nên đã giải chú thuật cho mọi người và được biết Thẩm Viên rất có thể đã đến ngôi nhà hoang nằm ở ngoại ô kia nhưng cũng đã được hơn tháng rồi vẫn chưa thấy về nhà.

Màn đêm buông xuống, đoàn người chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào cứu người. Thừa biết nơi đây là một hang ổ yêu ma nên họ đã mời gọi rất nhiều thầy trừ tà bắt ma nổi tiếng lành nghề đến trợ giúp.

Đang hoan ái cùng Thẩm Viên trong mật thất thì bên ngoài có tiếng bọn lính đến thông báo có một đám kẻ tu sĩ đang xông vào và chúng sắp không chống đỡ được cần ma tôn y phải ra lãnh đạo. Bắn nốt vào trong cơ thể Thẩm Viên, Lạc Băng Hà mới thoải mái đi ra chỉ huy đám ma binh chiến đấu.

Hai bên xông vào đánh nhau chí choé đến không biết trời trăng ở đâu. Nhân lúc bên ma tộc không chú ý đến, Thượng Thanh Thành đã thừa cơ hội trốn đi tìm tung tích Thẩm Viên. Lúc tìm thấy người thì kinh hãi luôn.

Vị nam tử bị xích sắt trói vào cạnh tường băng âm độ, đôi mắt bị bịt lại bởi dải lụa đen. Y phục trên người còn tơi tả hơn cả ăn xin ngoài đường. Cơ thể vốn cân đối săn chắc nay đã ốm xuống hẳn một vòng, sắc mặt tái nhợt ít huyết sắc. Khắp người trên dưới nhiều dấu hôn cũ mới đều có khiến người khác nhìn thấy cảnh này chỉ có thể cảm thấy máu nóng sôi trào.

Vơ vội Tu Nhã kiếm được treo trên vách tường nắm chặt trong tay, Thượng Thanh Thành truyền linh lực vào kiếm và chém một nhát đứt lìa dây xích.

Thấy để như vậy quá khó coi nên Thượng Thanh Thành lấy một bộ y phục đem ra, làm cái pháp quyết thanh tẩy thân thể cho Thẩm Viên rồi giúp hắn mặc bộ y phục mới vào.

Trả lại kiếm cho Thẩm Viên lại dìu hắn đi hội họp cùng mọi người nhưng thời điểm đi đến cuộc hỗn chiến, Thẩm Viên thấy Lạc Băng Hà bị nhiều người bao vây đánh, y bộc phát sức mạnh hất văng đám người.

Tại một góc khuất tầm mắt Lạc Băng Hà, có một tên pháp sư rút cây ma đao ra ném về phía Lạc Băng Hà với ý nghĩ giết chết tên ma vương này.

Có điều Lạc Băng Hà đến cuối cùng cũng không chết.  Chỉ nghe được một tiếng 'phập'.

Cây ma đao đã cắm vào ngực phải sau lưng Thẩm Viên. Cây đao này đối với tu sĩ thông thường sẽ chẳng gặp phải điều gì cả, chỉ khi tiếp xúc với ma vật hay tu ma giả nó mới tạo ra được lực sát thương.

Thẩm Viên chắn cho Lạc Băng Hà nên trúng một đao, miệng phun ra một ngụm máu đen kì quái như trúng độc. Hắn cố nở một nụ cười dịu dàng cúi xuống nói nhỏ vào tai Lạc Băng Hà rằng: " Băng Hà đừng sợ, vi sư luôn bảo vệ cho con."

Dứt câu thân thể hắn cũng chạm đến mức độ không còn sức chịu đựng được nữa nên ngã nằm xuống đất. Lạc Băng Hà nhanh tay tiếp được người, y dằn vặt đau đớn khi nhớ lại kí ức và những chuyện đã làm đối với sư tôn- người mà y đã từng thề sẽ dùng cả mạng sống để đối xử và bảo vệ cho người thật tốt.

Cuối cùng y đã làm cho sư tôn được việc gì? Làm nhục sư tôn, ép sư tôn đoạ ma như mình. Để rồi cho đến giây phút cuối cùng người lại giúp y chắn một nhát đao chí mạng.

Y vội vã ôm lấy người trong ngực gọi xe đưa đi bệnh viện cấp cứu. Những người còn lại cũng biết mạng người quan trọng nên không dám chắn đường Lạc Băng Hà bế người đưa đi.

Đi xe lại vướng phải tình huống tắc đường mà hơi thở của Thẩm Viên ngày càng mỏng dần đi, người y càng run sợ hơn. Đã từng mất sư tôn một lần là quá đủ rồi, y không muốn phải thử lại cảm giác đó lần hai nữa đâu.

Bác tài xế cũng biết tình hình nguy cấp nên đã gọi điện cho tổng đài phát radio nhờ mọi người tránh đường cho họ đi nhờ. Dù vậy thời gian vẫn không kịp đủ, đường tới bệnh viện còn rất xa, dù có lái xe nhanh hơn nữa cũng vẫn không kịp. Bên tổng đài đã kêu gọi mọi người có ai đi ôtô xin giúp mấy người họ đưa nạn nhân có thể đến bệnh viện sớm nhất có thể.

Phía cảnh sát cũng được điều đi để trợ giúp, xe của họ ra tín hiệu cho chiếc xe Lạc Băng Hà đang đi: " chiếc taxi đang chạy phía trên chú ý, chúng tôi đang giúp bạn, xin hãy dừng tạm xe lại chúng tôi sẽ đưa bạn tới bệnh viện nhanh nhất có thể."

Đổi sang ngồi xe cảnh sát nhưng tình trạng nguy kịch của Thẩm Viên không giảm đi mà còn có chiều hướng tăng lên.

Bên tổng đại lại kêu gọi một lần nữa đối với mọi người: " thưa các vị, hiện tại chiếc xe cảnh sát đang chạy trên tuyến đường cao tốc gh26v đang có một bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch ở trên xe, xin mọi người ai là bác sĩ đang đi trên con đường đó hãy đến trợ giúp vị nạn nhân kia."

Thông báo kết thúc có rất nhiều người dừng xe lại đi đến gần xe cảnh sát. Họ thật sự quá vội không kịp đưa Thẩm Viên vào bệnh viện trung ương được vì không kịp thời gian nên đành dừng lại tại một bệnh viện cơ sở hạ tầng.

Mộc Thanh Phương cũng là bác sĩ tài giỏi có tiếng trong nghề, khi vừa mới tan làm đang trên đường về nghe tin này cũng đã thu xếp để vào trợ giúp cứu tỉnh Thẩm Viên. Nguy kịch rất nhanh trôi qua, mọi người ai về nhà nấy còn Lạc Băng Hà an tâm hơn nhiều.

Mộc Thanh Phương dặn dò y: " bệnh nhân chỉ mới qua cơn nguy kịch thôi, với lại trước đó thân thể vị này thiếu chất dinh dưỡng cực lớn. Sau này nếu bệnh nhân có tỉnh, người nhà cần bồi bổ cho hắn để nhanh hồi phục sức khoẻ hơn."

Thật tốt, mọi việc đều qua rồi. Con hứa lần này sẽ bảo vệ người thật tốt.

_______THE END_______

Mọi người cho mình biết cảm nhận sau khi đọc xong bộ đồng nhân này như thế nào nha☺