Đồ Đệ Đã Hắc Hóa [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]

Chương 15

Nam nhân được đả thông kinh mạch, cảm thấy khí nóng trong người dần tiêu tán, hắn chật vật đứng dậy ánh mắt chứa vài phần e ngại nhìn Sử Diệp.

"Ngươi..."

"Tẩu hỏa nhập ma, khí huyết đảo ngược công vào tâm phế, nếu không thì ngươi cũng không vung kiếm lung tung làm bị thương người của mình." Vừa nói Sử Diệp vừa liếc mắt nhìn hai ba tên đệ tử đứng ôm vết thương phía sau nam nhân.

Gương mặt vẫn còn non trẻ, lại còn lộ vẻ sợ hãi đoán chừng bọn họ cũng chỉ mới gia nhập, gặp phải sự tình này cũng không biết phản ứng ra sao.

Nam nhân cường tráng cảm thấy có lỗi, chấp tay nói:" Thật ngại quá, cũng may nhờ ngươi kịp thời ra tay, nếu không ta lại vô ý làm hại đứa trẻ kia..."

Lúc này người của Vô Ưu phái hiểu rõ mọi chuyện, dần dần thu hồi cái nhìn ác ý về, mặc dù là tà đạo cũng không phải cái dạng ác ôn vô lý.

Nam nhân cường tráng lại nói:" Tại hạ xưng Long Tam, xin hỏi cao danh quý tánh của vị huynh đài."

"Sử Diệp." Y qua loa trả lời, lại chẳng mảy may đến sắc mặt khác thường của Long Tam khi nghe cái tên của y.

Long Tam biết y là ai, càng rõ ràng về oan ức của Sử gia, nơi này đông người nguy hiểm nếu sơ ý có thể hại chết ân nhân cứu mạng của hắn. Long Tam đành vờ như bình thường, coi đây là lần đầu gặp mặt của họ.

Sử Diệp muốn quay người bỏ đi, nhưng lại bị bàn tay dùng lực của nam nhân lam y bắt lại.

Quan Đông Hàn vẻ mặt vô cùng khó coi đi đến, gạt tay hắn kéo Sử Diệp ra sau lưng: "Muốn gì?"

Nam nhân lam y ngạo khí nói: "Ta nghe nói nơi này lưu danh thần y họ Sử, chỉ là muốn xác nhận có phải tên què này hay không thôi."

Quan Đông Hàn lạnh băng băng lườm nam nhân lam y, hắn không cho phép bất kỳ ai nói ra nói vào Sử Diệp, kể cả là đệ tử nội môn dưới danh nhị thánh hiệp Lô Hoàng.

Đặc biệt là với tên mặt chuột Lô Sỉ Liêm này, hắn là một kẻ hẹp hòi tiểu nhân, chỉ biết dựa hơi của cha hắn Lô Hoàng mới có thể vênh váo như vậy.

Lúc trước Lô Sỉ Liêm thua hắn tới năm phần công lực, thế nhưng hiện tại lại khác, nửa phần cũng không thể đánh bại tên mặt chuột.

Lô Sỉ Liêm lần nữa nói: "Thế nào? Tên què này có phải thần y?"

"Ngươi câm mồm." Quan Đông Hàn cố gắng kìm cơn nóng giận lại.

Sử Diệp vỗ vỗ vai hắn trấn an, y biết mỗi khi tiểu tử thối tức giận khí huyết trong người sẽ chảy cuồng cuộng, kỳ thực rất nguy hiểm có thể sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe hắn.

Sử Diệp chậm rãi tiến lên:" Phải thì sao? Không thì sao? Liên quan gì đến ngươi?"

"Vậy thì bắt mạch cho ta" Hắn nói xong liền kéo vạt áo lên đưa tay về phía Sử Diệp.

Sử Diệp cười nhẹ: "Không bắt."

Lô Sỉ Liêm cau mày, nghiến răng: "Ngươi nói cái gì?"

"Không trị, ngươi bị điếc sao?" Sử Diệp vẫn giữ ngữ điệu nhẹ nhàng đó.

Nhưng như vậy lại càng chọc tức tên mặt chuột, hắn muốn rút kiếm ra lại bị Long Tam một chưởng cản lại, cán kiếm đập mạnh vào vỏ kiếm tạo nên âm thanh thanh thúy.

Lô Sỉ Liêm mắng: "Tà đạo các người thật sự không coi ai ra gì."

Long Tam vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị: "Từ trước đến nay bọn ta đều không màng đến giang hồ, tất nhiên theo lẽ đó cũng không xem các ngươi quá quan trọng."

"Không màng thế sự? Thật vậy sao? Ta thấy là bọn tiểu nhân các ngươi dám làm không dám nhận, thừa cơ hội bọn ta ra ngoài đi săn liền công kích."

Long Tam cau mày, những lời mà tên mặt chuột nói có chút kỳ quái, việc bọn họ bị tập kích vậy mà đổ lên đầu Vô Ưu phái?

Lúc này từ phía xa xa truyền đến tràng cười hầm hố, thanh âm khó nghe khiến trong lòng Sử Diệp một trận điên đảo. Mà những người xung quanh cũng tránh không khỏi số phận này.

Quan Đông Hàn trước đó đã để A Tú rời khỏi, hiện tại nó may mắn không chịu cùng trận bức ép như bọn họ.

Quan Đông Hàn vội bịt tai Sử Diệp lại, mặc cho huyết khí bản thân đang bị đảo lộn.

Nam nhân bộ dạng như con gấu lớn đạp nước đi đến, mày rậm mắc sắc như dao, râu quai nón càng khiến bộ mặt nam nhân càng thêm hung bạo hơn.

Lô Sỉ Liêm ôm ngực đi đến, quỳ xuống cùng các đệ tử: "Phụ thân, nhi tử vẫn chưa thể giải quyết mọi chuyện, là lỗi của  nhi tử, mong người trách phạt."

Người đó không ai khác chính là Lô Nhị Thánh Hiệp lừng danh với tuyệt kỹ  Kinh Tiếu độc nhất vô nhị trên giang hồ.

Mỗi khi Kinh Tiếu vang lên, nội lực của người nghe nếu không đủ định lực sẽ bị làm cho xáo trộn, có khả năng huyết khí công tâm mà chết.

Chưa kể đường kiếm không khoan nhượng của Lô Hoàng như mãnh thú xé tan con mồi, cũng vì thế mà tính tình hắn lại vô cùng cục cằn, cứng đầu, hung bạo bức ép người.

Quan Đông Hàn chao đảo ôm ngực phun ra búng máu, Sử Diệp lo lắng đỡ lấy hắn: "Đông Hàn..."

Lúc này y mới để ý A Tú đã rời đi từ lúc nào, Sử Diệp có chút lo lắng cho nó sẽ bị như Quan Đông Hàn khi nghe phải tiếng cười đó.

Xác định đứa trẻ đã không còn ở đó, Sử Diệp yên tâm được một chút. Y tháo dây buộc tóc hờ hững ở sau đầu, lập tức mái tóc dài đen mượt buông xõa xuống.

Dây buộc tóc được Sử Diệp tung ra, bên trong là một vài loại kim châm cỡ nhỏ, tiện để y dùng trong trường hợp bất ngờ như hiện tại.

Y ghim cây châm nhỏ lên thái dương của Quan Đông Hàn, điều tức lại khí huyết đang cuồn cuộn trong mạch máu hắn, Quan Đông Hàn thở đều đều cảm thấy đã đỡ khó chịu hơn.

Lô Hoàng hướng sự chú ý đến hai nam nhân kỳ lạ, Lô Sỉ Liêm liền ghé vào tai ông ta nói: " Phụ thân, tên què đó chính là Sử thần y mà giang hồ đồn đại, nhưng hắn từ chối giúp chúng ta."

Nghe xong Lô Hoàng cau mày rồi từ từ dãn ra, ông ta lại nhìn đến đám đệ tử của Vô Ưu phái : "Bọn tiểu nhân sao lại ở đây?"

Giọng nói của ông ta vừa phải không quá lớn cũng không quá bé, nhưng tất thảy đều lọt vào tai của Long Tam.

Hắn dè chừng nói nhỏ với những người phía sau: "Chúng ta rời khỏi đây."

Long Tam chấp tay với Sử Diệp, nói vài câu rồi chuẩn bị rời đi, thế nhưng Lô Sỉ Liêm liền ngăn cản.

"Các ngươi nói đi liền đi?"

Lô Hoàng liền đặt kiếm đặt trước ngực hắn, ý bảo đừng có manh động, tên mặt chuột chậc một tiếng thu liễm lại.

Long Tam không nói nhiều thả một viên đá xuống đất, cùng đệ tử Vô Ưu phái biến mất giữa làn khói mờ ảo vừa bốc ra.

Lô Sỉ Liêm lớn tiếng:" Phụ thân tha cho bọn chúng dễ dàng vậy sao?"

"Nông cạn, ngươi nghĩ có thể ngăn cản bọn chúng dễ dàng như vậy?" Lô Hoàng đá vào chân hắn một cái.

Người của Vô Ưu phái bên mình luôn thủ sẵn Hỏa Di đá, loại đá có công dụng phát nổ khi va chạm mạnh, lập tức một làn khói nghi ngút mờ ảo sẽ bao phủ xung quanh, sau đó thì thần không biết quỷ không hay mà biến mất.

Căn bản không một ai có thể ngăn cản bọn họ tại thời điểm này, trừ phi gặp phải cao thủ khinh công tinh mắt mới có thể bắt kịp bọn họ.

Lô Hoàng thay đổi thái độ, một bộ tươi cười đi đến cẩn thận nói với Sử Diệp: "Ta nghe nói Sử thần y đây tinh thông y thuật, tài hoa cái thế, bách bệnh đều có thể dễ dàng trị khỏi, chẳng hay có thể giúp bổn phái..."

Sử Diệp không để hắn nói xong, y lên tiếng cắt ngang: "Ta không trị."

Lô Hoàng khó xử ậm ừ, Sử Diệp chỉ về phía tên mặt chuột nói: "Ta không trị cho hắn, còn lại ta có thể suy xét."

"Ngươi..." Lô Sỉ Liêm muốn động thủ, mặt tức giận đều đã đỏ lên.

Lô Hoàng lườm nhi tử một cái, hắn liền khép nép lại không dám lỗ mãng, trên đời này người mà tên mặt chuột sợ nhất chính là cha hắn.

Sử Diệp một tay đỡ Quan Đông Hàn đi lướt ngang đám người lam y, tất cả bọn họ bất bình trước thái độ khinh người của Sử Diệp.

"Thật là không biết điều."

"Sư phụ đã hạ mình nhờ hắn giúp, vậy mà lại dám từ chối?"

Sử Diệp khó chịu trong lòng, đến nhờ vả người khác mà dùng thái độ như vậy? Có lý không chứ? Đúng là ngạo mạn thành thói.

Lô Hoàng vẫn tỏ vẻ nhẫn nhịn, thực chất trong lòng ông ta đã không hài lòng với Sử Diệp ngay từ đầu, nhưng vì nghĩ cho những đệ tử bị trúng quái độc, đành phải mặt dày.

"Sử thần y, xin rộng lòng giúp đỡ tại hạ."

"Để xem các người có thành ý hay không, chỉ cần tên mặt chuột đó tạ lỗi với ta, còn nữa mang đến hai cân nấm linh chi hảo hạng, ta có thể bấm bụng chữa trị cho người của ông."

Sử Diệp không thèm liếc mắt đến một cái, vừa nói vừa lên thuyền trở về Xà Đảo.

Lô Sỉ Liêm đứng nhìn bóng thuyền dần dần khuất trong làng sương mù giữa biển, hắn tức giận đến giậm chân:" Thật quá đáng, hắn dám mắng con là mặt chuột."

" Phải đó sư phụ, chỉ là một tên lang trung què mà lại khi dễ chúng ta như vậy?" Một tên đệ tử cũng lên tiếng nói theo.

Càng ngày tiếng mắng chửi càng sôi nổi, Lô Hoàng gằn giọng: "Im hết đi."

Lập tức bọn họ sợ hãi không nói thêm lời nào, không khí trở nên im lặng bất thường.

Lô Hoàng biểu tình đen đến không thể đen hơn, giọng nói cực kỳ đáng sợ: " Nghe theo lời hắn, chúng ta nhẫn nhịn một chút."

Nói xong ông phất áo rời đi, Lô Sỉ Liêm theo sau tim đập có hơi nhanh một chút.