Đoản Ngôn Tình

#3. Sập bẫy đại tiểu thư (Full)

Tôi là A Bảo. Vệ sĩ riêng của tiểu thư Vũ gia. Tính ra tôi đã bên cạnh tiểu thư được 8 năm, từ khi cô chủ còn bé xíu.

Công việc hằng ngày của tôi rất phức tạp. Sáng phải dậy sớm đưa tiểu thư đi học, luôn bên cạnh cô ấy 24/24 nhưng không được kè kè bên cạnh quá nhiều. Đó là mệnh lệnh của bà chủ.

Đến chiều hộ tống cô chủ đi học đàn, học múa, học nhảy, học bơi, học may, học vẽ,... Đến tận 11h mới về tới Vũ gia, xem như nhiệm vụ của tôi hết một ngày.

Bình thường cô chủ khá dễ tính, nhưng hễ bực nhọc chuyện gì đó là liền hành hạ tôi liên tục.

"A Bảo, anh mau né xa chỗ tôi 5m. Đừng có lại gần tôi!!!"

"..."

"Này A Bảo, tôi không muốn đi học vẽ. Anh mau chở tôi đi chơi đi."

"..."

"A Bảo, hôm nay anh mặc vest xấu quá. Mày đen làm tôi chói mắt."

"...."

Thế đấy, tôi bắt buộc núp trong các bụi cỏ hay sau thân cây để tránh cô chủ thấy lại phát bực. Hay lúc cô chủ đau bụng đến tháng bất ngờ cũng phải làm cu li đi mua bvs, còn có khi đang ngủ yên lành cô chủ bắt tôi đi mua đồ ăn. Trong khi đó nhà bếp có sẵn món ngon cho cô chủ.

Còn kể đến chuyện cá nhân của tiểu thư thì tôi biết cũng không ít lắm.

Ngày đầu tiên quen bạn trai, cô chủ vui vẻ ngồi hàng giờ kể chuyện trên trời dưới đất của hai người. Khen thằng nhóc kia tốt ở đâu, nói chuyện đáng yêu cỡ nào,.... Có nước chỉ thiếu nói quần nhỏ thằng đó mặc cỡ mấy thôi.

Lần chia tay bạn trai, cô chủ mượn vai tôi khóc suốt 3 tiếng đồng hồ đến ngất lịm đi. Tôi phải bế cô ấy về phòng. Ngay sau đó tôi mất kiềm chế mà tìm tên kia đánh cho một trận tơi tả.

Đợt tiểu thư sốt nặng, vệ sũ quèn như tôi lại lo lắng ở bên cạnh cô ấy suốt cả đêm không ngủ.

Tôi hơn cô ấy 12 tuổi, không biết rốt cuộc cảm giác với tiểu thư là gì. Nhưng tôi biết tôi muốn bảo vệ cô chủ suốt đời, không muốn cô ấy bị tổn thương, bị bắt nạt. Dù đôi khi cô ấy hơi trẻ con lại bướng bỉnh, nhưng tôi hiểu rõ rằng mình không hề chán ghét cô chủ.

Đó là chuyện trước kia thôi, còn bây giờ... Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp nhé.

"A Bảo, anh mau cút vô đây cho tôi!"

"Anh đây anh đây.... Sao thế vợ yêu?!" Tôi vứt điện thoại sang một bên, xông thẳng vào phòng ngủ.

Cô chủ nhỏ hiền ngoan ngày xưa đang đứng chống tay bên giường, mặt hầm hầm khó coi.

"Tôi hỏi anh... Chúng ta kết hôn được bao lâu rồi?"

"Một...một tháng."

Tôi lắp ba lắp bắp, chưa hiều vì sao mình bị giận dỗi. Có chút sợ hãi trả lời.

"Một tháng? Anh cũng biết một tháng cơ đấy. Tôi phải dụ dỗ, cưa cẩm anh tận 8 năm, quen bạn trai, giận dỗi, làm bộ làm tịch,... Hi sinh quá nhiều, tốn công sức biết bao nhiêu anh mới chịu lọt bẫy. Vậy mà sau khi kết hôn anh lại không trân trọng tôi, anh không bảo vệ tôi như trước. Huhuuuu, có ai đường tình duyên éo le như tôi không?????"

Thấy vợ yêu ngồi bệt xuống sàn khóc ấm ức. Tôi tá hoả chạy đến sát bên, dù không hiểu chuyện gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận sai: "Anh xin lỗi, anh xin lỗi. Đây đây em đánh thằng tồi tệ như anh đi. Mau mau ngồi dậy nào, sàn nhà lạnh lắm, khẻo bệnh. Anh sai anh sai nhé..."

Dỗ ngon dỗ ngọt, cô vợ tiểu thư mới chịu ngồi lên giường và nín khóc. Tôi vuốt tóc e dè hỏi: "Nói anh nghe, rốt cuộc là chuyện gì?"

"Anh là thằng khốn khiếp, vệ sĩ lâu năm mà thân thể tôi bảo vệ không được. Tự xem mà chịu trách nhiệm đi!!!"

Cô ấy tức giận ném vào người tôi thứ gì đó, tôi nhặt lên xem.

Hai vạch đỏ chót đập thẳng vào nhãn cầu.

"...."

"...."

"Vợ à, anh sắp làm cha rồi!!! Hoan hô, sắp làm cha rồi. Vợ của anh giỏi quá, vậy là anh không bị yếu, sinh lí anh bình thường... Hahaaa..." - Tôi vui mừng ôm bổng lấy cô vợ nhỏ, hú hét vang trời.

Sau này tôi mới hiểu, cô ấy giận vì tôi không biết kiềm chế làm cô ấy có thai sớm. Thành ra thời gian sau ăn cái gì cũng nôn, mấy món ưa thích cũng bị cấm tuyệt đối.