Đoàn Sủng Tiểu Tác Tinh Trọng Sinh Thành Mãn Cấp Đại Lão

Chương 20: Xử lý như thế nào?

Edit: Nibbles

Truyện được edit tại truyenwiki1.com trinhanhquynh0902!

Nhờ góp ý của một bạn siêu cute, nên mình quyết định sửa cách gọi từ "cô" thành "nàng" nhé!

Bởi vì nàng phát hiện, nàng cũng không chán ghét loại cảm giảm này, ngược lại, nàng rất thích.

Hồi lâu sau, Vân Bắc Hàn mới cảm thấy mỹ mãn mà kết thúc nụ hôn này.

Tuy rằng kết thúc hôn môi, nhưng Vân Bắc Hàn vẫn đặt tay ở eo thon của nàng, đầu gác ở trên bờ vai mảnh khảnh của nàng, không muốn buông tay.

"Vẫn còn nghĩ chặt tay của người ta sao?" Tô Ngôn Sơ nhàn nhạt hỏi.

Vân Bắc Hàn giật mình, sau đó đầu lắc lắc ở nàng trên vai nàng: "Không nghĩ."

Chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, vốn dĩ không thể áp chế lại ý nghĩ kia, hiện tại lại không còn.

Tô Ngôn Sơ nghe xong, đem hắn tay từ bên hông mình kéo ra, sau đó tay ấn ở trên vai hắn, đem hắn đẩy ra phía sau.

Thẳng đến khi hắn bị dựa vào vách núi đá, đầu cũng rời khỏi bả vai của nàng, nàng mới mở miệng nói: "Nếu không nghĩ, liền trở về ngủ, mỗi ngày đều có ý tưởng lung tung rối loạn, Vân Bắc Hàn, ta sớm muộn đem yêu nghiệt ngươi trói lại, nhốt ở trong phòng, đỡ phải mỗi ngày đều bị ngươi giày vò."

Tô Ngôn Sơ nói xong, liền bỏ mặc hắn mà rời đi.

Vân Bắc Hàn bị nàng làm cho choáng váng, dựa vào vách núi ngẩn ra thật lâu, sau đó ngực phập phồng kích động, trầm thấp mà nở nụ cười.

Nàng nói, muốn đem hắn trói lại.

Nếu không thì liền đem một bộ xích sắt kia đưa cho nàng .

Xích sắt tuy rằng đã làm xong, nhưng hắn cuối cùng vẫn không dám động đến nàng, vẫn luôn để đó không dùng đến.

Đưa cho nàng, nếu là nàng dùng nó tới trói hắn, còn hơn là để đó không dùng đến.

-

Ở trên đường trở về, Tô Ngôn Sơ trong lúc vô tình gặp Tô Yên Nhiên, Vân Thiên Trọng cùng một nữ tử trẻ tuổi ghé vào một chỗ nhỏ giọng thương lượng việc gì đó.

Nàng nhìn kỹ nữ tử kia một hồi, phát hiện bản thân cũng không quen biết.

Bởi vì bọn họ nói quá nhỏ giọng, mà Tô Ngôn Sơ lại sợ rút dây động rừng, không dám lại gần quá, cho nên không có nghe rõ bọn họ nói cái gì.

Bất quá thông qua biểu tình của bọn họ cùng ánh mắt, có thể khẳng định, bọn họ thương lượng tuyệt đối không phải việc tốt đẹp gì.

Nàng còn nhìn thấy Tô Yên Nhiên đem một lọ gì đó đưa cho nữ tử trẻ tuổi kia.

Sau đó ba người từng người rời đi.

Thấy thế, Tô Ngôn Sơ cũng bất động thanh sắc mà đi về phòng của mình.

Trở lại sân viện, nàng cầm lấy một viên đá, ở ven tường gần cửa, vẽ một cái đồ án.

Đó là ký hiệu triệu hoán ám vệ của phụ thân.

Lần trước phụ thân nàng có để người âm thầm nhìn chằm chằm Tô Yên Nhiên cùng Vân Thiên Trọng, nếu bọn họ thật sự chấp hành nhiệm vụ này, nhìn thấy đồ án nàng vẽ, hẳn là sẽ đến gặp nàng.

Vẽ xong đồ án, nàng liền trở lại trong viện, bảo thị nữ chuẩn bị nước ấm, bởi vì nàng muốn tắm rửa.

Thị nữ nghe xong liền rời đi, không bao lâu, liền có thị nữ mang nước đến cho nàng tắm.

Khi thị nữ mang tới một cái bồn tắm được làm bằng đá quý, nàng ngây ngẩn cả người.

Đây là thể diện của chủ thành? Chỉ tắm rửa cũng phải bằng một cái bồn tắm xa hoa như này?

Có lẽ nhìn ra nàng kinh ngạc, thị nữ mở miệng giải thích: "Cái bồn tắm này, là thành chủ làm riêng cho tiểu thư, những người khác trong phủ đều không có."

Tô Ngôn Sơ im lặng, cho nên, đây là cho nàng thể diện?

Nàng cảm thấy, Bạch Sơn Lưu đối xử với nàng, thật sự là không tồi.

Nàng tắm gội xong, mặc y phục đơn giản như ở nhà, thời điểm ở tẩm điện uống trà hoa, một thị nữ đi đến, nói với nàng, biểu tiểu thư cầu kiến.

"Biểu tiểu thư?" Tô Ngôn Sơ thoáng nhướng mày, nàng cũng không biết người kia là ai.

Thị nữ mở miệng giải thích nói: "Biểu tiểu thư là cháu gái của phu nhân, họ Lương, khuê danh Thu Lăng, phu nhân rất sủng ái nàng, dường như coi nàng ấy như đích nữ mà dạy dỗ. Tuy rằng không phải bổn gia*, nhưng cũng là cô nương trẻ tuổi nhất trong phủ. Hôm nay không có tới đón tiếp đại tiểu thư, cũng là vì phu nhân bị bệnh, nàng ấy ở cạnh giường chăm sóc."

*con nhà đằng nội, thuộc trong tộc

Chuyện Bạch phu nhân bị bệnh, Bạch Sơn Lưu vừa rồi trên bàn cơm thật ra có nói qua.

Nàng vốn dĩ cảm thấy, chủ nhà bị bệnh, theo lý nàng hẳn là đi thăm mới đúng.

Nhưng Bạch Sơn Lưu lại không muốn, nói sợ đem bệnh lây cho nàng, bảo nàng khi quay lại thì thăm.

Cho nên nàng không có khăng khăng đòi đi.

"Ngươi để nàng vào đi." Tô Ngôn Sơ mở miệng nói.

Rất nhanh, ngoài cửa liền có một cô nương một thân áo lam mang theo hộp đồ ăn, chậm rãi đi vào.

"Ngôn Sơ tỷ tỷ, tỷ đường xa đến, muội hôm nay không có đi ngoài thành nghênh đón tỷ, là lỗi của muội, tỷ sẽ không trách muội đi?" Lương Thu Lăng xa xa nhìn đến Tô Ngôn Sơ, liền bày ra một dáng xa cách lâu ngày không gặp, hướng về phía Tô Ngôn Sơ cười nói.

Tô Ngôn Sơ ngẩng đầu, thấy rõ ràng khuôn mặt Lương Thu Lăng, phát hiện nàng chính là nữ tử vừa rồi cùng Tô Yên Nhiên, Vân Thiên Trọng thần thần bí bí bày mưu kế.

Nàng thoáng nheo nheo mắt, cho nên, tới rồi sao?

Lương Thu Lăng thấy Tô Ngôn Sơ không nói gì, đem hộp đồ ăn trong tay đặt lên trên bàn, nói giống như đùa giỡn mà mở miệng nói: "Ngôn Sơ tỷ tỷ, hai tỷ muội mình mới có hai năm không có gặp nhau, tỷ sẽ không đã quên muội đi? Vậy tỷ nhìn xem vòng tay của muội, nhìn xem có phải hay không quen thuộc, đây chính là lễ vật tỷ tặng. Có cái tín vật này, tỷ cũng không thể chối được nha."

Tô Ngôn Sơ nhìn lướt qua cái vòng tay kia, xác thật có một chút cảm giác quen thuộc, chỉ là không biết đến từ nơi nào.

Bất quá nàng không tin hai người bọn nàng từng có cái giao tình gì.

Nếu không có gặp được nàng ta cùng hai người Tô Yên Nhiên kia mưu đồ bí mật, có lẽ nàng sẽ tin, nhưng là nhìn thấy nàng ta cùng hai người kia ở bên nhau thì dù cho nàng ta có nói được ba hoa chích choè, nàng cũng sẽ không tin tưởng.

Bất quá, nàng vẫn như cũ bất động thanh sắc, mở miệng nói: "Những việc từ hai năm trước, ta thật sự đã quên mất không ít, cho nên giao tình với Lương cô nương, nhớ rõ cũng không nhiều lắm. Không biết cô nương tìm ta, có chuyện gì sao? Nếu không phải chuyện quan trọng gì, vậy thì mời về, ta cũng muốn nghỉ ngơi."

Lương Thu Lăng thấy bộ dáng Tô Ngôn Sơ không phải thực sự tin tưởng mình, âm thầm nhíu nhíu mày.

Tô Yên Nhiên rõ ràng nói Tô Ngôn Sơ mất trí nhớ, còn nói hiện tại Tô Ngôn Sơ rất dễ lừa, vì cái gì nàng ta thoạt nhìn không phải bộ dáng rất tin tưởng?

Vừa nãy thời điểm cùng Tô Yên Nhiên, Vân Thiên Trọng mật đàm, nàng ta có chút hoài nghi bọn họ bị ai theo dõi.

Nhưng bởi vì chỉ là một loại trực giác, nàng không dám thật sự tin tưởng.

Nhưng hiện tại, nàng bỗng nhiên cảm thấy, có phải hay không có thể là Tô Ngôn Sơ vừa mới thấy được bọn họ gặp mặt nhau?

Cho nên nàng nhanh chóng điều chỉnh sách lược, nhìn nhìn chung quanh lúc sau, tiến đến Tô Ngôn Sơ bên người, nhỏ giọng mà nói: "Ngôn Sơ tỷ tỷ, tỷ có phải hay không cùng cái thứ muội kia có ân oán gì? Vừa rồi nàng ta thế nhưng tìm lại muội, đối với muội vừa đe dọa vừa dụ dỗ, để cho muội hạ độc hại tỷ." Nói xong, Lương Thu Lăng lấy ra chiếc bình mà Tô Yên Nhiên cùng Vân Thiên Trọng đưa cho nàng ta, đặt ở trên bàn, "Cái này chính là bọn họ để muội cho tỷ hạ dược. Bất quá bọn họ không biết muội với tỷ có giao tình, lại còn tìm đến muội, cho nên cũng coi như là một nước đi sai lầm không như ý."

Tô Ngôn Sơ nhìn chiếc bình dược trên bàn, đúng là bình dược vừa rồi Tô Yên Nhiên đưa Lương Thu Lăng.

Trong lúc nhất thời, nàng cũng có chút nghi hoặc.

Chẳng lẽ Lương Thu Lăng này thật sự cùng nàng có giao tình?

Nhìn ra sự nghi hoặc của Tô Ngôn Sơ, Lương Thu Lăng cảm thấy kế hoạch của bản thân đã thành công một nửa.

Cho nên, nàng ta mở hộp đồ ăn ra, đem điểm tâm bỏ ra, đặt lên bàn, mở miệng nói: "Cũng không biết đây là loại độc dược gì. Ngôn Sơ tỷ tỷ, chuyện này tỷ tính toán xử lý như thế nào?"

------

Thật xin lỗi mọi người vì những ngày qua không thể ra chương mới :( do mình đang bận thi kết thúc học phần nên cũng không có nhiều thời gian. Mong mọi người thông cảm cho mình nha. Mình định vài hôm nữa mới tiếp tục edit nhưng thấy các bạn ủng hộ mình nhiều quá nên quyết định dành chút thời gian rảnh ít ỏi để edit cho mọi người đọc nè. Mong là mọi người tiếp tục ủng hộ mình nha! Yêu yêu