Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 19: Nguyên nhân khiến Quan tiểu thư chủ động (1)

Chương 19: Nguyên nhân khiến Quan tiểu thư chủ động (1)

Trong một cửa hàng bán hàng hiệu nào đó thuộc khu mua sắm của khách sạn Raffles

Mẫn Thiên Vân yểu điệu từ phòng thử quần áo bước ra, giọng yểu điệu hỏi con gái, 'Mẫn Mẫn, con thấy mẹ mặc bộ này thế nào?'

Theo chân mẹ mình đi dạo ít nhất cũng ba mươi cửa hàng, Quan Mẫn Mẫn đã mệt đến không còn chút sức, rũ người nơi sofa, một ngón tay cũng không nhấc lên được.

'Mẹ mặc gì cũng đẹp.'

Mới ngoài bốn mươi, mẹ cô tuyệt đối là một người phụ nữ đẹp, gương mặt trái xoan, môi hồng răng trắng, mắt to mũi cao, vóc dáng lại cực kỳ chuẩn, nếu như không nói ra, đảm bảo không ai biết bà có một đứa con gái sắp hai mươi bốn tuổi.

Bằng không năm đó làm sao có thể chỉ một lần gặp gỡ vô tình mà chiếm được trái tim của ba cô sau đó còn được ông bao dưỡng.

Từ xưa đến nay người đẹp và đại gia luôn là câu chuyện nghe hoài không chán, sau khi sinh cô ra bà vẫn thu hút được ba cô một cách mạnh mẽ, khiến ông bất chấp thủ đoạn li hôn với người vợ môn đăng hộ đối của mình mà cưới bà vào nhà họ Quan.

Đời này mẹ cô có thể nói là không gì nuối tiếc, nếu có chăng chắc chỉ là vì sinh ra một đứa con gái hoàn toàn không thừa hưởng chút nào dung nhan tuyệt thế của mình cũng không thừa hưởng chút nào đầu óc kinh doanh của chồng mình.

Cho nên người ta nói, đời người không hoàn mỹ cũng có đạo lý.

'Thật sao?' Mẫn Thiên Vân cười tươi như hoa yểu điệu đi đến bên cạnh Quan Mẫn Mẫn kéo con gái cùng đi thử áo.

Tuy con gái không đẹp như bà nhưng dù sao cũng có gene của bà, làm sao xấu được chứ? Chỉ tiếc là Mẫn Mẫn suốt gày cứ thích ăn vận tùy tiện, cho dù có đẹp cũng bị che lấp hết.

Cho dù không muốn đến mấy nhưng vì có thể sớm chút về nhà nghỉ ngơi, Quan Mẫn Mẫn chỉ đành thử vài bộ dưới sự giám sát của mẹ, cuối cùng còn phải mua hai bộ váy mà bản thân không thích tí nào.

Thật vất vả đợi đến lúc mẹ cô mua sắm đủ rồi, quẹt thẻ mỏi tay rồi hai người mới vào nhà hàng thuộc khách sạn uống trà chiều.

Có ai ngờ được, vừa vào đến nhà hàng lại chính diện đụng mặt Quan Dĩ Thần và Sầm Chí Quyền, người mà Quan Mẫn Mẫn tránh còn không kịp đang từ bên trong đi ra.

Đối với hai mẹ con Quan Mẫn Mẫn, Quan Dĩ Thần trước giờ luôn tỏ vẻ khó chịu, đương nhiên sẽ không chủ động tiến lên chào hỏi, thấy hai mẹ con hắn chỉ nhìn một cái rồi quay sang Sầm Chí Quyền, 'Tôi đi trước.'

Quan Dĩ Thần đi rồi, Mẫn Thiên Vân cũng rất không nghĩa khí vứt bỏ con gái, 'Mẫn Mẫn, không phải con có chuyện muốn bàn với Sầm tổng sao, giờ vừa khéo rồi. Mẹ về trước.'

Quan Mẫn Mẫn thật sự rất muốn đuổi theo mẹ mình nhưng Sầm đại boss không đi hơn nữa còn đĩnh đạc đi đến trước mặt cô, ném lại một câu: 'Đi uống cà phê đi', sau đó lại quay lưng đi trở vào nhà hàng.

Quan Mẫn Mẫn căm tức nhìn theo bóng dáng cao ngất của người đàn ông, hừm, cô có thể vung tay rời đi không?

Không thể, cũng không dám!

Nói sao hôm nay Sầm đại boss cũng là chủ nợ lớn nhất của Quan thị, nếu như cô biết điều, tốt nhất đừng chọc giận anh ta. Thôi, uống cà phê thì uống cà phê vậy!

Ai có thể ngờ, người ngày bận trăm công nghìn việc như Sầm đại boss lại có thời gian cùng Quan Mẫn Mẫn cô uống trà chiều đâu chứ?

An tọa rồi, Sầm Chí Quyền cởi áo vest, tiện tay khoác nó vào tay vịn của ghế sau đó cởi nút tay áo, lật lên hai vòng để lộ cánh tay rắn rỏi hữu lực.

Thấy được sự khẩn trương của cô, đang định lên tiếng thì điện thoại của boss đã vang lên.

Hắn ấn phím đón nghe hơn nữa hình như không hề có xu thế dừng lại, vừa mới kết thúc một cuộc điện thoại thì cuộc điện thoại khác lại đến, tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Pháp đủ các kiểu, đại boss đúng là đại boss nha.

Quan Mẫn Mẫn không biết anh ta muốn ăn gì, cũng không dám quấy rầy những cú điện thoại tiền triệu của đại boss vì vậy tự tiện giúp Sầm Chí Quyền gọi một ly cà phê Blue Mountain bởi vì cô nhớ lần trước ở văn phòng của mình anh ta rót cho cô một ly cà phê cùng loại. Riêng mình, bởi vì cô không mấy thích cà phê cho nên chỉ gọi cho mình một ly hồng trà và vài món điểm tâm.

Chỉ có điều, mọi thứ đã bày sẵn lên bàn mà đại boss vẫn còn bận nói điện thoại, nội dung toàn là những thuật ngữ trên thương trường mà cô nghe không mấy hiểu nhưng cũng lười đi đoán, cũng không chú ý lắng nghe mà sự chú ý hoàn toàn đặt ở mấy dĩa điểm tâm tinh xảo trên bàn.

Đói quá nha! Nếu là bình thường cô đã sớm ra tay giải quyết chúng nhưng lúc này ngồi đối diện cô là đại boss, cô không dám làm bừa.

Đáng thương cho cô, cơm trưa ăn không được mấy miếng lại phải cùng mẹ đi dạo phố mấy giờ liền, giờ Quan Mẫn Mẫn vừa mệt vừa đói.

Haizz, không biết bao giờ thì anh ta nói xong nhỉ?

Quan Mẫn Mẫn vừa tự nhủ vừa uống mấy ngụm trà, lơ đễnh nghịch mặt chiếc dây treo điện thoại của mình...

Sầm Chí Quyền nhàn nhã ngả người vào chiếc sofa êm ái, trong điện thoại đối phương vẫn nói không ngừng nhưng ánh mắt hắn sớm đã dời đến trên người cô gái đối diện, chuyên chú nhìn cô, đáy mắt thâm thúy mang theo ý gì đó nhìn không rõ lắm.

Anh ta đang nhìn cô sao?

Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, Quan Mẫn Mẫn chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông, quả nhiên bắt gặp ánh mắt chăm chú của Sầm đại boss, ánh mắt này...chuyên chú đến nỗi giống như muốn nhìn vào nơi sâu nhất trong nội tâm cô.

Cô không nợ tiền anh ta, nhìn cô như vậy làm gì chứ? Cho dù có nợ cũng là Quan thị nợ.

Quan Mẫn Mẫn hừ nhẹ một tiếng, vội vàng ngoảnh mặt đi.

Qua một lúc nữa, cuối cùng Sầm Chí Quyền cũng ngắt điện thoại.

'Không ăn sao?' Hắn lơ đễnh hỏi.

'Ăn, ăn chứ!' Nhưng hắn nhìn cô như vậy, cô ăn được mới là lạ!

Không biết có phải trời cao thương xót cô hay không, điện thoại của hắn mới im lại thì điện thoại của cô lại đổ chuông mà nghe thấy tiếng chuông này, lòng Quan Mẫn Mẫn run lên, theo phản xạ bản năng chộp lấy điện thoại...

Mới một giây trước cô còn cảm ơn trời cao cho một cú điện thoại đến cứu cô, một giây sau cô đã bắt đầu hối hận. Cú điện thoại này thực sự quá không đúng lúc.

Ngồi đối diện cô Sầm đại boss lên tiếng, 'Nghe điện thoại đi.'

Nhận cú điện thoại này trước mặt anh ta sao? Cô không có cái gan đó nhưng đại boss nhà người ta cũng không sợ tiết lộ cơ mật thương nghiệp ở trước mặt cô nói điện thoại thật lâu, nếu cô không dám nghe điện thoại có khác nào nói với anh ta cô có bí mật nào đó muốn giấu diếm?

Dù rằng sự thật là vậy...

Chuông vẫn vang không ngừng...

Tay Quan Mẫn Mẫn vẫn che lấy điện thoại, hy vọng tiếng chuông tự động dừng lại...

'Em ra ngoài nghe điện thoại.' Cũng bất chấp lễ tiết, cô chộp lấy điện thoại xông ra ngoài.

Sầm Chí Quyền như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng của cô, nghe một cú điện thoại thôi mà, người gọi đến rốt cuộc là ai vậy? Cô đang muốn che giấu gì đây?

Ra đến bên ngoài, khi chắc chắn không có ai cô mới vội ấn phím đón nghe, 'Có phải quên mang theo chìa khóa không?'

Tiểu Quan tiên sinh nhà cô từ nhỏ đã tự lập quen, lúc đi học ở Melbourne đều tự đón xe của trường đi về, về đến Singapore cũng như vậy.

'Quan tiểu thư, hôm nay lỡ xe rồi, mẹ đến đón con đi.' Tiểu Quan tiên sinh nói với vẻ không vui.

Bất kể nhỡ xe vì nguyên nhân gì, giờ Quan Mẫn Mẫn không có thời gian hỏi, đón được con về còn thực tế hơn.

Bảo Quan Cảnh Duệ ngoan ngoãn đợi ở trường, cô ngắt điện thoại, lại chạy vào nhà hàng, đại boss đang nhàn nhã uống cà phê, thấy cô quay lại, hắn trầm giọng, 'Ngồi đi.'

'Không được rồi, Sầm đại ca, giờ em phải đi. Lần sau có cơ hội, em mời anh uống trà chiều.' Lời khách sáo đã nói xong, Quan Mẫn Mẫn vội xoay người định đi.

'Đi đâu? Tôi đưa em.' Sầm Chí Quyền đặt ly cà phê xuống đứng dậy, tay cầm lấy áo vest.

Cô muốn đi đón con trai? Nào dám làm phiền đến đại boss chứ?

'Không cần đâu, em tự đi được rồi. Bye.' Cô nhấc chân định đi.

'Đứng lại đó cho tôi.' Đưa thẻ tín dụng cho nhân viên phục vụ xong, hắn thấp giọng quát.

Biết tính tình người này nói một không hai, Quan Mẫn Mẫn chỉ đành đứng lại, 'Em...em phải đi đón Chí Tề, ảnh về Singapore.'

Nói đúng ra, Quan Mẫn Mẫn ở một mặt nào đó tương đối lanh lợi, biết trong trường hợp gì nên nói cái gì mới khiến đối phương chùn bước.

Câu nói này của cô đúng là đã thành công ngăn lại Sầm Chí Quyền, lần này hắn không ngăn cô lại nữa mà chỉ nhìn theo bóng cô vội vàng rời đi.

Nhận lại thẻ tín dụng từ tay nhân viên phục vụ, mặt Sầm Chí Quyền tối sầm đang định rời đi thì chợt nghe nhân viên phục vụ gọi lại, 'Tiên sinh, chiếc túi này chắc là do vị tiểu thư vừa nãy để quên.'

Quay về xe, Sầm Chí Quyền không vội nổ máy mà nhìn lại chiếc túi mà Quan Mẫn Mẫn để quên lại vừa được nhân viên phục vụ đưa cho mình.

Chiếc túi giấy in hình hoạt họa rất bình thường, bên trong đựng hình như là sách hay tạp chí gì đó.

Cô cũng đọc sách sao? Hắn nhớ trước đây thành tích học của cô rất tệ, thường đến nhà tìm Chí Tề để học thêm, chẳng lẽ giờ lại hứng thú với sách vở?