Độc Gia Sủng Thê P2

Chương 211: Hoạn nạn biết chân tình (1)

Chương 211: Hoạn nạn biết chân tình (1)

Khi Diệp Hàm Quân do dự đứng trước cửa phòng bệnh của Mẫn Thiên Vân, bàn tay đặt lên cửa rồi lại buông xuống, một lần rồi lại một lần vẫn không có can đảm gõ cửa, đang lúc bà xoay người định rời đi thì cửa vụt mở ra để lộ một gương mặt trong trẻo, xinh xắn...

'Bà tìm ai?' Quan Mẫn Mẫn thấy người phụ nữ này lúc nhìn thấy mình trên mặt lộ vẻ kích động không giấu được thì ngạc nhiên hỏi, người này biết cô sao?

'Cháu... cháu là Quan tiểu thư?' Diệp Hàm Quân cố gắng đè nén sự kích động trong lòng, nhưng lúc nói chuyện giọng nói vẫn không tránh được run lên.

'Phải, là cháu, cô tìm cháu?' Quan Mẫn Mẫn nhìn bà bằng ánh mắt khó hiểu, cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra mình đã gặp người phụ nữ này ở đâu.

'Dì là chị họ của mẹ cháu.' Diệp Hàm Quân vẫn không cách nào che dấu sự xúc động của mình, khi nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Quan Mẫn Mẫn vội vàng giải thích, 'Mẹ của Mẫn Thiên Vân và mẹ của dì là hai chị em họ, chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên sau đó dì kết hôn, theo chồng đến Malaysia thì chúng tôi mất liên lạc với nhau. Gần đây dì mới trở về Singapore để thăm đứa con gái đang làm việc ở đây, vốn đang định đến thăm mẹ cháu, ai ngờ lại nghe được tin vụ tai nạn.'

'À, thì ra là dì họ.' Quan Mẫn Mẫn đáp khẽ một câu, cô nhớ hình như lúc nhỏ mẹ cũng có nói mình có một người chị họ xa nhưng cô chưa hề được gặp qua người này.

Không ngờ là cách nhiều năm như vậy mà bà vẫn còn nhớ để đi tìm người thân, 'Cháu là Mẫn Mẫn, mẹ cháu vẫn còn chưa tỉnh, dì có muốn vào ngồi một lát không?' Quan Mẫn Mẫn vừa nói vừa kéo cửa ra, tay làm một tư thế mời.

Vốn cô định quay về phòng bệnh của mình để gặp con trai, bởi vì mẹ mới vừa làm phẫu thuật xong mà con trai lại bị bệnh mới khỏi, để con vào đây sợ lại bị nhiễm khuẩn vì vậy Sầm Chí Quyền không cho thằng bé lên phòng bệnh này. Nhưng nếu như đã có bà con xa đến thăm, cô phải ở lại tiếp đón một chút.

Sau khi mời Diệp Hàm Quân vào phòng, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Boss bảo rằng một lát nữa mình mới qua được sau đó đi đến bên cạnh giường bệnh của mẹ.

Lúc Diệp Hàm Quân nhìn gương mặt đang ngủ say của Mẫn Thiên Vân, khóe mắt loáng thoáng dấu nước mắt, bàn tay đang nắm lấy tay bà hơi run lên, đôi môi mấp máy thật lâu vẫn không thốt được một lời nào.

Bà và Mẫn Thiên Vân đã không gặp nhau 20 mấy năm rồi, không phải là không muốn liên lạc mà là không dám, bà không còn mặt mũi nào gặp lại đứa em này. Vốn tưởng rằng có thể trốn đi thật xa thì sẽ không tạo thành quấy nhiễu gì đối với cuộc sống của Thiên Vân nhưng ai biết vận mệnh có vòng quay riêng của nó mà con người không thể thay đổi được. Bà cuối cùng vẫn phải quay về, vẫn phải đối mặt.

Bà chỉ không ngờ là lại gặp nhau trong tình huống này...

Gương mặt của Mẫn Thiên Vân thực ra không thay đổi gì nhiều, vẫn là vẻ đẹp kiều diễm mà ngày xưa bà từng rất ghen tị. Thời gian thật sự rất ưu ái Thiên Vân, đã hơn 40 tuổi rồi mặt mà làn da vẫn còn trơn bóng, trắng nõn như vậy, không hề có chút nếp nhăn nào.

Chẳng trách người đàn ông kia lại mê đắm bà như vậy, Thiên Vân thật sự có bản lãnh đó.

Cứ như vậy ngơ ngẩn nhìn hồi lâu, mãi đến khi có bàn tay cầm khăn giấy đưa qua bà mới giật mình...

'Dì, cuộc phẫu thuật của mẹ con rất thành công, bác sĩ nói tỷ lệ phù hợp của quả thận rất cao, sau này chỉ cần kiên trì dùng thuốc chống đào thải, kiểm tra đúng hạn thì không có gì đáng ngại.' Quan Mẫn Mẫn tưởng bà lo lắng cho mẹ mình nên an ủi như vậy.

Mẹ từ khi gả vào nhà họ Quan, bên cạnh không còn bạn bè thân thích gì nhiều, khó được có một người chị họ từ xa tới thăm, thân là con gái, cô cũng vui thay cho mẹ.

Đợi khi mẹ tỉnh lại, biết được chuyện này, chắc là sẽ vui lắm.

'Đây coi như là duyên phận đi.' Diệp Hàm Quân lau nước mắt nói.

'Mẹ cháu với vị Diệp tiểu thư kia đúng là có duyên phận.' Tuy rằng Diệp Dao đã hiến một quả thận để cứu mẹ mình nhưng trong lòng Quan Mẫn Mẫn đối với cô vẫn không có bao nhiêu hảo cảm.

Ân cứu mạng đó cô vĩnh viễn sẽ không quên, nhưng muốn cô làm bạn với Diệp Dao, đời này chắc cũng không có khả năng.

'Diệp tiểu thư? Đó là...' Diệp Hàm Quân vừa định nói gì đó thì cửa phòng bệnh chợt mở ra, hộ lý đẩy Quan Thiệu Hiên vào, ngắt ngang câu nói của bà.

'Ba, không phải ba đi nghỉ rồi sao?' Quan Mẫn Mẫn ngạc nhiên hỏi.

'Ba không yên tâm mẹ của con.' Quan Thiệu Hiên nghiêm mặt nói, 'Thân thể của mẹ con còn suy yếu lắm, không tiện gặp khách, sau này con đừng tùy tiện cho người lạ vào.'

Câu nói của Quan Thiệu Hiên rõ ràng là nhằm vào Diệp Hàm Quân, cả Quan Mẫn Mẫn và Diệp Hàm Quân đều hiểu điều đó.

Một người vẻ mặt bối rối lẫn khó xử, một người thì ngạc nhiên lẫn khó hiểu, 'Ba, đây là chị họ của mẹ, cố tình từ Malaysia về đây...'

Lời của Quan Mẫn Mẫn còn chưa nói hết thì đã bị Quan Thiệu Hiên ngăn lại, 'Ba không cần biết bà ấy là ai, ai bây giờ cũng phải rời đi. Xin lỗi, vợ tôi không khỏe, cần phải nghỉ ngơi.' Quan Thiệu Hiên không chút nể tình, lạnh lùng nói.

'Xin lỗi, tôi thật không nên đến đây, tôi xin phép đi trước.' Diệp Hàm Quân đứng lên, liếc về phía Mẫn Thiên Vân đang nằm trên giường một cái rồi nhìn sang Quan Mẫn Mẫn, cuối cùng cất bước định đi.

'À...dì, để con tiễn dì.' Quan Mẫn Mẫn không biết vì sao ba mình lại không chịu nghỉ ngơi mà chạy đến đây, lại còn lạnh lùng đuổi khách như vậy nhưng mẹ đúng là cần phải nghỉ ngơi, vì vậy cô cũng không hỏi nhiều.

'Sau này nếu chưa được ba cho phép, con không được cho bất kỳ người ngoài nào vào thăm mẹ con.' Trước khi Quan Mẫn Mẫn đóng cửa lại, Quan Thiệu Hiên còn lần nữa nhấn mạnh.

'Ba con chỉ vì lo lắng cho mẹ con nên tính tình mới không tốt như vậy thôi.' Quan Mẫn Mẫn ngượng ngùng giải thích với Diệp Hàm Quân.

'Không sao đâu, dì hiểu mà.' Diệp Hàm Quân chăm chú nhìn Quan Mẫn Mẫn, 'Dì có thể gọi con là Mẫn Mẫn không?'

Quan Mẫn Mẫn ngoan ngoãn gật đầu.

'Đây là số điện thoại của dì, khoảng thời gian này dì sẽ ở lại Singapore, nếu có thời gian thì gọi cho dì.' Diệp Hàm Quân đưa danh thiếp cho cô.

Quan Mẫn Mẫn nhận lấy danh thiếp, lúc này mới nhìn cái tên trên đó, Diệp Hàm Quân.

Bà cũng họ Diệp sao? Vậy với Diệp Dao kia...

Còn đang ngẫm nghĩ thì sau lưng chợt truyền đến một giọng nói quen thuộc, 'Sao em lâu quá vậy? Con trai đang đợi em kìa.'

Sầm Chí Quyền bước lên mấy bước, quét mắt sang Diệp Hàm Quân, tay khoác lên vai Quan Mẫn Mẫn, 'Đi thôi.'

'Ờ.' Quan Mẫn Mẫn hoàn hồn lại, vẫy tay với Diệp Hàm Quân, 'Dì, tạm biệt.'

Theo Sầm Chí Quyền về đến phòng bệnh, vừa vào cửa đã thấy con trai phóng tới, ôm chặt lấy đùi mình.

Lần đầu tiên thấy con trai nhiệt tình như vậy, Quan tiểu thư có chút không quen, cô sờ sờ cái đầu nhỏ của con, dịu giọng hỏi, 'Sao vậy?'

Cậu nhóc lắc đầu.

'Ở nhà một mình buồn quá hả?' Không phải có con Xù chơi với thằng nhóc rồi sao? Còn lão thái gia nữa.

'Nó là đang lo lắng cho em đấy!' Sầm Chí Quyền đứng bên cạnh nhịn không được lên tiếng trả lời thay cho đứa con trai da mặt mỏng của mình.

Hai ngày nay ngày nào thằng bé cũng gọi điện thoại tới cho hắn, không cần nghĩ cũng biết là đang lo lắng cho mẹ mình.

Ngày thường tuy thằng nhóc này nói chuyện khó lọt tai nhưng thực ra nội tâm rất mềm mại, lại rất hay quan tâm đến người thân, chỉ là không biết cách biểu đạt mà thôi.

Quan Mẫn Mẫn tại vì câu nói này của Sầm Chí Quyền mà trong lòng cảm động đến rối tinh rối mù, không kìm lòng được cúi xuống ôm lấy thân thể dù nhỏ nhưng đã hơi nặng của con trai, không ngờ lúc này cậu nhóc lại lên tiếng, 'Quan tiểu thư, xương của mẹ đâm con đau quá.' Nói rồi ghét bỏ nhìn chiếc cằm đã gầy đi đáng kể của mẹ mình, 'Không chỉ gầy trơ xương mà mặt cũng ốm xuống, khó coi chết đi được!'

Quan tiểu thư vốn đang định ôm con trai, biểu đạt một chút sự cảm động trong lòng mình, ai ngờ bị một câu nói kia khiến cho cả người ngớ ra...

Dám chê cô khó coi?

'Thằng nhóc này, ngay cả mẹ cũng dám chê? Xem mẹ xử lý con thế nào.' Quan tiểu thư nói rồi bổ nhào vào thằng bé, hai mẹ con lăn lộn đùa nhau trên sofa, hai ngày không gặp, hai mẹ con dùng cách rất riêng này để biểu đạt sự quan tâm lẫn nhau.

Sầm tiên sinh đứng bên cạnh nhìn tình cảnh này, ngoài thở dài ra thì cũng chỉ còn thở dài.

Cuối cùng, Quan tiểu thư dù sao sức khỏe vẫn chưa hồi phục hẳn, chỉ một lúc thì đã thở hồng hộc, giơ hai tay đầu hàng.

Sầm Chí Quyền ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy cậu nhóc đang định ngồi lên đùi mẹ mình nhấc xuống, 'Không được ngồi, mẹ con đang mệt.'

'Quan tiểu thư, mẹ yếu quá đi, thể lực kém như vậy, phải ăn nhiều một chút mới được.' Cậu nhóc cười trêu chọc, khi mắt nhìn thấy gương mặt của mẹ mình đã hồng hào hơn một chút so với lúc mới bước vào thì mới âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.

'Không được gọi là Quan tiểu thư nữa!' Sầm Chí Quyền lườm con trai, thuận tay kéo Quan tiểu trư vào lòng, ý thức chiếm hữu thể hiện cực kỳ rõ ràng.

'Vậy phải gọi là gì? Sầm phu nhân sao?' Cậu nhóc khó được một lần phối hợp cực kỳ.

'Ừm, gọi Sầm phu nhân nghe cũng không tệ.'

'Nhưng Sầm phu nhân nghe già hơn Quan tiểu thư nhiều lắm.' Quan tiểu thư nhà cậu tuổi còn trẻ lắm nha!

'Quan Cảnh Duệ, con mới già đó.' Bị người ta vòng vo chê già, Quan tiểu thư đương nhiên không phục.

'Trong phòng này, con là nhỏ tuổi nhất.' Cậu nhóc hếch cằm, 'Mẹ yên tâm đi, mẹ cũng không phải già nhất.'

Lần này đến lượt đại Boss không vui, đàn ông tuổi như hắn làm sao có thể gọi là già được chứ? Chỉ có thể nói là chín chắn, thành thục, ổn trọng thôi.

Đương nhiên, người đàn ông chín chắn, ổn trọng không hơi đâu so đo với một thằng bé.