Độc Nhất Vợ Yêu Của Tổng Tài

Chương 165: Cao kì chờ đợi em được không

Em yêu anh, Cao Kì. Vẹn vẹn 5 chữ thật sự đã khiến Cao Kì không thể chối bỏ, hắn gạt tất cả những câu hỏi trong đầu mình, hắn muốn người con gái này, Hạ Vy vừa ấn loa ngoài, nụ hôn mãnh liệt lại một lần nữa rơi trên cánh môi phiếm hồng, cả hai chìm đắp trong sự giao hòa kích tình này, bên tai vẫn vọng lại tiếng của Tiêu Cung.

- Hạ Vy, mọi chuyển ổn chứ.

- Mọi chuyển đều ổn.

Nhân lúc hắn buông cô ra, Hạ Vy nhanh chóng trả lời đối phương, rồi cúp máy, tay Mạc Cao Kì đặt lên phần đùi của Hạ Vy, cô vòng tay ôm lấy hắn, hắn thỏa sức hôn từng thớ thịt trên người Hạ Vy.

- Anh đã tin em chưa, em và cậu ta là mối quan hệ trong sáng.

- Hạ Vy, theo anh về nhà.

- Không, không được.

- Tại sao ?

Câu nói từ chối của cô làm cho mọi hành động mật thiết chợt dừng lại, Cao Kì không nghe nhầm chứ, cô vừa từ chối hắn.

- Cao Kì à…

- Anh không muốn nghe, anh muốn em về, anh sẽ không để em đi đâu.

- Anh nghe em một lần được không ?

Hạ Vy một lần nữa dùng ánh mắt van nài cùng giọng nói nhõng nhẽo với hắn, cô thấy Mạc Cao Kì mỉm cười, Hạ Vy biết là nếu cô thành công thì nó sẽ là một chuyện vô cùng lạ lẫm đó. Hạ Vy vòng hai chân ôm chặt lấy người hắn.

- Anh mà không đồng ý là em không buông đâu.

Trò gì đây, Cao Kì không ngờ đến trò này mà Hạ Vy cũng nghĩ được đấy.

- Em chắc không ?

- Chắc… à không. Mạc Cao Kì, anh làm gì vậy ?

Hạ Vy phát hoảng khi hắn cời áo khoác chùm ấy người cô, đóng hết khuy lại, chỉ để lại hai cánh tay áo không hề cho cô xỏ vào mà buộc chặt lại. Cao Kì có điên không, đây là kiểu khóa của người bị điên mà.

- Tôi đang làm đúng ý em còn gì, cho em không buông tôi suốt đời.

Như một món quà, Hạ Vy bị nhấc bổng lên vai hắn, cô liền la toáng.

- Hạ Vy, nếu như đi từ đây xuống kia, em còn la lên thì em biết tôi sẽ là gì rồi đấy, em có muốn giữ sĩ diện cho nhà Tiêu hay không.

Hạ Vy biết rất rõ ý đồ của Cao Kì, cô gật đầu lia lịa ngấm ngầm chấp thuận, nhưng khi vừa mở cửa ra, Hạ Vy thấy Cao Kì dừng lại, cô ngẩng lên nhìn thì thấy Diệp Ân đúng trước mặt hai người với khuôn mặt lã chã nước mắt đến đáng thương, không lẽ cô ta đã nghe được hết cuộc nói chuyện của hai người. Đôi môi Diệp Ân in đậm vết răng mang theo những giọt máu đỏ, cô ta nấc lên từng tiếng, gọi tên hắn.

- Cao Kì.

- …

- Hóa ra từ nãy là anh lợi dụng em, em …

-…

- Không, không thể nào.

- Diệp Ân, cô giận quá mất khôn hay sao, nếu như lúc đó tôi đối xử nặng với cô, người mất sĩ diện sẽ là cô, và đó chẳng khác nào tôi bôi nhọ danh dự của Tô Gia. Cô đáng lẽ nên biết vị trí của mình ở đâu.

- Không, Cao Kì anh yêu em mà, nên anh đã đồng ý cuộc liên hôn của hai gia tộc, không phải sao, là do con nhỏ kia phá đám, Hạ Vy cô không biết xấu hổ hay sao, sao một con nhóc xuất thân tầm thường như cô, tài và sắc đều không bằng tôi, cô đã có vị thiếu gia Tiêu Cung rồi, sao còn cướp Cao Kì của tôi. Tại sao …?

Nhận thấy tình hình vô cùng căng thẳng, Diệp Ân thét lên, định tiến tới dùng vũ lực nhưng cánh tay cô ta vừa giơ lên, Mạc Cao Kì liền chặn lại, hắn đẩy cô ta, cả người đã loạng choạng lùi về sau.

- Mạc Cao Kì, sao anh dám, anh đừng để con hồ ly đó che mắt. Cô ta vốn dĩ là một con đ…

- Cô im miệng cho tôi

Dù không nhìn thấy mặt Cao Kì, nhưng cô biết hắn đang cực kì tức giận, tiếng hét tiếp theo của Diệp Ân khi bị hắn túm chặt hai cổ ta khiến Hạ Vy sợ hãi, cô giãy dụa, đồng thời cố đá chân vào người hắn.

- Mạc Cao Kì, dừng lại, buông cô ấy ra.

- Hạ Vy…

- Nếu anh không buông, em sẽ giận anh đấy.

Ngay lập tức, Cao Kì buông Diệp Ân, cô ta nức nở ôm cổ tay đỏ ủng hằn cả vết tay của hắn, Mạc Cao Kì đem ánh mắt chán ghét nhìn cô ta gục xuống, Bàn tay cô ta chới với nắm lấy quần hắn, dáng vẻ vô cùng thống khổ, thật trái ngược với Hạ Vy. Cao Kì gầm một tiếng rồi bước đi.

- Cút.

Hạ Vy lặng lẽ nhìn Diệp Ân, thật đáng sợ, đó chính là kết quả tàn khốc nhất cho những kẻ tự mình đắm chìm ảo tưởng về Mạc Cao Kì, một con muốn dính tơ nhện nếu liên tục giãy dụa nó sẽ chỉ càng dính và chết mà thôi. Hạ Vy không thể tưởng tượng nổi nỗi đau về thế xác lẫn tinh thần của bản thân nếu giả sử cô là Diệp Ân, bị chính người đàn ông mình yêu hết lòng đối xử một các phũ phàng, cô sẽ chết mất, cô sẽ chết trong cái tình yêu đó. Bởi vậy mới nói, khi yêu Mạc Cao Kì, cô đã dùng cả cuộc đời mình đánh cược. Thấy người kia im lặng, Mạc Cao Kì vỗ vài cái lên lưng Hạ Vy, hắn bế cô như một đứa trẻ, Hạ Vy khép mình vào lồng ngực của hắn lí nhí định nói gì nhưng lại thôi.

- Hạ Vy anh biết em nghĩ gì, nhưng đó là Diệp Ân, còn anh rất yêu em Hạ Vy, hãy ở bên anh, và đừng lừa dối hay làm sai với anh chuyện gì, lúc ấy anh thật sự không biết bản thân sẽ trở nên thế nào.

Một lời cảnh cáo dịu dàng nhưng lại mang sức uy hiếp đối phương, Hạ Vy nhận ra rất rõ những hậu quả của bản thân trong câu nói của hắn nếu như cô dám làm một chuyện gì đó sai trái, Hạ Vy không nhìn hắn, cô cũng không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi nép vào hắn. Bởi khi hắn vừa bước xuống cầu thang, có rất nhiều ánh mắt dồn về phía họ, tâm điểm không phải hắn mà là người con gái mà hắn đang ôm trọn nâng niu một cách rất cẩn thận trong tay mình.

- Cao Kì, chúng ta rời đi nhanh được không ? Em rất ghét đám đông.

- Được.

Mạc Cao Kì sải bước về phía cửa, hắn lườm những kẻ chuẩn bị bàn tán với nhau, trong đám đông đó, hắn nhìn thấy Tiêu Cung, vẻ mặt của hắn hiện rõ sự đắc thắng, tưởng gần người phụ nữ của hắn là dễ sao, may thay là Hạ Vy đã dùng cách của bản thân để giải thích cho hắn, chẳng có ai dám để cho người mang danh vị hôn thê biết được mình đang có hành động ân ái với ai cả, trong lúc khiêu vũ, mặc dù hắn mê muội vẻ đẹp của cô thật, nhưng trong đầu lại không thể ngăn những ý nghĩ làm thế nào đề trừng trị Tiêu Cung.

Tài xế riêng mở cửa cho Mạc Cao Kì, anh ta vô cùng ngạc nhiên khi thấy trên tay hắn chính là Hạ Vy, họ đã tốn bao nhiêu công để đi tìm, thậm chí họ cũng bỏ bê công việc để đi đến bệnh viện tư nhân kia, nhưng kết quả người trực ca Hạ Vy đã đi đâu đó, không ai biết chính xác cô đến bệnh viện vì nguyên do gì.

- Cho xe về biệt thự đi.

- Vâng thưa thiếu gia.

Cao Kì kéo tấm mành ngăn cách ở giữa xe lại, hắn vẫn để Hạ Vy ngồi lên người mình, đồng thời ngả về sau? ánh mắt và hơi thở có chút mệt mỏi, mở khuy áo của mình.

- Anh không sao chứ ?

- Lại đây.

Nói rồi, Cao Kì dùng khăn ướt vệ sinh tay mình, hắn đỡ người cô, nhẹ nhàng tháo đôi lens trên mắt Hạ Vy ra, Mạc Cao Kì làm rất từ từ, tay hắn có chút run vì đây là lần đầu tiên hắn làm như vậy với phụ nữ, rất chậm rãi, đến nỗi khi tiếp xúc gần như vậy, cô không thể không thưà nhận, đôi mắt này của hắn chính là một cực phẩm, với đôi mi dài đến mê mẩn lòng người, một vẻ đẹp tượng tạc.

- Lần này đã mất công hóa trang mà vẫn để anh nhận ra.

- Em đâu có biết anh sẽ đến đó, thậm chí em còn không nghĩ mình sẽ được gặp anh. Mạc Cao Kì, anh có đi tìm em không ?

Hạ Vy lí nhí hỏi, cô thật sự muốn biết là hắn có đi tìm cô không, hay hai người đột nhiên gặp nhau chỉ là do vận may mà thôi.

- Anh tưởng điều đó em phải biết rõ hơn ai hết chứ.

- em…

- Em không tự tin ?

- Em… Mạc Cao Kì, hức…

Hạ Vy đột nhiên khóc nức nở, cô bé của hắn rốt cuộc đã gặp chuyện gì uất ức lắm sao ? Mạc Cao Kì lúng túng, hắn vừa tháo áo khoác ra, Hạ Vy đã vòng tay ôm chầm lấy hắn, hắn hỏi gì cô cũng đều không trả lời, chỉ lắc đầu rồi gục mặt vào vai hắn, nức lên khóc. Cô bé của hắn dạo này tâm tình thất thường thật đấy, hay bà dì xấu tính chuẩn bị đến thăm, Mạc Cao Kì dỗ dành Hạ Vy cho đến khi cô nín hắn, cô cũng chẳng biết vì sao mình lại khóc nữa, chỉ biết cảm xúc cứ thi nhau dồn đến và bờ vai vững chắc kia là nơi mà cô sẽ xả hết chúng ra, buồn đấy nhưng cũng có chút hạnh phúc.

- Em cứ tưởng anh sẽ chẳng bao giờ tìm em nữa, em cứ tưởng anh tin rằng em chính là người đã nhẫn tâm hạ độc anh, Mạc Cao Kì em thật sự không làm chuyện đó, em không bao giờ muộn hại anh cả, kể cả có bị đám truyền thông đó đồn tội đổ lên mình, hay bị đám người trong nhà giam đó ức hiếp, em…em

- Hạ Vy đừng, đừng nói nữa, anh tin em, anh tin em mà…

Cao Kì không ngờ trong thời gian hắn không ở bên cạnh cô, Hạ Vy lại chịu nhiều uất ức đến vậy, mặc kệ đoạn video mà Lucy cho hắn xem, hắn mặc kệ, hắn sẽ không tra cứu nữa, Hạ Vy sao có thể xuống tay hại hắn, nếu như cô muốn giết hắn thì đã xuống tay ngay từ đầu rồi, đây nhất thiết là cho đến tận bây giờ cơ chứ.

- Mạc Cao Kì, thật sự đã có một số chuyện xảy ra, em không hề muốn trốn tránh anh, em mong anh tin em là em có lý do riêng của mình, em đã muốn khi anh tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy điều đó chính là em, vậy mà…

- Không phải em chính là người đầu tiên sao.

- Ý anh là...

Nói rồi, Mạc Cao Kì chìa tay ra bên trong chính là chiếc vòng mà cô đã để lại cho hắn, Hạ Vy gạt nước mắt, cô nhìn hắn mỉm cười dịu dàng, bàn tay to lớn đặt lên đỉnh đầu xoa xoa, như đang dỗ dành một đứa trẻ, tay cô run run nhận lấy chiếc vòng.

- Anh vẫn luôn mang nó theo mình

- Nó như hiện thân của em vậy Hạ Vy, làm sao anh có thể rời xa nó

- Thật sao

- Đúng vậy. Nên em đừng khóc nữa, Mạc Cao Kì anh sẽ rất đau lòng.

Khi câu nói vừa dứt, cũng là lúc chiếc xe dừng lại, mắt Hạ Vy to tròn nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi đến khuôn mặt Mạc Cao Kì, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt anh tú ấy, nụ cười dịu dàng ấy, cô tìm thấy rồi, tình yêu của cô, Mạc Cao Kì của cô, nụ cười của hắn ấm áp thật đấy, Hạ Vy đưa tay lên má hắn, xoa xoa đôi mát hổ phách rồi đến đôi mày thanh thoát, cô chạm nhẹ vào chóp mũi của hắn, rồi đến đôi môi bạc mỏng tất cả đều rất mê hoặc lòng người, hại cô không kìm được mà chủ động hôn hắn một cái, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Hạ Vy tỏa rộ như ánh mặt trời trong đêm, thủ thỉ bên tai mà nói.

- Chúng ta về nhà rồi.

Hạ Vy không biết mọi người sẽ nhìn cô với ánh mắt nào khi cô trở về đây sau một số chuyện xảy ra, nhưng trong lòng cũng bớt hồi hộp hơn nhiều khi được Cao Kì dắt đi, tấm lưng của hắn vẫn luôn rộng lớn như vậy, nếu ví nó như một cái sân bay thì cũng không có gì là quá đâu đúng không, đứng trước cửa nhà, Hạ Vy đột nhiên túm lấy cánh tay áo của Cao Kì, cô giương ánh mắt lo lắng đan xen bối rối của mình lên nhìn hắn, Cao Kì hiểu cô nghĩ gì, cô sợ họ đem ánh mắt nhìn cô như một người đã làm việc xấu với hắn. Hắn mỉm cười, bàn tay to lớn đặt lên đỉnh đầu cô, xoa xoa rối tung cả một mái tóc, hắn giấu cô sau lưng mình. Tay vừa mở cửa thì một cái chổi đã không cánh mà bay đến khiến cả hai đều lui về sau.

- Mạc Cao Kì