Độc Sủng Quận Chúa

Chương 12: Lời khó nói

Nàng và các vị ca ca vào trong tự thắp hương, nguyện cầu cho cha và nương mạnh khỏe cùng nghĩa phụ, nghĩa mẫu bình an. Nhưng trong đầu luôn nghĩ về hình dáng của hắn và y, càng nghĩ nàng cảm thấy kì quái vô cùng. Rõ là như nhau mà vì sao lại thay đổi nhanh vậy kia chứ. Nàng đứng dậy thở dài quay lưng mà đi, nàng không muốn nghĩ đến tên đáng ghét kia nữa, nàng phải loại bỏ hắn ra khỏi đầu thôi.

"Thí chủ, xin dừng bước."

Vị trụ trì sau khi gõ chuông xong thì thấy nàng trầm tư mà đi thẩn thờ nên gọi nàng lại, nàng dường như không nghe nên cứ lẳng lặng mà đi, đến khi tứ ca nàng Ninh Tịch Triều đánh nhẹ vào tay mới giật mình hiểu ra mọi chuyện, cả ba người ca ca nàng điều biết nàng bị lấy mất hồn từ hai con người y chang kia rồi. Người ta nói rằng 'nuôi con gái cực khổ mà đến lớn lại chỉ biết nam nhân' quả là không sai mà, chưa gì đã như bị trộm vía không bằng.

"Mô phật, sư thầy có gì dạy bảo ạ."

Nàng chấp tay chào sư trụ trì, nàng không biết vì sao bản thân lại không thoát khỏi suy nghĩ về hai nam nhân đó. Dường như hình ảnh hắn đã ăn sâu vào trong tâm trí nàng vậy, khuôn mặt ấy, cử chỉ và quan trọng hơn nữa là phong thái của hai người họ. Nhà sư mỉm cười nhìn nàng, lấy từ trong tay áo ra một sợi dây chuỗi hạt mắt mèo đeo vào tay nàng.

"Nó sẽ bảo hộ cho con bình an."

Vị thiền sư vỗ nhẹ đầu nàng ba cái rồi trầm giọng nói, không biết vì sao mà người lại cảm thấy có duyên với nàng vô cùng, nhưng khi nàng quay lại không ngờ rằng trước mắt lại là người nàng cứ ngỡ đã quên từ bao giờ. Tay nàng run run lên, tại sao ông trời lại mang người này đến đây, tại sao không cho nàng quên đi kí ức bi thương đó.

Giọt nước lăn dài trên má nàng, khôn mặt này, dáng người này nhưng tại sao lại không phải là người cha hung bạo năm xưa, mà lại là một vị thiền sư phổ độ chúng sinh trong tấm áo cà sa như thế này. Cả năm người kia điều không hiểu vì sao, vị thiền sư cảm thấy lòng như lửa đốt khi thấy nàng khóc, cả tứ vị ca ca nàng thì đi nhìn nàng như có điều muốn nói.

"Muội không sao, chỉ là muội thấy thích thú với chiếc chuỗi thôi. Con xin đảnh lễ đa tạ người, cơ duyên trời ban đã cho con gặp được người."

Nàng có nén tất cả các kỉ niệm, kí ức, và quan trọng hơn là chôn chặt tình cảm cha con mà đã đi vào quên lãng này. Nàng sẽ giữ và xem đây là bí mật chỉ riêng mình nàng nên giữ, bất chợt nàng nghĩ chẳng lẽ ba nàng đã chết rồi sao, nhưng ba nàng có nhớ nàng không, hãy đã quên đi đứa con gái mà luôn mang danh đứa bất hiếu đây

"Ta thấy quả thật rất có duyên với con, ta pháp danh tên Từ Niệm."

Thiền sư đó nhìn nàng khẽ cười nói cho nàng biết tên của mình, trong lòng người có một cảm giác khó nói không thôi. Từ ánh nhìn đầu khi thấy nàng, lòng người bỗng có một cảm giác sót thương, có một sự buồn khi thấy ánh mắt vô hồn của nàng. Khó lòng mà lý giải vì sao người lại như vậy, vị sư thầy Từ Niệm được trụ trì chùa mang về nhỏ trong cơn dịch bệnh may mắn sống sót nhưng lại mang di chứng là khi mùa chuyển đông người vị sư sẽ ngứa và nổi đầy ban đỏ khiến khắp người đau đớn không thể nào chịu nổi.Có lẽ đây là sự trừng phạt ông trời ban cho người vì sự mù quáng trong tình yêu, và hơn nữa là không dành tình cha con để bảo bọc đứa con gái đáng thương của mình.

"Con tên Yến Hân, còn đó là các vị ca ca của con."

Nàng lễ phép giới thiệu vì đã chắc rằng người không còn nhớ nàng nữa rồi, nàng mong người cứ như thế mà quên hết tất cả đi, sẽ không mang nổi đau như khi lúc nàng bị xe tông. Khuôn mặt nuối tiếc đó suốt cuộc đời này nàng vẫn không thể nào quên được. Bốn người kia cũng cung kính gật đầu chào, cả bốn người bọn họ có thể nhìn ra ánh mắt nàng đang mang đầy tâm sự kể từ khi nhìn thấy vị sư này.