Độc Sủng Quận Chúa

Chương 21: Nàng

Y rời khỏi cung cũng là lúc tieng cười của hắn rộn lên cả thư phòng, hắn đắc ý uống hết ngụm trà rồi đi đến cung của nàng, nhìn nàng đang chăm sóc chậu hoa cúc vàng thật e lệ làm sao, hắn biết nàng thích cúc vàng, vì lần gặp trước hắn đã dùng thân phận của Mộ Dung Thiên Phàm để gặp mặt nàng mà.

"Nàng thích cúc vàng đến vậy sao?"

"Không phải là thích mà là hồi ức đẹp, cúc vàng có nghiã là hoài niệm, tưởng nhớ, có một số chuyện đã qua nhưng vẫn luôn có cảm giác là mơ, nhìn cúc vàng sẽ nhớ tất cả."

Nàng nhắm đôi mắt ngửi mùi hoa cúc thơm dịu nhẹ, thanh thoát, mà trả lời hắn, nàng đang nhớ đến hiện đại, tuy chỉ là đau khổ nhưng cũng khiến nàng vui vì có một người mẹ thật sự yêu thương nàng.

"Hảo, vậy ta có thể cùng hoài niệm với nàng chứ!"

Hắn đến bên nàng, nhẹ phất nước lên những bông hoa cúc vàng, nước động trên mỗi cánh hoa nhìn như những giọt ngọc quý. Trong suốt và thuầa khiết như nàng, nhưng lại khó mà giữ được cho riêng mình.

"Ngài có điều gì cần hỏi ta sao, từ khi bước vào đã nặng trễu tâm sự, hay ngồi xuống dùng ít trà hoa cúc ta vừa pha đi."

Nàng ân cần nhìn hắn mỉm cười nhẹ lo lắng khẽ nói, lúc hắn vào nàng đã cảm giác được đôi phần có chuyện, người xưa có nói "nữ nhân sinh ra là để thấu hiểu nam nhân" quả là không sai.

"Ta có thể biết thân thế nàng chứ! "

"Hảo, nếu ngài muốn biết tiểu nữ cũng không giấu. Ta là quận chúa của Hoàng Lân Quốc Triều, được phong hiệu Nhược Khả Quận Chúa, tên do phụ thân đặt là Ninh Yến Hân."

Nàng mặc một bộ xiêm y màu cam nhạt, viền óng tay bằng chỉ vàng, cầm nhẹ ly trà lên uống nhẹ rồi nói, lấy lệnh bài miễn tử của nghĩa phụ ban tặng như vật chứng minh. Hắn ngạc nhiên quá đổi, không ngờ mèo nhỏ hắn nhặt về lại có thân phận cao quý như thế, hắn nghĩ nếu nói cho nàng biết hắn muốn ban lệnh cưới nàng làm phi thì chắc gì nàng đã chịu hắn.

"Xem ra ta mạo phạm không đúng người rồi."

"Ta đã thành thật nói cho ngài biết thân phận của ta, vậy mong ngài cũng nên nói cho ta biết ngài đang muốn ta làm gì đi."

Ánh mắt sắc bén của nàng nhìn thẳng vào hắn, thấu hiểu hắn đang có mưu đồ gì nhưng hắn chưa nói ra, có lẽ vì hắn không muốn ép nàng mà muốn nàng sẽ thông cảm.

"Ta sẽ lập hoàng hậu, nhưng đó là để trả thù, ta có tình ý với nàng, cũng chẳng màn nàng là thân phận gì, chỉ mong nàng bên ta."

Hắn say đắm nhìn nữ nhân trước mặt, nàng có thể nhìn ra ta có ý vậy mà cũng không chọn cách dối hắn vậy tại sao hắn lại phải gạt nàng.

"Hoàng hậu vậy ta sẽ là phi sao?"

Nàng đưa mắt nhìn hắn, dám muốn nàng làm phi, hắn có phải muốn nàng băm hắn ra không?

"Đệ nhất ái phi, hoàng hậu chỉ hữu danh vô thực, ta trả được thù nàng chính là hoàng hậu quốc triều, chiếc ghế phụng hoàng ta đảm bảo chỉ mình nàng được ngồi."

Hắn xoay chén trà nhìn nàng cười nhẹ nói, nàng cũng hiểu hắn muốn nàng tin hắn, muốn nàng cho hắn thời gian.

"Là ngài nói, ta có một yêu cầu muốn ngài thực hiện."

"Nàng cứ nói!"

"Ta có một nghĩa nữ tên là Bạch Tú, ta muốn ngài ban danh quận chúa cho y, và thông báo đến phụ thân cùng nương ta để họ an tâm, còn tứ ca ta sẽ đến phò triều cho ngài, chắc yêu cầu này không khó chứ."

"Haha, xem ra tâm ý nàng đã chuẩn bị sẵn."

Hắn hài lòng vì nàng, dám đưa ra điều kiện với hắn cũng chỉ mình nàng mà thôi, đúng là người hắn chọn không sai.