Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 5: Cái bẫy ở Cố gia

Không để cho cô đợi lâu, mấy chậu cây xung quanh nhanh chóng bắn ra tia đỏ rực, Hàn Kỳ Âm nhanh chóng nhấc chân tránh đi, nhưng chúng bắn ra ngày càng nhiều và dày đặc, đầu đôi dép của cô không may sượt qua nhanh chóng bị cắt mất một mảng, Hàn Kỳ Âm đổ mồ hôi, nếu như lúc nãy cô không đi dép thì thứ bị cắt kia chính là ngón chân của cô rồi.

Cơn đau ở bả vai ngày càng dữ dội bởi vì sự cử động, cô cảm thấy hơi choáng váng, đúng lúc này từ trong mấy chiếc đèn gắn trên tường lại bắn ra các mũi tên nhỏ và mảnh như đầu kim tiêm. Hàn Kỳ Âm nghe thấy tiếng "tách" rất nhỏ phát ra ở chỗ mấy cái đèn, nên cô nhanh chóng cúi người xuống, tránh được một mạng.

Ở dưới chân cô lúc này là tia laser, hai bên là kim độc, kiểu này chỉ có mọc cánh mới thoát ra được. Cố Thâm quả không hổ danh là ông trùm công nghệ vũ khí, thiết kế ra những cái bẫy tinh vi chết người như vậy.

Hàn Kỳ Âm cắn mạnh vào môi để cố giữ sự tỉnh táo, cô vừa phải tránh kim độc vừa tránh tia laser dưới chân, cô quan sát thấy tia laser bắn ra có một quy luật nhất định. Hai hàng cây để so le nhau, nếu để ý kĩ sẽ thấy hàng cây bên phải bắn ra chậm hơn so với bên trái ba giây chứ không phải là bắn ra cùng một lúc, mỗi lần bắn ra là ba tia, tất cả các tia đều có đường kính như nhau, nhưng chỉ duy nhất có một chậu cây bắn ra một tia có đường kính to hơn trong ba tia, đó là chậu cây đứng chéo phía bên trái cách cô một khoảng không xa.

Hàn Kỳ Âm nghiến răng, trong ba giây tia laser chưa bắn ra, cô chống cánh tay không bị thương xuống đất, lấy một chân trụ, chân còn lại quét thành nửa vòng tròn hoàn mỹ đạp trúng vào chậu cây. Tia laser lúc này tức thì dừng lại không bắn ra nữa, kim độc cũng không còn, mọi thứ trở lại như bình thường.

Hàn Kỳ Âm ôm vai ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, vết thương trên vai đang rách ra và chảy máu, gương mặt cô trắng bệch vì đau đớn, lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Một tiếng "tách" vang lên, đèn trên trần nhà được bật sáng, xung quanh im ắng đến đáng sợ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nếu như không nhìn chậu cây bị vỡ nát trước mặt, cô không thể tin rằng mình vừa mới thoát khỏi quỷ môn quan.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Hàn Kỳ Âm không biết rằng đây có phải là Cố Thâm đang muốn thử mình hay không, càng nghĩ, cô càng cảm thấy điều này là chắc chắn. Hắn muốn biết cô là ai, có bản lĩnh sống sót qua thử thách này hay không, rốt cuộc cô tiếp cận hắn vì mục đích gì.

Nếu cô là người bình thường thì hắn chẳng có gì mà phải điều tra thêm bởi vì cô sẽ chết vì cái bẫy lúc nãy, còn nếu cô thoát chết, chứng tỏ cô không phải là người bình thường, hắn sẽ bắt cô khai ra rồi giết cô ngay sau đó chưa biết chừng.

Hàn Kỳ Âm nuốt nước bọt, Cố Thâm đúng là nham hiểm tàn độc như lời đồn, thậm chí còn có phần hơn thế. Để ngồi được vị trí lão đại như ngày hôm nay, cô không biết trước đây hắn đã trải qua những chuyện kinh khủng đến mức nào để có thể tạo ra một Cố Thâm âm hiểm đến vậy.

Hàn Kỳ Âm nhếch môi cười, cô không biết mình nên vui hay buồn vì đã dây vào hắn, nhưng chứng kiến thủ đoạn của hắn, cô chắc chắn rằng cô hoàn toàn đúng vì đã lựa chọn hắn. Cô quyết định bằng mọi giá phải ở lại Cố gia, ở bên cạnh Cố Thâm, cho dù có phải làm người hầu phục vụ hắn. Bởi vì chỉ cần dựa vào danh tiếng của Cố Thâm và thế lực của Cố gia, cô sẽ tìm được sự thật, báo thù cho cha mẹ. Hơn nữa dựa vào việc cô có thể sống sót sau cái bẫy lúc nãy, Hàn Kỳ Âm nghĩ rằng Cố Thâm có thể thấy ít nhất cô còn sử dụng được, cô không phải kẻ vô dụng.

Hàn Kỳ Âm chầm chậm lùi người tựa vào bức tường phía sau, lúc này có tiếng bước chân từ xa bước đến, đó là hai người đàn ông. Càng bước lại gần cô càng nhìn rõ dung mạo của hai người đó, người đi phía trước gương mặt lạnh như băng, đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp nhưng lại tràn đầy hàn khí, áo sơ mi đen càng khiến hắn trông như sứ giả từ địa ngục.

Người đi đằng sau gương mặt hiền hòa, thậm chí đôi môi còn hơi nhếch lên cười với cô. Hai vẻ đẹp trái ngược như thiên thần và ác quỷ này khiến Hàn Kỳ Âm biết ngay người đi đằng trước là Cố Thâm, còn ở phía sau hắn là Mạc Tư Huyền. Bởi vì cô đã nhìn thấy Tư Duệ, Hàn Thước và Khang Duật rồi.

Cố Thâm dừng lại trước mặt Hàn Kỳ Âm, hắn quét ánh mắt lạnh lẽo xuống nhìn cô, không ngờ cô gái bé nhỏ, lại còn đang bị thương này lại có thể thoát khỏi bẫy mà hắn tạo ra, hơn nữa cô còn biết cách phá giải quy luật của nó, sự nhạy bén cùng nhanh nhẹn này không phải chỉ trong ngày một ngày hai mà có được.

Hàn Kỳ Âm ngước lên nhìn hắn, cô cảm thấy mình như con cá nhỏ bé nằm trên thớt, hắn cao cao tại thượng nhìn cô giống như đã nắm trong tay tính mạng của cô, dù hắn muốn tra khảo, xử lý cô thế nào cũng được, nhưng nhất quyết cô phải sống, và phải ở lại Cố gia.