Đời Đời Trung Lương

Chương 2: Kẻ quân tử rong ruổi chốn biên thùy

Sau khi để tang cha ba tháng, Liên Chi Hoa đi nhậm chức. Hắn hành sự trầm ổn, phong cách thanh liêm chính trực, một mặt được dân chúng tôn thờ như thần thánh, mặt khác đắc tội không ít cường hào quyền quý. Mà kẻ quyền quý nhất hắn đắc tội, hiển nhiên chính là đương kim Thánh Thượng.

Trên điện nói thẳng vào mặt hắn, trong tẩm cung phản bác hắn, không ngừng xúc phạm thánh nhan, thế nhưng những chuyện này cũng chẳng có gì đáng kể. Điều khiến cho Tần Tri Hằng bực bội nhất chính là, mỗi khi hắn bị kẻ kia chọc tức tới mức chết đi sống lại, trực tiếp phất tay áo bỏ đi tìm chút thanh tịnh thì Liên Chi Hoa luôn có bản lĩnh không ngừng bám riết lấy hắn, cắn chặt không tha, khua môi múa mép cho đến khi đầu hắn muốn nổ tung, cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp, cam bái hạ phong mới thôi. Thiên tử bình thường giận dữ, máu chảy đầy sông thây phơi ngàn dặm. Tần Tri Hằng giận dữ, công việc của thừa tướng liền nhiều lên một cách dị thường – rõ ràng là vị quân vương kia cố tình gây khó dễ cho người ta: đứa em hư thân mất nết bên nhà Hoàng Hậu gây ra chuyện, không giao cho Đại Lý Tự xử lý mà lại muốn thừa tướng phân xử sao cho công bằng; trân bảo vua ban chỗ sủng phi bị mất trộm, không hỏi Nội Vụ Phủ mà lại đi tìm thừa tướng truy nã tội phạm; Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử cãi cọ đến mức động chân động tay, thừa tướng ở giữa can ngăn; tiểu Thái tử nói năng không giữ miệng khiến cho thái phó nổi giận, thừa tướng tạm thời thay chức… Từng chuyện từng chuyện một, nói là không cố ý thì cũng chả có ai tin. Liên Chi Hoa suốt ngày chạy qua chạy lại nhưng vẫn chỉnh tề quy củ, dáng vẻ trầm tĩnh bình lặng, không hề oán trách nửa lời.

Trông thấy bóng ảnh màu trắng kia không ngừng bận rộn trong tầm mắt của mình, vị hoàng đế đang thất thần phê duyệt tấu chương bất giác bật cười, cong cong đôi mắt.

Năm Xương Bình thứ mười, đúng dịp sinh thần lần thứ hai lăm của vua Nhân Tông, Khuyển Nhung tổ chức một đợt xâm lăng quy mô lớn, nháy mắt đã đoạt được mười thành trì ngoài biên cương. Tai họa ùn ùn kéo tới, chiến hỏa lan tràn mọi nơi, đất nước nhất thời chìm trong khiếp sợ.

Liên thừa tướng lúc nào cũng ôn nhu nhã nhặn bất ngờ lên điện xin được tự mình ra trận, khiến cho cả triều ồ lên – xưa nay luôn là văn quan võ tướng, huống chi đây là lại kẻ dưới một người trên vạn người, hà cớ gì phải đích thân mạo hiểm cơ chứ?

Nhưng Liên Chi Hoa vẫn cứ nhất mực kiên trì: “Theo di ngôn của tiên phụ, con cháu nhà họ Liên không được phép chỉ chăm lo miếu đường và bản thân mình. Đại trượng phu chí tại bốn phương, cần phải gìn giữ non sông, mở mang bờ cõi đất nước.”

Tần Tri Hằng tái mặt, vung tay ném thẳng ấn tín bằng ngọc xuống đất: “Không biết võ nghệ Liên khanh thế nào, có thể một mình tung hoành chiến trận được chăng?”

Liên Chi Hoa lập tức căng thử dây cung trong điện. Cánh cung nặng sáu mươi thạch trên tay hắn ta chẳng khác nào một sợi dây leo mềm mại, dây cung được kéo ra thành một đường tròn vành vạnh tựa ánh trăng rằm, khiến cho tất cả mọi người không khỏi sững sờ kinh ngạc. Mười ba mũi tên gắn lông vũ trắng ở đuôi vụt phóng đi như sao băng, liên tiếp cắm vào hồng tâm cách đó trăm mét, lưu loát y hệt mây trôi nước chảy. Giữa tiếng hoan hô ầm ầm vang dội, kẻ quân vương trên Kim Loan Điện chằm chằm nhìn vị thừa tướng khí phách hăng hái bên dưới, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Ba tháng, một trăm ngày, nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng phải ngắn. Tin chiến thắng không ngừng truyền về từ chốn biên quan, hôm nay giành lại một thành, ngày mai tiêu diệt một đội… Từng bức thư tay đóng dấu được gửi đến cho hoàng đế, lời ít ý nhiều, cuối thư luôn có vài câu dặn dò, nếu không phải là cần chính yêu dân thì cũng là không được kiêu căng ngông cuồng này nọ. Tần Tri Hằng để thư ở một ngăn kéo bí mật trong chiếc trường kỷ của mình, mỗi ngày đều phải lấy ra đọc một lần, sau đó lại quay đầu cằn nhằn với tổng quản nội vụ đáng thương vô tội: “Tuổi vẫn trẻ mà còn nhiều lời hơn cả Thái Hoàng Thái Hậu, hắn rốt cuộc là thừa tướng hay là ngôn quan hở?… Lần này tiệc mừng thọ làm đơn giản thôi, để dành ít bạc mấy nữa khao quân, tránh cho hắn về đây rồi lại làm phiền trẫm…”

Ba tháng, một trăm ngày, khi đi tuyết tựa hoa bay, khi về hoa bay như tuyết. Liên Chi Hoa thắng trận, đạp hoa trở về, toàn bộ kinh thành đều đổ ra đường chúc mừng. Dưới chân Hoàng Thành, Tần Tri Hằng đích thân ra cổng chính của Khải Tường Môn nghênh đón. Từ chỗ ngự liễn nhìn ra, có thể thấy được một kẻ áo bào phần phật trong gió như một đóa sen đỏ lựng, rực rỡ tới mức khiến cho người ta không dám đến gần.  

Liên Chi Hoa xoay người xuống ngựa, tháo kiếm, rảo bước về phía ngự liễn, quỳ xuống dập đầu trước hắn: “Bệ hạ, thần đã trở về.”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, bàn tay của Tần Tri Hằng đã siết chặt phần cán cầm trên chuôi kiếm của mình. Kẻ này ngồi trên dân tâm, văn tinh võ trị, nếu như không sớm diệt trừ, sau này tất thành hậu họa… Nhưng khi nghe thấy hắn ta cất giọng khàn khàn nói rằng “thần đã trở về”, hắn lại không thể nào hạ thủ được nữa. Một người một liễn đứng trước đầu gió thật lâu, Tần Tri Hằng cuối cùng cũng chậm rãi nói: “Ái khanh bình thân.”

Cả đêm hôm ấy, hoàng đế bệ hạ không ngừng nhắc đi nhắc lại với chính bản thân mình: ngươi không giết hắn, là bởi vì hắn vẫn còn được lòng dân, vì hắn hành sự quá mức chu toàn, vì hắn vẫn còn trung thành và đáng tin cậy… Đêm đó là một đêm trắng thật dài, hắn không tài nào chợp mắt.