Đối Tượng Công Lược Sai Lầm

Chương 14

Nếu không phải giọng nữ kia hàng đêm đều sẽ lạnh lùng thông báo điểm số ngày hôm nay của cậu thì Trạm Vi Dương đã cho rằng hệ thống của mình chết rồi. Nhưng điểm của cậu cũng đã không thay đổi trong một thời gian dài, nên cậu hy vọng nó đã chết.

Đầu gối đau đớn tầm khoảng hai ba ngày, sau đó Trạm Vi Dương đi đứng cơ bản cũng không còn khập khiễng nữa. Mỗi ngày đứng lên ngồi xuống trong giờ học cũng không còn quá khổ sở.

Mà mấy ngày gần đây ban đêm đều đổ mưa, nhiệt độ nóng bức kéo dài cả mùa hè cuối cùng cũng bắt đầu từ từ hạ xuống, bà nội lấy chiếc áo khoác có hoa văn màu đỏ sậm ra mặc vào, mỗi lần nhìn thấy Trạm Vi Dương cũng đều bảo cậu mặc ít quá, coi chừng lạnh.

Hết tiết, Trạm Vi Dương đi vệ sinh cùng với Trần U U, lúc quay về thì thấy có nữ sinh đang ngồi ở chỗ của mình, cô cùng Chu Hàm Dịch ngồi cùng bàn nói chuyện vô cùng sôi nổi.

Nữ sinh kia là bạn thân của Chu Hàm Dịch, tên Từ Ngữ Huyên, tính cách hoạt bát nhưng cũng nóng nảy, Trạm Vi Dương có hơi sợ cô, cậu đứng ở cửa lớp sau đó yên lặng nhìn thoáng qua, không dám trở về chỗ của mình.

Trần U U dứt khoát kéo cánh tay cậu tới bàn của mình. Bạn cùng bàn của Trần U U là lớp trưởng lớp họ, nghỉ giữa giờ đã đi tìm bạn trai lén lút yêu đương rồi.

Trạm Vi Dương ngồi xuống bên cạnh Trần U U, cậu nghe được Từ Ngữ Huyên nói với Chu Hàm Dịch: “Cậu biết nhóc Tạ Linh lớp 10 kia không?”

Trần U U nhìn thoáng qua Trạm Vi Dương.

Trạm Vi Dương nghe thấy Chu Hàm Dịch nói: “Đương nhiên là biết rồi, đẹp trai như vậy cơ mà.”

Từ Ngữ Huyên nói: “Nghe nói nhà nó nghèo lắm.”

“Ồ.” Giọng điệu của Chu Hàm Dịch cũng không thiết tha gì lắm.

Từ Ngữ Huyên hiển nhiên là rất hứng thú với Tạ Linh, “Có người nhìn thấy nó đi làm thêm buổi tối á.”

Chu Hàm Dịch nói: “Nó có bạn gái chưa?”

Thái độ Từ Ngữ Huyên trầm hẳn xuống: “Chẳng phải là có con nhỏ ngày nào cũng ăn cơm với nó hay sao?”

Chu Hàm Dịch cười cười: “Cá chắc là nhiều người theo đuổi lắm.”

Hai người nói đến đây thì đổi chủ đề, Từ Ngữ Huyên bắt đầu kể về quyển tiểu thuyết cô vừa đọc gần đây.

Trạm Vi Dương vẫn luôn nghe hai cô nói chuyện, cảm thấy bản thân nôn nóng đến lạ, mãi mới lấy hết dũng khí quay xuống, gọi: “Từ Ngữ Huyên.”

Từ Ngữ Huyên ngẩn người, cô nhận ra đây là lần đầu tiên Trạm Vi Dương chủ động nói chuyện với mình nên khó hiểu nói: “Cái gì?”

Trạm Vi Dương nói: “Cậu biết Tạ Linh làm thêm ở đâu không?”

Từ Ngữ Huyên không trả lời mà hỏi ngược lại cậu: “Cậu hỏi này để làm gì?”

Trạm Vi Dương không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.

Trần U U xoay đầu lại nói: “Cậu ấy cũng muốn, muốn tìm nơi để làm thuê, hỏi, hỏi một chút ấy mà.”

Từ Ngữ Huyên cười cười, nói: “Thì, thì ra là vậy, nghe nói là làm ở nhà hàng thức ăn nhanh trên đường Kim Phong, còn có mấy đứa con gái vì muốn ngắm trai mà chạy tới đó ăn cơm nữa đó.”

Trần U U chẳng vui vẻ gì lắm vì Từ Ngữ Huyên bắt chước mình, nhưng dù gì người ta cũng đang trả lời câu hỏi của y nên cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói một tiếng “cảm ơn”.

Sau khi cả hai cùng quay đầu trở lại, Trạm Vi Dương nắm lấy tay áo của Trần U U, nói: “Đêm nay tụi mình đi xem thử chút đi.”

Trần U U hỏi cậu: “Ăn cơm hả?”

Trạm Vi Dương khẽ gật đầu, “Ăn đi.”

Trần U U nói: “Vậy, vậy chiều tớ, tớ gọi điện thoại cho, cho mẹ.”

Chiều tới, Trạm Vi Dương cũng gọi điện thoại cho người nhà, bởi vì giáo viên chủ nhiệm không cho phép bọn cậu mang điện thoại đến trường học nên cậu lén ngồi xổm ở phía sau tòa nhà giảng dạy gọi vào điện thoại bàn ở nhà, bình thường cũng đều bật chế độ im lặng rối giấu trong cặp sách.

Điện thoại vang lên mấy hồi chuông rồi mới kết nối, người nghe là dì La.

Trạm Vi Dương nói: “Dì La ơi tối nay con không về ăn cơm đâu.”

Dì La hỏi cậu: “Vậy tối con ăn ở đâu?”

Trạm Vi Dương nói dối: “Bạn học mời con ăn cơm.”

Bên kia điện thoại lúc này truyền tới giọng của bà nội: “Ai vậy?”

Dì La trả lời bà nội: “Dương Dương, nó nói buổi tối bạn học mời ăn cơm nên không có về.”

Bà nội nói: “Sao mà Dương Dương cũng không về thế, hôm nay chẳng ai về cả.”

Trạm Vi Dương nghe được, hỏi dì La: “Khánh ca cũng không về ạ?”

Dì La đáp: “Ừ, Bùi Khánh cũng không có về.”

Trạm Vi Dương “ồ” một tiếng, còn nói: “Vậy con cũng không về đâu đó, tạm biệt dì La.” Nói xong cậu liền cúp điện thoại, vẫn ngồi chồm hổm dựa vào tường, dùng ngón tay nhặt một chiếc lá cây rụng trên mặt đất, cầm lấy thân lá xoay qua xoay lại hai vòng, trong lòng băn khoăn không biết tối nay Bùi Khánh ăn cơm ở đâu.

Buổi chiều tan học, Trạm Vi Dương và Trần U U đều không định đạp xe, cả hai đứng ở trạm xe buýt trước cổng trường chờ xe, sau đó chen chúc lên xe cùng các học sinh khác.

Mỗi ngày vào giờ tan học trên xe buýt sẽ chật cứng toàn là học sinh, thực sự vô cùng đông đúc, giữa người này với người kia chẳng có nổi một kẻ hở, ai vóc dáng hơi thấp một chút thì đến cả thở cũng sẽ trở nên khó khăn.

Đứng giữa Trạm Vi Dương và Trần U U là một nữ sinh hơi thấp, tựa như một miếng bánh Oreo vậy, ba người dính chặt vào nhau, cả hai đều không nhìn thấy mặt cô ấy nên chỉ có thể nói chuyện phiếm trên đỉnh đầu cô nàng.

Trần U U nói: “Mẹ tớ mắng tớ, tớ một trận.”

Trạm Vi Dương nói: “Đều tại tớ.”

Trần U U lắc đầu, “Cậu, cậu là anh em của tớ.”

Trạm Vi Dương nói: “Cậu tốt quá.” Cậu đột nhiên nghĩ mọi người ai cũng đều đối xử tốt với mình, Trần U U cũng tốt, anh họ cũng tốt, dì La cũng tốt, còn có Baba và bà nội nữa, chỉ có Trạm Vi Quang là không được tốt lắm, nhưng mà Trạm Vi Quang cũng không có bắt nạt cậu, chỉ là không để ý đến cậu mà thôi.

Sau khi xuống xe buýt, cả hai đi bộ tầm bảy tám phút thì tới nhà hàng thức ăn nhanh kia, đoạn đi vào tìm một bàn trống rồi ngồi xuống.

Lúc này việc kinh doanh của cửa hàng thức ăn nhanh cũng vừa phải, mặc dù không đến mức phải xếp hàng nhưng dường như cũng chẳng còn mấy bàn trống.

Trần U U giơ tay gọi nhân viên phục vụ, Trạm Vi Dương phụ trách gọi món, gọi xong thì nhân lúc chờ đợi cả hai liền nhìn thoáng xung quanh, hy vọng có thể tìm thấy Tạ Linh, nhưng đáng tiếc cũng không nhìn thấy.

Trạm Vi Dương nhịn không được hỏi: “Là chỗ này sao?”

Trần U U cau mày: “Trừ phi Từ, Từ Ngữ Huyên gạt, gạt chúng ta.”

Hai người đều cảm thấy hẳn là sẽ không, Từ Ngữ Huyên không đến mức bịa hẳn ra một cửa hàng thức ăn nhanh để lừa bọn họ. Nếu không thấy thì có thể là đêm nay Tạ Linh không có ca làm.

Món ăn được dọn lên, lúc Trạm Vi Dương cầm đũa định gắp một miếng sườn xào chua ngọt thì Trần U U đột nhiên dùng đũa gõ gõ đũa cậu, “Nhìn kìa, Tạ Linh tới!”

Trạm Vi Dương vội vàng ngẩng đầu lên, quả nhiên trông thấy Tạ Linh đang từ bên ngoài đi vào, hắn đã thay đồng phục ra, mặc áo phông và quần Jeans, đeo tai nghe, đi đường thì hơi cúi đầu.

Hắn đi ngang qua sảnh trong tiệm rồi đi thẳng vào nhà bếp, một lát sau mang theo túi nilon đựng hộp cơm dùng một lần rồi lại vội vã rời khỏi nhà hàng.

Lúc ra cửa, Tạ Linh có lướt qua hai cô gái mặc đồng phục, vẻ mặt cả hai lộ rõ sự phấn khích, xem ra đúng như lời Từ Ngữ Huyên nói, thực sự có nữ sinh trường họ vì muốn ngắm Tạ Linh mà đến đây ăn cơm.

Trạm Vi Dương và Trần U U ngồi gần cửa sổ, ánh mắt của cậu dõi theo Tạ Linh hòa vào dòng người, rồi lại vội vã đi về phía trước.

Trần U U nói: “Cậu ta ra ngoài giao, giao thức ăn.”

Trạm Vi Dương không trả lời.

Trần U U lại nói: “Không biết chúng ta ăn, ăn xong thì cậu ta đã, đã quay lại chưa nữa?”

Trạm Vi Dương ngẩn người nhìn ra bên ngoài, vẫn không có trả lời.

Trần U U nói: “Có đợi cậu ta một, một lát không? Cậu không phải là muốn, muốn nói gì đó với, với cậu ta hay sao?”

Trạm Vi Dương đột nhiên đứng lên.

Trần U U kinh ngạc nhìn cậu, sau đó lại quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cơ mà cũng chẳng thấy gì.

Trạm Vi Dương có vẻ rất sốt ruột, không nhịn được muốn chạy ra ngoài, cậu nói: “Cậu đợi một lát, tớ có chút việc.”

Trần U U trợn tròn hai mắt, mặt đầy mờ mịt: “Đi đâu vậy?”

Trạm Vi Dương đã bắt đầu chạy ra ngoài, cậu nói: “Cậu giúp tớ để ý Tạ Linh, chờ một lát nữa tớ liền trở lại.” Nói xong, cậu né khỏi hai nữ sinh đang tìm chỗ ngồi, vội vàng chạy ra ngoài.

Lúc này đã nhá nhem tối, hôm nay không nắng lắm, bầu trời phía xa chỉ còn một mảng xám trắng tối tăm mờ mịt, đèn đường trên phố không biết đã bật từ khi nào, phủ lên một tầng màu da cam ấm áp.

Con đường này có rất nhiều nhà hàng, cũng như các cửa hàng bán thực phẩm chín đã được tẩm ướp, rất nhiều người trẻ tuổi vừa mới tan tầm đang tìm kiếm nhà hàng, cũng có không ít các cô chú trung niên mua đồ ăn ở các tiệm thực phẩm chín sau đó trở về ăn với gia đình.

Trạm Vi Dương chạy nhanh vượt qua dòng người, vẫn luôn phóng tầm nhìn về bóng lưng thon dài ở xa xa kia, mãi khi đến một giao lộ, người phía trước dừng lại chờ đèn đỏ, cậu mới chạy đến đứng trước mặt người kia, thở hổn hển rồi nắm lấy cổ tay người ta, đoạn thốt lên: “Anh trai.” (哥哥)

Bùi Khánh hiển nhiên hơi kinh ngạc, đuôi lông mày anh khẽ nhướng.

Mà khi anh còn chưa kịp lên tiếng thì một cô gái trẻ ở bên cạnh đã nhìn về phía Trạm Vi Dương, mỉm cười, mở miệng nói: “Em trai cậu à?”