Đối Tượng Công Lược Sai Lầm

Chương 3

Trạm Bằng Trình cùng Trạm Vi Quang một trước một sau rời đi.

Mỗi tối trước khi đi ngủ Trạm Vi Dương đều nghe thấy giọng nữ lạnh như băng kia nói với cậu: “Điểm của người dùng hôm nay: 50 điểm.”

Cầu rầu rĩ không vui, nghĩ: “Vì sao điểm ban đầu đã không đạt yêu cầu vậy? Nếu để Trạm Bằng Trình biết chắc chắn sẽ lại buồn nữa rồi.”

Trạng thái này vẫn luôn tiếp tục cho đến khi Trạm Vi Dương chính thức khai giảng.

Buổi sáng cậu đặt hai cái đồng hồ báo thức, cái thứ nhất vừa vang lên không lâu, cậu vẫn còn đang mơ màng muốn ngủ, tiếng chuông thứ hai vẫn chưa kịp vang lên thì dì La ở bên ngoài đã gõ cửa, lớn tiếng gọi cậu: “Vi Dương dậy đi, trễ học bây giờ.”

Trạm Vi Dương cố gắng mở to mắt.

Trước khi Trạm Vi Dương rời giường, khí thế dì La vẫn kiên cường không chịu thua, gõ rầm rầm rung động cửa phòng, “Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, không thể tới trễ được đâu!”

Trạm Vi Dương chỉ có thể lớn tiếng đáp lại: “Con dậy rồi đây!”

Dì La không gõ cửa nữa, đứng ở cửa ra hô lớn: “Cho con mười phút, không xuống ăn sáng dì lại tới gõ cửa tiếp đó.” 

Trạm Vi Dương nói: “Lập tức xuống ngay!”

Cậu vén chăn lên xuống giường, mở tủ quần áo lấy ra bộ đồng phục học sinh nghỉ hè đã lâu không mặc qua, từ từ mặc vào, sau đó hơi híp mắt lại, mở cửa phòng, đi về phía phòng tắm. 

Trạm Vi Dương đánh răng trong phòng tắm, sau đó lười biếng tạt nước lạnh lên rửa mặt, chỉ là nước hơi lạnh quá, ngược lại làm cậu tỉnh táo không ít, đánh răng rửa mặt xong thì đi tiểu, Trạm Vi Dương ra khỏi phòng tắm, bước chân về phòng mình cũng nhanh hơn không ít.

Đầu tiên gấp chăn bông lại rồi thu dọn cặp sách, đúng mười phút sau Trạm Vi Dương đã xuống lầu, cậu thấy chỉ có bà nội đang ngồi ở bàn ăn, khoác một cái áo ngắn tay ngoài chiếc áo len mỏng, hai tay luồn vào ống tay áo, mặt bàn trước mặt trống không, hẳn là đang đợi Trạm Vi Dương.

Dì La mang sữa bò, trứng gà, và bánh bao trong nhà bếp ra đặt trước mặt Trạm Vi Dương, giục cậu: “Ăn nhanh một chút, đừng để trễ.”

Trạm Vi Dương vội vàng cầm đũa gắp bánh bao lên nhét vào miệng.

Bà nội nói: “Từ từ ăn từ từ ăn, coi chừng nghẹn.”

Trạm Vi Dương quay đầu nhìn phòng khách một chút, lúc quay lại miệng còn ngậm bánh bao hỏi: “Khánh ca đâu?”

Dì La theo thói quen dùng khăn lau bàn ăn cho khỏi bẩn, nói: “Khánh ca chín giờ mới bắt đầu làm việc nên không có dậy sớm như vậy.”

Trạm Vi Dương “ồ” một tiếng.

Bà nội nói: “Dương Dương ráng học cho giỏi, mấy năm nữa lên đại rồi liền có thể ngủ nướng.” 

Trạm Vi Dương không biết phải nói gì nên chỉ khẽ gật đầu. Chờ cậu ăn hết bánh bao, dì La sợ trễ đã vội vàng lột vỏ trứng gà giúp cậu, cậu vừa ăn trứng gà vừa uống sữa tươi, gấp đến độ có hơi mắc nghẹn, giơ tay vỗ vỗ ngực, buông chén đặt xuống, đứng lên nói: “Con đi học đây.”

Dì La nói: “Nhanh đi nhanh đi nào.”

Bà nội vẫy vẫy tay: “Dọc đường nhớ chú ý an toàn đó.” 

Trạm Vi Dương cầm cặp sách đặt trên ghế bên cạnh, đeo lên một bên vai, vội vội vàng vàng ra cửa thay giày. 

Dì La tiễn cậu ra cửa, đứng bên cạnh nhìn cậu thay giày, chờ cậu ra cửa vẫn còn nói: “Nhanh chút nhé, đừng để trễ.”

Trạm Vi Dương đành phải chạy, cậu chạy ngang qua một vườn hoa, thả chậm bước chân quay đầu nhìn một lát, phát hiện không còn thấy dì La nữa, mới chầm chậm tiếp tục đi về phía trước.

Điện thoại di động của cậu ở trong túi quần bộ đồng phục học sinh, vẫn còn bốn mươi phút nữa mới đến giờ vào lớp, lúc này vẫn còn sớm, cậu sẽ không đến trễ.

Chen lên xe buýt ở cửa tiểu khu, Trạm Vi Dương phát hiện trong xe cũng có mấy học sinh mặc đồng học của trường cậu. Trường học cách nhà không xa, ngồi xe buýt chỉ tốn hơn mười phút, có đôi khi Trạm Vi Dương cũng đi xe đạp, thời gian so với bắt xe buýt cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Câu đứng ở trong góc chính giữa xe buýt, lấy điện thoại trong quần dài ra, bắt đầu nhắn tin cho Trần U U: “Cậu chừng nào tới trường?”

Khi xe buýt đến trạm dừng tiếp theo, Trần U U vẫn chưa trả lời, cậu đành phải nhét di động vào lại túi quần, lủi mình vào góc tránh đám đông chen chúc lên xe. 

Điện thoại cách một lớp vải mỏng dán chặt lên đùi, nếu Trần U U trả lời tin nhắn nó sẽ rung lên, cậu hẳn có thể biết.

Trong lòng Trạm Vi Dương mấy ngày nay đều suy nghĩ về cái hệ thống yêu đương sơ cấp kia, tối hôm qua trước khi đi ngủ cậu vẫn còn nghĩ người đầu tiên gặp được ở cổng trường hôm nay sẽ là đối tượng mà mình cần phải theo đuổi, không biết sẽ là người như thế nào. Cậu chợt nhớ tới nam sinh cao ráo cường tráng của lớp bảy, lần trước cậu bạn kia hung hăng trừng cậu trên hành lang, nếu như đụng phải người này đầu tiên thì chỉ sợ là khó theo đuổi lắm; Hoặc cũng có thể là lớp trưởng lớp bọn cậu, một nữ sinh rất xinh đẹp, có bạn trai là chủ tịch hội sinh viên trường, hẳn cũng rất khó mà theo đuổi.

Thế là cậu nghĩ, nếu người kia là Trần U U thì tốt rồi, Trần U U là bạn tốt của cậu, theo đuổi hẳn là đơn giản hơn nhiều, chắc là rất nhanh sẽ được max điểm.   

Tiếc rằng Trần U U vẫn chưa trả lời cậu.

Càng đến những trạm dừng gần trường, học sinh lên xe càng nhiều, đã chật cứng cả chiếc xe buýt, vóc dáng Trạm Vi Dương không tính là thấp, nhưng vẫn bị chen lấn đến lảo đảo. Khó khăn lắm mới đến được trạm dừng trước cổng trường học, cửa sau xe buýt mở ra, toàn bộ đám học sinh chuẩn bị dự khai giảng học kỳ mới đã ùa xuống lũ lượt ra ngoài.

Lúc xuống xe, có một nữ sinh bị chen lấn suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, Trạm Vi Dương vội vàng vươn tay đỡ lấy bạn, nữ sinh đỏ mặt nói lời cảm ơn.

Trạm Vi Dương khẽ lắc đầu, kéo quai đeo cặp lên vai, đút hai tay trong túi quần đi về phía cổng trường. 

Cổng trường học người đến người đi, ngoại trừ học sinh còn có rất nhiều phụ huynh, làm đường trước cổng bị đủ loại xe hơi chiếm hết chỗ, cảnh sát giao thông cưỡi motor điều phối giao thông trước cổng trường, giục các quý vị phụ huynh nhanh nhanh lái xe rời đi tránh ùn tắc. 

Trạm Vi Dương dừng lại ở cổng trường một lát, lần cuối cùng lấy điện thoại di động ra, Trần U U vẫn như cũ chưa hồi âm cậu.

Cậu nhìn xung quanh rồi lại trước sau, khắp nơi đều là biển người, ùa vào tai âm thanh trò chuyện ồn ào, mặt trời đã ló dạng, lưu lại dấu vết cuối cùng của cái nóng ngày hè, cậu không khỏi nheo mắt, thầm nghĩ có lẽ không nên gian lận, hệ thống hẳn có thể phát hiện ra được.

Thế là Trạm Vi Dương hít sâu một hơi, đi đến trước cổng trường, cúi đầu không nhìn ai rồi đi thẳng vào trong. 

Trong lòng thầm đếm tổng cộng mới đi được năm bước đã đụng phải người khác. Cậu vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt là một thiếu niên cao ráo có gương mặt điển trai cũng đang mặc đồng phục học sinh, khóe miệng hơi nhếch, góc độ này trông có vẻ hơi nghiêm túc. 

Trạm Vi Dương nghe thấy trong đầu “Ting” lên một tiếng, giọng nữ kia nói với cậu: “Đối tượng của nhiệm vụ đã được xác nhận.”

Cậu thiếu niên kia thoáng liếc cậu, đoạn xoay người đi vào trong trường học.

Trạm Vi Dương đứng đờ tại chỗ, một lát sau mới phản ứng lại được, lấy điện thoại trong túi ra nhằm ngay bóng lưng của cậu thiếu niên chụp một tấm, cố định đối tượng công lược của cậu.

Không lâu sau ngày hôm ấy, Trạm Vi Dương đã biết thiếu niên kia tên Tạ Linh, là tân học sinh lớp mười của trường. Trong lễ khai giảng, Tạ Linh đại diện toàn thể học sinh lớp mười của trường phát biểu trên lễ đài, hắn giới thiệu tên của mình trước toàn bộ học sinh của trường.

Trạm Vi Dương đứng bên cạnh Trần U U.

Trần U U nghe giới thiệu tên thì tưởng là nữ sinh, ai dè lại là nam sinh, cao cũng ngang ngang Trạm Vi Dương, đều rất gầy.

Trạm Vi Dương và Trần U U đồng thời ngẩng đầu nhìn lên Tạ Linh trên lễ đài.

Chốc lát sau, Trạm Vi Dương thấp giọng gọi: “Trần U U”.

Trần U U quay đầu nhìn cậu: “Cái gì?”

Trạm Vi Dương hơi chần chừ, do dự một hồi mới nói: “Cậu nhìn Tạ Linh kia đi.”

Trên mặt Trần U U đầy nghi hoặc: “Sao?”

Trạm Vi Dương không cách nào giải thích cho y cái gì là hệ thống yêu đương sơ cấp, nhưng cậu cần Trần U U giúp đỡ một chút, cậu vẫn thường xuyên nhờ Trần U U giúp đỡ, nhất là cần Trần U U cho cậu mượn bài tập về nhà để chép. Mà lúc này đây thân là một người chưa từng biết yêu hoặc thậm chí là không biết cảm động từ lúc sinh ra đến giờ, cậu cần Trần U U dạy mình làm sao yêu đương với một nam sinh.

Thế là cậu quyết định, nói: “Tớ muốn theo đuổi cậu ấy.”

“Gì, cái gì?” Trần U U trợn tròn hai mắt thốt lên, giọng có hơi lớn, giáo viên chủ nhiệm đứng đằng trước đều thoáng nhìn về phía bọn họ.

Trần U U bình thường nói chuyện rất ngắn gọn, không phải không thích nói, mà là không muốn nói, bởi vì y cà lăm, từ nhỏ đến lớn người nhà đã dẫn y đi các bệnh viện cùng nhiều cơ sở khác nhau để điều chỉnh, nhưng mỗi khi lo lắng y vẫn luôn không nhịn được mà nói lắp, giống như hiện tại chẳng hạn.