Đối Tượng Công Lược Sai Lầm

Chương 9

Sáng hôm sau, Trạm Vi Dương được Bùi Khánh đánh thức.

Bùi Khánh gọi mấy lần cậu đều không tỉnh dậy, sau đó anh duỗi tay vỗ vỗ lên mặt cậu, vỗ năm, sáu lần thì Trạm Vi Dương mới từ từ mở to mắt.

Hai mắt Trạm Vi Dương lờ đờ, liên tục cố gắng nhìn rõ Bùi Khánh.

Bùi Khánh nói: “Dương Dương, dậy rồi đi học nào.”

Trạm Vi Dương chớp chớp mắt, dường như còn muốn nhắm mắt lại.

Bùi Khánh dùng ngón tay đỡ mí mắt cậu, nói với cậu: “Hồi nãy dì La vừa lên gõ cửa, nếu em không nhanh chóng xuống dưới, một lát nữa dì sẽ lại đến gõ tiếp.”

Trạm Vi Dương khó chịu gật đầu, nhẹ nhàng “dạ” một tiếng, cậu chống tay ngồi dậy, rồi lại phát ngốc một chút, sau đó mới lồm cồm bò xuống giường, mang dép lên muốn đi ra ngoài.

Đi hai bước, Trạm Vi Dương đột nhiên nhớ ra đây là phòng của Bùi Khánh, cậu xoay người ôm gối đầu cùng chăn bông của mình, nói với Bùi Khánh đang nằm trên giường: “Khánh ca, em đi đây.”

Bùi Khánh nói: “Đi đi, đừng để trễ học.”

Trong giờ tự học sáng sớm hôm đó, Trạm Vi Dương mở sách ra dựng đứng trên bàn, cúi đầu trốn sau quyển sách ngủ gà ngủ gật. Đợi đến lúc hết giờ, cậu liền nằm cả người lên bàn, ngủ thật say.

Cả buổi sáng trạng thái tinh thần của Trạm Vi Dương đều không tốt, mãi đến khi tiếng chuông tan học tiết cuối cùng buổi sáng vang lên, cậu mới đột nhiên cảm thấy bản thân khôi phục được chút sức lực.

Lúc ăn cơm trưa, Trần U U hỏi cậu: “Tối hôm qua làm, làm gì vậy?”

Cơm trưa hôm nay có món cà tím hương cá mà Trạm Vi Dương thích, cậu ăn say sưa vô cùng ngon lành, nghe được câu hỏi của Trần U U mới ngẩng đầu lên trả lời y: “Tớ nói chuyện phiếm với anh họ.”

Trần U U chỉ biết Trạm Vi Dương có một người anh ruột, cũng chưa từng nghe cậu nói đến anh họ, khó hiểu hỏi: “Anh họ của cậu? Ở nhà, nhà cậu?”

Trạm Vi Dương gật gật đầu, nói: “Anh ấy học năm tư đại học thì đi thực tập ở một công ty gần đây, từ học kỳ này đã bắt đầu ở nhà tớ rồi.”

“Anh, anh họ cậu có thể hàn huyên với cậu, với cậu đến đêm khuya?” Trầm U U cảm thấy không thể tin nổi.

Trạm Vi Dương nói: “Đúng vậy đó, anh ấy tốt hơn anh của tớ nhiều, anh tớ chẳng bao giờ chịu để ý đến tớ.”

“Ò”, Trần U U nói một câu, đoạn vùi đầu tiếp tục ăn cơm.

Một lát sau, bọn họ lại trông thấy Tạ Linh ăn cơm trưa xong đi ngang qua bàn của họ, hôm nay Tạ Linh vẫn không đi một mình, ngoại trừ hai nam một nữ ngày hôm qua thì còn có một cô gái nữa.

Hai cô gái tay trong tay theo sau Tạ Linh, vừa đi vừa đùa giỡn.

Lúc Tạ Linh đi qua, Trạm Vi Dương và Trần U U đều vô thức ngẩng đầu nhìn hắn.

Thế nhưng Tạ Linh cũng không thèm nhích đầu lấy một chút, mắt nhìn thẳng, tiếp tục đi ra ngoài nhà ăn. 

Trần U U cúi đầu, vẻ mặt ghét bỏ “hừ” một tiếng, còn Trạm Vi Dương vẫn luôn nhìn bóng lưng dần rời đi của Tạ Linh.

“Có, có gì hay mà nhìn”, Trần U U nói, “Chẳng lẽ cậu, còn, còn chưa hết hy vọng à?”

Trạm Vi Dương quay đầu, nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói: “Nếu như tớ chưa hết hy vọng, thì có thể làm gì khác đây?” 

Trần U U nói: “Nói trực tiếp đi.”

Trạm Vi Dương nghĩ thầm, đề xuất của Trần U U và Bùi Khánh giống hệt nhau, cậu khổ não nói: “Nếu như nói thẳng rồi cậu ta từ chối thì tớ nên làm gì nữa?”

Trần U U nói: “Không phải nếu như, là chắc chắn sẽ, sẽ từ chối cậu.”

Trạm Vi Dương hỏi rất chân thành: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Trần U U nói: “Có thể, làm sao bây giờ?” Y hơi bực bội, bởi vì nói chuyện không được lưu loát, còn phải nói mấy lời vô nghĩa với Trạm Vi Dương, “Người ta không thích, thích cậu, cậu không thể sống chết mà, mà dây dưa chứ, như này quá, quá mất thể diện, không, không đáng mặt đàn, đàn ông.”

Trạm Vi Dương hơi gục đầu xuống, cuối cùng cũng chẳng có tâm tình mà gắp miếng cà tím vị cá nào, cậu nói: “Ờ.”

Trần U U nói: “Cậu ta không chịu thì, bỏ đi, dù sao tớ cũng, cũng không giúp cậu nữa đâu.”

“Được”, Trạm Vi Dương nói, “Tớ cũng sẽ không đi tìm rồi nói trực tiếp với cậu ta.”

Trần U U không hiểu nổi mạch não của cậu, mặt mày khó hiểu nhìn cậu.

Trạm Vi Dương giải thích: “Ý là tớ còn có thể nghĩ ra được những cách khác, giữ thể diện hơn một chút.”

Trần U U cảm thấy Trạm Vi Dương vô phương cứu chữa rồi.

Giữa trưa bọn họ cũng không đi nhìn Tạ Linh chơi bóng rổ nữa, bởi vì sau khi Trạm Vi Dương ăn cơm xong, máu đều được cung ứng cho dạ dày để tiêu hóa, cậu lại quá buồn ngủ, thế là quay về phòng học nằm sấp xuống ngủ cả một buổi trưa.

Kết quả của cả một ngày không hành động gì chính là hôm đó Trạm Vi Dương thế nhưng không có bị trừ điểm.

Trạm Vi Dương lúc đầu cũng không để ý đến chuyện này, chỉ là cậu đột nhiên phát hiện ra khi làm bài tập vào ban đêm.

Một giây trước vốn dĩ cậu còn đang viết công thức trên giấy nháp mà chẳng có mục đích gì, một giây sau đã đột nhiên ngừng bút, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Bùi Khánh ngồi đọc sách ở bên cạnh cậu, tầm mắt dường như chú ý đến cử động bất thường của Trạm Vi Dương, anh nghiêng đầu nhìn cậu.

Trạm Vi Dương vẫn đang nhìn chằm chằm trần nhà, thầm nghĩ hôm nay thật sự không có bị trừ điểm!

Tay Bùi Khánh cầm bút chống cằm, ngẩng đầu nhìn trần nhà một chút, không thấy có vật gì bất thường.

Cái đầu không linh hoạt lắm của Trạm Vi Dương lại bắt đầu tính toán: “Nếu như không hành động gì thì sẽ không bị trừ điểm, vậy tạm thời đừng làm gì cả, cậu có thể duy trì tình trạng lúc này.

Cùng lúc cậu đang nghĩ như vậy thì giọng nói kia lại lần nữa vang lên: “Trạng thái yêu đương tiêu cực tăng, trừ 2 điểm.”

Trạm Vi Dương hơi há miệng, cậu chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn lại về phía Bùi Khánh.

Bùi Khánh cầm bút lắc lắc trước mắt cậu, “Sao thế?”

Trạm Vi Dương không nói lời nào, cứ ngơ ngác như vậy mà nhìn Bùi Khánh.

Bùi Khánh không nhịn được vươn tay sờ trán cậu, cái trán nhỏ hơi lạnh, cũng không có phát sốt.

Trạm Vi Dương giơ tay lên đặt lên mu bàn tay của Bùi Khánh, gọi anh: “Khánh ca.”

Bùi Khánh “hửm” một tiếng.

Trạm Vi Dương nói: “Em muốn đi tắm bồn.” (ngâm mình trong bồn tắm)

Bùi Khánh rút tay về, dùng đầu bút lật một trang sách trên bàn, “Em muốn ngâm mình trong bồn tắm trên lầu à?”

Trạm Vi Dương khẽ gật đầu, hiện tại trong đầu cậu quá loạn, không cách nào tỉnh táo để suy nghĩ cả, cậu muốn đi ngâm mình trong nước.

Bùi Khánh nói với cậu: “Nhưng mà trước khi đi anh của em có nói không cho em lén dùng bồn tắm của cậu ấy.” 

Trạm Vi Dương nói: “Chúng ta có thể không cần nói cho anh ấy.”

Bùi Khánh cũng không đồng ý với lời của Trạm Vi Quang lắm, anh cảm thấy để em trai dùng bồn tắm lớn của mình cũng chẳng có gì là không thể tha thứ cả, hơn nữa đây còn là nhà của Trạm Vi Dương, thực ra thì anh chẳng có quyền gì để ngăn cản cậu, thế là khẽ gật đầu: “Em đi đi.”

Trạm Vi Dương lập tức vui vẻ, cậu nói: “Tốt quá.”

Nhìn Trạm Vi Dương đi ra ngoài vào phòng vệ sinh thu dọn đồ đạc, lúc Bùi Khánh đứng dậy chuẩn bị trở về phòng của mình, anh do dự một chút xong vẫn nhắn một tin nhắn qua Wechat cho Trạm Vi Quang, hỏi hắn: “Sao lại không lắp bồn tắm lớn ở lầu hai để Vi Dương có thể ngâm mình vậy?” Phòng tắm ở lầu hai diện tích không nhỏ, hoàn toàn có thể chứa được một cái bồn tắm lớn.

Anh đứng trên hành lang nghe thấy tiếng Trạm Vi Dương thu dọn đồ đạc nhẹ nhàng vang lên, sau đó đi thẳng về phòng mình, lúc đóng cửa thì thấy tin nhắn Wechat trả lời của Trạm Vi Quang.

Trạm Vi Quang gửi một tin nhắn thoại.

Bùi Khánh ngồi xuống mép giường, ấn mở tệp âm thanh rồi cầm điện thoại bên tai, nghe thấy Trạm Vi Quang nói: “Trước kia nó ngâm mình rồi ngủ quên luôn trong bồn tắm không chỉ một lần, ba em sợ nó chết đuối nên mới không cho nó tắm bồn.”

Nghe xong, Bùi Khánh lấy điện thoại ra khỏi tai, ngay sau đó liền thấy Trạm Vi Quang lại gửi một tin nhắn thoại tới.

Lần này Trạm Vi Quang nói: “Khánh ca, anh giúp em để ý nó kĩ một chút, đừng để nó lén dùng bồn tắm lớn của em, ngại quá lại phải phiền anh rồi.”

Bùi Khánh nhập tin nhắn trả lời hắn: “Anh biết rồi.” Sau đó đứng dậy, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Lầu hai đã không còn thấy bóng dáng của Trạm Vi Dương, cửa phòng cậu khép hờ có một khe hở, không khí lạnh từ điều hòa phả ra qua khe cửa, nhưng Trạm Vi Dương cũng không có ở bên trong.

Bùi Khánh thuận tay đóng cửa lại, đi dọc theo hành lang về phía cầu thang lên lầu.

Lúc bước lên cầu thang, Bùi Khánh đã nghe được tiếng nước từ lầu ba, anh đi lên nhìn thấy cửa phòng tắm duy nhất ở lầu ba đã đóng lại, có tia sáng hắt ra từ khe cửa, cùng với tiếng nước ào ào.

Anh gõ cửa, bên trong không có tiếng trả lời, thế là trực tiếp vươn tay vặn cửa.

Cửa phòng vệ sinh không khóa, trên người Trạm Vi Dương vẫn còn mặc đồ ngủ, cậu ngồi xổm trên mặt đất dựa người vào thành bồn, vẻ mặt chăm chú nhìn vào bồn tắm, đợi nước bên trong xả đầy lên.

“Dương Dương”, Bùi Khánh đứng ở cửa gọi cậu.

Trạm Vi Dương bỗng nhiên quay đầu, mặt hơi kinh ngạc, “Khánh ca”, cậu dường như sửng sốt một lúc mới phản ứng lại được, hỏi: “Anh cũng muốn ngâm mình ạ?”