Đối Tượng Là Nữ Lão Sư

Chương 43

"Xong rồi, em nằm nghỉ một lát. Tôi đi nấu cháo cho em."

Vũ Di Đình xoa bóp lưng Trương Nhã Thư vài cái, sau đó đỡ Nhã Thư nằm xuống, đắp chăn cho Nhã Thư thật kĩ rồi ra ngoài. Động tác nhẹ nhàng của Vũ Di Đình làm Trương Nhã Thư sung sướng, các tế bào trên người đều đồng loạt tê dại, cảm giác ấm áp này, đã lâu lắm rồi mới có thể hưởng thụ thêm lần nữa, nếu đây chỉ là giấc mơ, cũng chỉ mong không bao giờ tỉnh dậy.

Trương Nhã Thư cuộn tròn trong chăn, thoang thoảng quanh cơ thể là mùi hương hoa hồng của Vũ Di Đình, mùi hương này qua bốn năm cũng vẫn không thay đổi, chính là hương vị mà dù có đi qua mọi nẻo đường, mọi khu phố, thậm chí là đến một đất nước khác, Trương Nhã Thư cũng không thể tìm thấy được sự ấm áp trong hương hoa hồng như khi ở bên Vũ Di Đình. Khi yêu một người, tất cả mọi thứ thuộc về người đó đều trở thành một phần trong bộ nhớ của ta, chúng trở nên đặc biệt, chúng trở nên duy nhất, rồi dần dần trở thành một phản xạ tự nhiên, sẽ đồng loạt nhắc ta nhớ về người đó mỗi khi bắt gặp một vài hình ảnh quen thuộc trên một con đường xa lạ.

Trương Nhã Thư đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện trên giá vẽ ở góc tường có một bức tranh chân dung đang còn dang dở, có lẽ là còn cần thêm nhiều thời gian để hoàn thành. Nhã Thư nhớ Vũ Di Đình đã từng nói chỉ có thể vẽ tranh phong cảnh hoặc đồ vật, thế nhưng đây là tranh vẽ người, liền có chút ngạc nhiên. Trương Nhã Thư đứng dậy, đi một vòng quanh căn phòng nhỏ của Vũ Di Đình rồi dừng lại ở một bức vẽ đã cũ treo ở vị trí cao nhất trên bức tường đầy tranh, ngẩn người một lát rồi lệ tràn đầy mặt.

Tất cả những số tranh vẽ treo ở đây, đều là tranh vẽ Trương Nhã Thư. Từng đường nét trên mặt, từng cử chỉ hành động, tất cả đều rất giống người thật. Mọi việc Trương Nhã Thư làm đều như được kể lại bằng tranh hết sức chi tiết và chân thật, phải là một người quan sát Nhã Thư rất kĩ mới có thể họa lại một cách chính xác đến như vậy. Trương Nhã Thư cảm giác cơ thể tê rần, hạnh phúc dâng lên trong tim từng đợt như sóng trào, Di Đình thật sự là rất yêu mình, đánh đổi bốn năm tuổi trẻ để được nhìn thấy điều này, mọi thứ đều không còn là vô nghĩa nữa rồi. Trương Nhã Thư chăm chú quan sát bức tranh vẽ mình đang lặng lẽ quay lưng đi vào sân bay, liền không nhịn được mà bật khóc, lúc đó mình đã thấp thoáng trông thấy một thân ảnh rất quen thuộc, nhưng do đôi mắt vì khóc liên tục mấy ngày mà đã nhòa đi, cũng đành nghĩ chỉ do mình tưởng tượng ra rồi bỏ cuộc, hóa ra khi đó, Di Đình chị ấy đã thật sự đến.

Trương Nhã Thư khóc, trên mặt ấm nóng đến nỗi hai má ửng lên đỏ hồng, ngẩn người một lúc lâu mới phát hiện ra một thân mềm mại đang ôm lấy mình từ phía sau.

"Đang ngẩn người sao? Tôi gọi mãi cũng không nghe.", Vũ Di Đình thì thầm bên tai Nhã Thư.

"Di Đình, em thật không nghĩ đến, chị..."

Vũ Di Đình cười cười dắt tay Nhã Thư đến bên giường ngồi xuống.

"Ăn cháo đi đã, tôi vừa nấu xong. Em xem giúp tay nghề của tôi bốn năm qua có khá lên hay không.", Vũ Di Đình tay nâng bát cháo thịt nóng lên, thận trọng thổi thổi từng muỗng rồi đưa đến miệng Trương Nhã Thư.

Nhã Thư nuốt từng muỗng cháo nóng vào bụng, ấm áp cũng theo đó mà lan tỏa toàn thân, hạnh phúc cũng theo đó mà ngập tràn không dứt.

"Món đầu tiên chị nấu cho em ăn cũng chính là cháo thịt. Công thức có lẽ đã được cải thiện hơn, nhưng cảm giác khi ăn đối với em cũng không thay đổi, em không quan trọng món ăn có ngon hay không, mà quan trọng là do chị nấu, chắc chắn em sẽ rất hạnh phúc."

"Đang phát sốt như vậy mà cũng có thể nịnh nọt được. Thật là...", Vũ Di Đình vờ trách móc, nhưng thật tâm lại thấy rất vui, vì người nịnh hót mình là Nhã Thư, thế nên mình nguyện nghe những lời này cả đời.

"Di Đình, những bức vẽ đó...", Trương Nhã Thư đột nhiên đổi chủ đề hướng về những bức tranh trên tường.

Vũ Di Đình lặng người một chút, chính bản thân mình cũng ngạc nhiên, vì đến cuối cùng mới phát hiện ra thời gian qua mình đã vẽ hằng hà sa số những bức họa, mà người duy nhất cô họa, đơn giản chỉ là mỗi mình Trương Nhã Thư.

"Từ khi em đi, hình ảnh của em cứ mồn một hiện ra để dày vò tim tôi, ban ngày tôi nghĩ về em, đến khi ngủ tôi cũng đều mơ thấy em, tất cả đều bức tôi nhớ em đến phát điên. Mỗi lần như thế tôi đều vẽ một bức tranh, chỉ mong khi vẽ xong rồi thì bản thân cũng sẽ được giải thoát phần nào khỏi nhớ thương, nhưng cuối cùng tôi lại nhận ra rằng trong lòng mình đã từ khi nào chất chứa vô số khoảnh khắc của em, đến cả bốn năm qua tôi cũng không thể họa lại hết được. Thế nhưng dù có dụng tâm vẽ như thế nào đi nữa, chỉ bởi ngòi bút thô ráp và thứ mực thông thường này, người trong tranh cũng vẫn là không xinh đẹp bằng người thật, tôi đến cùng cũng không thể vẽ được ánh dương quang ngợp trời phát ra từ đôi mắt của em."

Trương Nhã Thư được nghe lời tình thoại, vui sướng đến nỗi nước mắt trào ra, làm ánh lên những tia sáng long lanh từ trong đáy mắt, cứ như tiên nữ bước ra từ trong tranh, xinh đẹp động lòng người. Trương Nhã Thư từ nhỏ đến lớn sợ nhất là cô đơn, sợ nhất là bị người ta ruồng bỏ, lúc xưa đã cùng người trước mặt này hứa hẹn rất nhiều, vậy mà cuối cùng cũng xa nhau tận bốn năm. Thế nhưng bây giờ lại nghe lời đường mật, cái vị ngọt ngào đột ngột này làm Trương Nhã Thư có chút không quen, không dám tin tưởng, thậm chí còn sợ hãi sẽ đánh mất người này thêm một lần nữa.

"Di Đình, chị học được cách nói lời lãng mạn từ ai đây?"

"Không học từ ai cả, là thật lòng mà nói.", Vũ Di Đình kiên định đáp.

"Có thể mỗi ngày đều nói cho em nghe những lời này được không?"

"Không nhàm chán sao?"

"Không hề."

Trương Nhã Thư uống một ngụm nước ấm, cảm giác nóng ran cũng dần hạ xuống, cơ thể thấm mệt nằm xuống cuộn tròn trong chăn, nhanh nhẹn chui tọt vào lòng Vũ Di Đình đang nằm bên cạnh, còn lấy đầu cọ cọ vào phía ngực người ta. Vũ Di Đình thẹn đến đỏ mặt, muốn đẩy con chuột nhắt quấy nhiễu này ra, nhưng nhìn thấy gương mặt mỉm cười sung sướng đến có hơi quỷ dị của Nhã Thư liền thật không nỡ làm người khác mất hứng, dù sao cũng đã nhiều năm không được gần gũi như vậy. Thế nhưng Vũ Di Đình thầm nghĩ mình sau này cũng không nên quá chiều chuộng tên ngốc kia, biết rõ Trương Nhã Thư trời sinh bản tính được voi đòi tiên, ắt hẳn được cưng chiều nhiều sẽ trở nên hư hỏng càn rỡ. Được rồi, chỉ hôm nay thôi, chỉ hôm nay thôi. Vũ Di Đình rốt cuộc vẫn không thể dễ dãi hơn với người yêu, thói quen ưa kỉ luật nghiêm khắc của một giáo viên nhà nòi quả thật khó bỏ.

Vũ Di Đình đoán không sai, Trương Nhã Thư đúng là được nước lấn tới, thấy người ta không phản kháng liền lấy đầu cọ cọ mạnh hơn, chân kẹp lấy người Vũ Di Đình, tay bắt đầu mò mẫm loạn xạ. Thật ra cũng không thể trách tên tiểu biến thái này, đã ăn chay suốt bốn năm, Trương Nhã Thư có thành thần tiên cũng không thể cưỡng lại được thân thể mềm mại trắng nõn trước mặt, ấy chà, lại còn thơm phức mùi hoa hồng quyến rũ.

Vũ Di Đình cơ thể bắt đầu có phản ứng dưới bàn tay của Trương Nhã Thư, cả người nóng ran lên, có phần không thích ứng kịp liền bắt lấy cổ tay đang làm loạn phía eo mình.

"Đừng phá, ngoan ngoãn ngủ đi."

"Người ta là đang quá nhớ thương...", Trương Nhã Thư bĩu môi, làm giọng điệu nhõng nhẽo mong níu kéo bằng được một phần đặc ân.

"Không phải em đang phát sốt sao?"

"Ôm được chị là khỏe ngay."

"..... Khuya lắm rồi, ngày mai còn phải đi làm."

"Chỉ mới hơn chín giờ tối một chút thôi."

"..... Tôi...đang đến kì...", Vũ Di Đình ngập ngừng, hai mắt nhắm chặt lại, bản thân thật sự nói dối rất tệ.

"Em kiểm tra rồi, không có, đừng hòng gạt em.", Trương Nhã Thư càn rỡ đưa tay sờ lên phía sau Vũ Di Đình, phát hiện không có gì bất thường, nhìn thấy gương mặt người kia nhanh chóng đỏ lên như gấc liền cảm thấy rất thú vị, từng tế bào thú tính càng lúc càng lộng hành trong cơ thể.

"Em...!", Vũ Di Đình thật hết cách đối phó, thẹn quá liền xoay mặt vào trong tường, không thèm để ý đến tên háo sắc kia nữa.

"Ấy chà, cô giáo Đình là đang thẹn quá hóa giận rồi. Họctrò phải làm sao đây?", Trương Nhã Thư đắc thắng cười toe toét, áp sát cơ thểmình lên lưng Vũ Di Đình, từng luồng khí nóng hổi từ miệng phả vào tai Vũ DiĐình đến sởn gai ốc.