Đơn Phương Được Đền Đáp

Chương 43: Chương 43

- Cậu về trước đi, mình muốn ở đây thêm một lát.

- Tùy cậu thôi.

Đợi đến khi Thiếu Phong rời đi, Tô Minh mới thả lỏng bản thân.

Tâm trí cậu bây giờ chỉ quanh quẩn tình cảm giữa cậu và Tiêu Mạn.

- Tiểu Mạn à, mình biết đối mặt với cậu thế nào đây?

- Nên giữ khoảng cách với cậu hay vẫn xem cậu là người bạn như bấy lâu nay?

Tô Minh ngước lên bầu trời, tưởng chừng như nhìn được thấy những hồi ức đẹp, vui vẻ mà bản thân đã trải qua, khó thay, đâu cũng toàn là hình ảnh của Tiêu Mạn.

Cậu lắc đầu, thậm chí còn lấy tay đánh mạnh vào đầu cố gắng ngừng suy nghĩ.

Cậu tự nhủ với bản thân rằng cậu chỉ xem Tiêu Mạn như là một người bạn mà thôi.

Sáng hôm nay, Tiêu Mạn đến trường với tâm thái vui vẻ mà không biết có nhiều điều đang chờ cô nhìn thấy.

Vừa vào phòng hội đồng đã thấy Tô Minh nghiêm túc làm việc rồi.

- Hi, sao hôm nay cậu đến sớm vậy?

Tô Minh ngẩng đầu lên chào lại:

- Chào cậu, hôm nay cậu cũng đến sớm mà!

- Đấy mới là mấu chốt, mình cố ý đến sớm, không ngờ cậu còn đến sớm hơn cả mình.

- Vậy phải làm cậu thất vọng rồi!

Tiêu Mạn xị mặt, làm cái mặt mếu trông thật buồn cười:

- Giận cậu.

Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này, Tô Minh sẽ đưa tay nhéo Tiêu Mạn một cái.

Nhưng hôm nay khác, thay vì nhéo má, Tô Minh cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào đống tài liệu:

- Lớp 10a6 có học sinh chuyển trường, cậu giúp em ấy hoàn thành hồ sơ đi.

Tiêu Mạn thất vọng đi về chỗ.

- Mình hiểu rồi.

Suốt 30 phút, cả hai người chỉ tập trung làm việc, không ai nói với nhau câu nào.

Chỉ có điều, lâu lâu, Tiêu Mạn lại ngẩng đầu lên, nhìn lén phong thái khi làm việc của Tô Minh.

( Đẹp cũng chỉ để ngắm kkk)

Lúc xuống lớp, Tô Minh bảo có chút việc bảo Tiêu Mạn về trước.

Cô cứ vậy đồng ý làm theo.

Về đến lớp chưa được bao lâu thì Tô Minh cũng về, theo sau là Thiếu Phong, trên tay mỗi người đều cầm hộp sữa.

Cả hai tiến về bàn của Tĩnh Linh, đặt hộp sữa lên đó, rồi đồng thanh:

- Cho cậu.

Cả lớp ồ lên, không ngờ, hai người họ, bây giờ đã công khai theo đuổi con gái nhà người ta rồi.

Duy chỉ có Tiêu Mạn đôi mắt có chút đượm buồn, nhìn về phía bọn họ một lúc rồi quay đầu, cúi gằm mặt xuống.

Tinh Tinh ngồi cạnh nhận ra sự thay đổi này, đặt tay lên vai Tiêu Mạn, hỏi han:

- Lớp phó à, cậu sao vậy, không khoẻ sao?

Tiêu Mạn cố gắng ngăn không cho nước mắt chảy, cố mỉm cười đáp lại Tinh Tinh:

- Mình không sao, chắc do đêm qua thức khuya nên giờ hơi mệt.

Tinh Tinh không nghi ngờ, chỉ ohh một tiếng.

Quay lại với khung cảnh ở phía cuối lớp.

Tĩnh Linh rất ngạc nhiên khi hai hộp sữa được đặt trên bàn mình.

- Hai cậu....mình không nhận nổi đâu.

- Không sao, cho cậu rồi là đồ của cậu, cậu muốn làm gì với nó cũng được.- Tô Minh nói xong liền quay về chỗ của mình.

Cả lớp giờ đây chia thành hai phái.

Một bên ủng hộ Tô Minh và Tĩnh Linh với lí do: hai người đều là học bá, mà học bá nên đi cùng với nhau.

Một bên vẫn ủng hộ đẩy thuyền Tô Minh và Tiêu Mạn nên mong đợi Tĩnh Linh về với Thiếu Phong.

Hai bên không ai chịu ai, còn lập cả group đẩy thuyền.

( Haiza, rồi kết quả cuối cùng sẽ làm cho nửa lớp thất vọng đây)

Tác giả xin phép tua nhanh một chút.

Vài tháng trôi qua, giờ là lúc gặt hái thành quả sau một năm miệt mài học bồi dưỡng.

Thầy Lý đứng trên bục, gõ gõ thước vào bảng:

- Tô Minh, Tiêu Mạn, Tĩnh Linh, các em nghe rõ, nhớ chú ý làm bài thật tốt, đừng làm thầy thất vọng, nhất là nên nhớ, đừng để bao cộng sức của các em đổ sông đổ bể.

- Vâng..