Đông Ấm

Chương 5: Thời gian mà ta cầu nguyện

Vì cảm nhận được nước mắt của mình nên An Yến mới tỉnh lại, đến lúc tỉnh táo rồi mà cô vẫn còn thút thít. Khi nghĩ về đoạn hồi ức trong giấc mơ đó, không hiểu sao cô lại khóc đến đau lòng như vậy.

Đó là đoạn hồi ức mà cô không muốn nhớ đến chút nào.

Sau khi ba mẹ ly hôn, mẹ của An Yến như trở thành một con người khác, mà trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, An Yến cũng chỉ đạt điểm số rất bình thường, không lâu sau đó thì mẹ cô tái hôn. Dượng của cô là một doanh nhân có xuất thân hiển hách, trong nhà còn có một người anh trai lớn hơn An Yến năm tuổi và một cô em gái bằng tuổi An Yến.

An Yến vừa mặc quần áo vừa nghĩ đến chuyện đó, nhưng rồi cũng chẳng muốn nhớ lại nữa. Thật ra nó cũng chẳng có gì đặc biệt cả, giống như một cuộc cải tổ lại gia đình bình thường mà thôi, đứa con riêng của người phụ nữ bao giờ cũng yếu thế hơn cả.

Hôm nay Thượng San San ở ký túc xá, đột nhiên cầm điện thoại rồi thảng thốt hét lên: “Mẹ nó! Ổ Giang có địa vị như vậy sao, nếu biết sớm thì tớ đã nhanh tay túm lấy cậu ấy rồi.”

Tiền Ngọc Huyên lườm cô ta, nhưng rồi vẫn tỏ ra rất tò mò, cúi người nhìn điện thoại của cô ta: “Như thế nào vậy?”

“Bài đăng trên diễn đàn trường hôm nay đang nổ tung này. Ổ Giang là con trai của Dương Lệ, tổng giám đốc công ty công nghệ Đằng Vân! Mẹ nó chứ, cũng là nhà giàu đời thứ hai sao, nhưng hình như lịch sử đen tối của nhà bọn họ cũng khá nhiều đấy. Bọn họ nói mẹ cậu ấy không ngừng tái hôn với các nhà tài phiệt kinh doanh lớn, tiếng tăm khá tệ. Nghe nói Ổ Giang hồi cấp hai còn đánh chết người nữa, thoắt ẩn thoắt hiện chẳng khác gì một đứa trẻ hư cả…”

An Yến lặng lẽ mở bài đăng trên điện thoại, mục đích bôi nhọ Ổ Giang rất rõ ràng, rất nhiều bình luận khó coi khiến mắt An Yến bị đau. Cô thoát khỏi giao diện với vẻ mặt vô hồn, đeo cặp sách lên rồi tới lớp học.

Ngày hôm nay Ổ Giang không đến lớp học tiếng Nhật, An Yến thầm nghĩ: Không phải là bị bài đăng đó làm tổn thương rồi chứ? Cô nhớ hồi cấp hai, Ổ Giang giống hệt một con nhím, dù yếu ớt thế nào cũng liều mình chống cự. Vì vậy lúc này mới càng lo lắng hơn.

Chắc hẳn cậu cũng đã phải bỏ ra rất nhiều sức lực và thời gian để sống một cuộc sống bình thường đúng không? Nhưng bây giờ… An Yến cắn môi, lông mày nhíu chặt lại.

Sau khi tan học, An Yến miễn cưỡng chặn một nam sinh bình thường vẫn hay đi cùng Ổ Giang lại, trong mắt ánh lên một tia sáng nhẹ, khẽ hỏi cậu ấy: “Xin chào, cậu có biết tại sao hôm nay Ổ Giang lại không đến lớp không?”

“Cậu ấy sao, cậu ấy nói bị cảm, các tiết học hôm nay đều xin nghỉ rồi.”

Đôi đồng tử của An Yến co rụt lại, gật gật đầu. Hóa ra là bị bệnh…

***

Ổ Giang vừa mở cửa liền nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của An Yến, cái tay đang lau tóc dừng lại một chút: “Sao cậu lại tới đây?”

An Yến xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, hai tay siết chặt túi đồ mà cô vừa mới mua, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Không phải tớ đã nói rồi sao. Cậu, sao cậu tắm xong mà không mặc áo vào… Đang là mùa đông đó.”

Ổ Giang nhìn cô, đáy mắt tối sầm lại, nghiêng người sang một bên: “Vào trong trước đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Lúc An Yến bước vào nhà của Ổ Giang, nó không hề sang trọng như cô đã nghĩ, đồ đạc và vật dụng đều rất đơn giản, hầu như chỉ là những thứ mà người bình thường sẽ sử dụng. An Yến quay đầu lại thì Ổ Giang đã mặc quần áo xong, cậu chỉ mặc một chiếc áo cộc tay. Mặc dù nhiệt độ trong căn hộ rất ấm, nhưng bây giờ đang là tháng 12 mà.

Nhìn khuôn mặt ửng đỏ và đôi môi tái nhợt của cậu, An Yến bực bội nhấc chân bước về phía trước. Ổ Giang không biết cô hùng hổ đi tới như vậy là muốn làm gì, cậu lùi lại phía sau từng bước một. Ngay sau đó, An Yến nhón chân lên, một tay sờ trán cậu, tay còn lại đặt trên trán mình.

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên trở nên rất gần, An Yến nhíu mày phê bình cậu: “Cậu có biết mình đang sốt không hả? Mùa đông ở nhà còn mặc áo cộc tay nữa, cậu không muốn sống nữa sao? Đã uống thuốc chưa?”

Ổ Giang nghe một loạt câu hỏi của cô, một cảm giác khác lạ tràn ngập trong lòng khiến cậu rất khó chịu, buột miệng hỏi: “Liên quan gì đến cậu?”

An Yến bị câu nói này của cậu làm cho tức giận, cảm giác xấu hổ và tủi thân khiến hai mắt cô nóng lên, cô cúi đầu nói: “Là tớ tự mua việc vào thân rồi, tớ đi đây.”

Khi An Yến nhấc chân định rời đi, Ổ Giang chật vật túm lấy cánh tay cô. An Yến vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Ổ Giang yếu ớt đang nắm lấy cánh tay mình, khóe mắt đỏ lên.

“Cậu đừng đi.”

Nước mắt của An Yến rơi xuống. Nhìn thấy bộ dạng lẻ loi một mình của cậu, cô điên cuồng muốn dùng hết sức lực của mình để ôm lấy cậu, giống như hồi cấp hai vậy.

Ổ Giang ngoan ngoãn đi thay quần áo dài, sau đó nằm đắp chăn cẩn thận ở trên giường. An Yến nấu cháo ở trong phòng bếp, sau đó cô mang cháo và nước ấm cùng với thuốc hạ sốt vào phòng cậu. Ổ Giang mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, An Yến không muốn đánh thức cậu, nhưng thuốc còn chưa được uống, cô đành phải ngồi xuống mép giường lay nhẹ cậu, khẽ gọi cậu: “Ổ Giang… Ổ Giang…”

Trong cơn mơ màng, Ổ Giang mơ về thời thơ ấu của mình. Khi đó, ba cậu là một doanh nhân có tiếng tăm lừng lẫy, mẹ thì rất ít khi đi công tác, mỗi ngày đều ở nhà trông cậu, cùng cậu tham gia các lớp học học nhạc cụ và ngôn ngữ. Buổi sáng sẽ là các lớp học nhạc cụ, buổi chiều là các lớp học văn hóa và lễ nghi. Khi những đứa trẻ khác được kết bạn và cười đùa ở trường tiểu học thì cậu giống như một con chim hoàng yến, buộc phải trở thành “đứa trẻ con nhà người ta” xuất sắc.

Mỗi khi cậu mệt mỏi và muốn bỏ cuộc, ba cậu đi làm về đều sẽ cùng cậu đánh cờ, lần nào ông ấy cũng nói chuyện hết sức nghiêm túc nhưng cũng ân cần với cậu: “Tiểu Giang, nếu sau này con muốn sống một cuộc sống như ý mình muốn, con phải học được sự nhẫn nại ở cái tuổi đang được đi học này, như vậy con mới có thể trở thành một nam tử hán đầu đội trời, chân đạp đất được…” Lúc đó, mẹ cậu đều ở bên cạnh nhìn hai ba con với ánh mắt đầy tình yêu thương. Ổ Giang luôn nghĩ rằng tuy có nghiêm khắc nhưng cậu đã có một gia đình hạnh phúc.

Cho đến khi công việc kinh doanh của ba cậu thất bại, công ty mà ông ấy tự tạo lập từ hai bàn tay trắng phá sản, ba cậu trở thành kẻ nghèo hèn không còn gì trong tay chỉ sau một đêm thì tất cả tình yêu và sự kiên nhẫn của mẹ cậu cũng biến mất. Bà ấy dứt khoát đệ đơn ly hôn, thậm chí còn không cho ba cậu quyền nuôi con. Mẹ cậu là thiên kim đại tiểu thư có năng lực, từ đó về sau, mẹ cậu bôn ba công tác mỗi ngày, thái độ đối với cậu cũng ngày càng thơ ơ lạnh nhạt. Thậm chí khi công việc ở trung tâm thương mại kém phát triển nhất, ánh mắt bà ấy nhìn cậu cũng đều là sự căm thù.

Sau này, vì để bành trướng thế lực của mình, mẹ cậu bắt đầu không ngừng tán tỉnh đàn ông, tái hôn, ly hồn rồi lại tái hôn, chẳng bao lâu sau đó có người biết về hoàn cảnh gia đình của cậu. Vì cậu quá xuất chúng và thu hút, đám con nhà giàu bắt đầu sỉ nhục cậu bằng lời nói, chế nhạo cậu bằng hành động, thậm chí là đấm đá cậu.

Khi Ổ Giang trở về nhà với cơ thể đầy thương tích, những gì cậu nhìn thấy là đống quần áo lộn xộn ở trên sàn, còn có cả những âm thanh ái muội truyền ra từ căn phòng cách đó không xa…

“Ổ Giang… Ổ Giang…”

Ổ Giang cố gắng mở to mắt để thoát khỏi dòng hồi ức đau buồn đó, cậu nhìn thấy đôi mắt trong veo tràn đầy lo lắng của An Yến gần trong gang tấc.

“Chuyện gì…” Ổ Giang khàn giọng đáp lại.

“Cậu uống thuốc trước đi rồi ngủ tiếp.” An Yến đỡ cậu ngồi dậy, nhìn cậu uống thuốc xong mới thấy yên tâm.

An Yến nhìn cậu nằm xuống. Lúc cô thu dọn xong chuẩn bị rời khỏi phòng, bàn tay của Ổ Giang nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Tay của Ổ Giang rất lớn, nó lập tức bao bọc lấy tay cô. An Yến cảm nhận được sự ấm áp từ tay cậu, tim cô càng đập nhanh hơn, cô bối rối nói: “Sao, sao vậy?”

Tay còn lại của Ổ Giang che mắt lại, cậu dừng một chút rồi mới nói: “Năm thứ ba trung học, bài hát mà cậu nói muốn hát cho tớ nghe… Có thể hát lại được không?”

An Yến cứng họng, nhất thời không thể trả lời lại cậu.

“Trước đây tớ đã từng thề sẽ không bao giờ đụng đến bất kỳ loại nhạc cụ nào nữa, nhưng tớ đã vì cậu mà đệm đàn. Xin lỗi cậu…” Giọng nói của Ổ Giang vừa trầm thấp lại vừa khàn khàn, nói tiếp: “Không thể nghe cậu hát đơn ca được.”

An Yến kìm lại những giọt nước mắt, im lặng một hồi mới chậm rãi run giọng hát: “の び た 人魚 を 寶 道 に な ら べ…” (Những chiếc bóng trải dài trên phố…)

“Đừng hát nữa.” Ổ Giang lạnh lùng ngắt lời cô, xoay người không nhìn cô nữa: “Hát thật khó nghe.”

An Yến lập tức che miệng mình lại để ngăn những tiếng nức nở, đứng dậy rời khỏi phòng.

Chờ đến khi An Yến rời đi, tiếng đóng cửa truyền vào thì Ổ Giang mới từ từ mở mắt ra, trong đáy mắt hiện lên vẻ cô đơn.