(Đồng Nhân Kuroko no Basket) Tia Chớp Thứ Bảy

Chương 10: Lời cầu cứu, trở lại Nhật Bản

"Alice tiểu thư, có người đến tìm ngài."

Nghe vậy, cô miễn cưỡng buông quả bóng xuống đất, hơi vươn vai nói:

"Là ai?"

"Vâng, là Kagami Thiếu Gia."

"Hả?" Sắc mặt cô có chút cổ quái. Cậu ta không phải trở về Nhật Bản sao? Nửa năm không đến vậy mà lại trở về? Hơn nữa còn tìm cô?

Mang theo tâm tính tò mò, cô ngồi xuống, với lấy chai nước khoáng bên cạnh mở ra uống, chờ đợi cậu ta tiến vào. Chưa đến hai phút, Kagami đã hồng hộc chạy vào, nhìn thấy cô đang uống nước thì ngẩn ra, phản xạ nói:

"Đang tập luyện?"

Nói xong lại cảm thấy xấu hổ. Rõ rành rành như thế còn hỏi, thật sự là..

Khoé miệng cô lại giật giật vài cái, không nói gì. Kagami sau khi ngượng ngùng lập tức lại đứng thẳng sống lưng, nói:

"Alice, xin hãy dạy tớ kĩ năng mới."

"Ặc...'xin' sao..."

"Từ bao giờ, cậu lại biết lễ phép như vậy, Lông Mày Toẽ?"

Khuôn mặt của Kagami khi nghe lời này lập tức đỏ lên:

"Đã nói nếu tớ cướp được bóng cậu sẽ không gọi biệt danh này..."

"Rồi rồi, Tai-chan, Tai-chan được chưa?"

"Này còn không sai biệt lắm..."

Kagami coi như có chút vừa lòng, không biết nghĩ gì nhịn không được oán giận:

"Đối thủ lần này của tớ là Nhật Bản Thế Hệ Kì Tích, nghe nói rất mạnh đấy! Còn có, tớ đã tìm được đội hữu của mình. Ánh sáng cùng cái bóng...nghe rất tuyệt đúng không?"

Động tác cúi người cầm bóng của Kazuha hơi cứng lại, chua xót cười:

"Đúng là nghe...rất tuyệt."

Năm đó, cô cũng mang tâm tính này đối mặt với Tetsu-chan đi?

***

Sau khi đưa tiễn Kagami, cô vừa định rời đi đã bị Kagami gọi lại:

"Alice, cậu không định về xem sao?"

"À, không..." Cô ngẩn ra, ngơ ngác đáp lại. Cô trầm mặc nhìn chân mình, hơi gõ gõ chân xuống mặt đất tạo nên tiếng vang trầm đục:

"Có lẽ một vài ngày nữa đi. Bạn bè ở Nhật Bản cũng mời tớ trở về xem. Nhưng bây giờ tớ còn chưa về được."

"Hả? Tại sao?"

"Ừm. Cần phải làm một số thủ tục nữa. Cuối tuần tớ mới làm giấy xác nhận xuất viện."

Kagami bừng tỉnh đại ngộ, sau lại nhịn không được tò mò hỏi:

"Bạn bè của Alice ở Nhật Bản là ai?"

"Ngô." Cô xoa xoa cằm: "Não Tàn Shin và Nhị Hoàng. Còn có trúc mã là Mặt Quan Tài, vài người bạn thuở đầu đường xó chợ Đại Ma Vương, Trung Nhị và Cục Than."

Kagami: Hoàn toàn không biết.

Nhưng là cái đống biệt danh kia...cậu ta đột nhiên cảm thấy Lông Mày Toẽ kì thật vẫn không tệ...

Cô thẳng ngoắc ngoắc mày, nhìn bóng lưng của Kagami không nói gì. Đôi mắt đỏ ôn hoà dần trầm xuống, cuối cùng 'tch' một tiếng cười nhạo:

"Rốt cuộc vẫn nên trở về đi. Đến lúc đó, liệu bọn họ có còn nhớ tới Matabe Kazuha này hay không đây...?"

***

Kagami sau khi về tới Nhật Bản liền thấy Kuroko đi về phía đằng sau sân thi đấu. Cậu ta nghi hoặc nhíu mày, không nghĩ nhiều lập tức đuổi theo.

Lúc đuổi tới chính là cảnh mà Furihata bị Akashi đuổi đi. Cậu ta tiến lên, vỗ vai Furihata rồi khiêu khích nhìn Akashi:

"Yêu, vậy ra cậu chính là đội trưởng của Thế Hệ Kì Tích? Thật không sai thôi. Tôi ngưỡng mộ các người đã lâu, tại sao lại không ở lại trò chuyện một chút?"

"À?" Akashi hơi nâng khoé môi, đôi mắt dị sắc đầy mũi nhọn và lãnh khí:

"Shintaro, cho tôi mượn cây kéo."

Midorima không nói nhiều đưa kéo cho Akashi. Akashi vừa đi vừa phàn nàn:

"Dạo này tóc mọc dài quá, thật vướng bận...Nhưng trước hết, vẫn phải giải quyết chuyện này đã!"

Vừa dứt lời, hắn lấy tốc độ bất khả tư nghị dùng kéo đâm thẳng về phía mặt Kagami. Cũng may ở cùng Kazuha lâu, cậu ta đã quen với việc thỉnh thoảng bị đột kích bất ngờ. Thế nhưng vẫn không tránh thoát, bị cắt phá da, tạo thành một sợi chỉ đỏ.

"Tê---"

Hít một ngụm khí lạnh, Kagami kinh hãi nhìn Akashi như thường cắt tóc, không coi ai ra gì tiến lên bậc thềm cao nhất:

"Phản ứng không tồi."

Thế Hệ Kì Tích thấy nhưng không thể trách, ngược lại Furihata sợ đến không động đậy được. Kuroko hơi nhăn mày, nhưng cũng không dám nói gì.

"Được rồi, mọi người giải tán đi."

Kise ôm má:

"Gì chứ, Akashicchi thật quá đáng, gọi chúng ta ra chỉ để làm thế này thôi sao?"

"Thiết..."

"Akachin..."

"Tôi gọi mọi người ra chỉ để chứng thực một chuyện. Bây giờ thì được rồi."

Khi mọi người tản đi, Kuroko lập tức tiến lên, hỏi:

"Không sao chứ? Akashi-kun cậu ấy..."

"Không có việc gì." Kagami hừ lạnh, miễn cưỡng lau đi vết máu trên mặt, vò đầu Kuroko:

"Trận đấu sẽ diễn ra. Cố lên nhé!"

"Ừm, Kagami-kun."

Nghe được Kuroko đáp lời, Kagami không hiểu có chút chờ mong. Alice sẽ trở về, đến lúc đó, cậu ta sẽ cho Alice nhìn thấy thực lực của mình!

Theo ngay từ đầu cậu ta chỉ biết, đứng bên cạnh Alice chỉ có cường giả. Mà cậu ta cũng tin chắc bản thân sẽ là một trong số đó.

'Một trong số đó'...Không thể không nói. Kagami Taiga, dù là ngu xuẩn nhưng cũng rất biết tình hình.

__________[Bệnh viện]________

"Kazuha, sao con lại gấp gáp làm thủ tục như vậy?"

Matabe Kagura nhìn Kazuha đang kiểm tra số liệu trên giấy, có chút khó hiểu. Kazuha cười cười, lắc lắc cổ tay:

"Chỉ là lâu ngày không trở lại, có chút nhớ mà thôi. Đã mấy năm không gặp Tetsu-chan rồi, không biết cậu ấy có bị ai lừa mất không."

Nghe con gái oán hận, Kagura cười ha hả:

"Như thế nào có thể.."

"Mẹ, phải đề phòng a! Tetsu-chan rất dễ lừa!"

"Rồi rồi rồi..." Vừa nói, đột nhiên Matabe Kagura cúi đầu hỏi:

"Còn cái cậu kia, con không định chào hỏi gì sao?"

"Ai ạ?"

"Hình như tên là Nash...Hơn hai năm nay mẹ thấy cậu ta đứng ở bên ngoài phòng bệnh. Mẹ cứ tưởng..."

"..." Kazuha miễn cưỡng cười: "Mẹ nhìn nhầm. Con mới gặp cậu ta nửa năm trước thôi, thế nào lại đến tận hơn hai năm trước?"

"Có lẽ cậu ta đi tìm người thân."

Matabe Kagura xoa xoa đầu con gái, mỉm cười:

"Vậy trở về đi, giấc mộng của con ở nơi đó."

Kazuha sợ run:

"Mẹ..."

"Mẹ đều biết. Mẹ và cha con đều ủng hộ con."

"Con cảm ơn mẹ..."

Cô chui vào trong lòng Matabe Kagura, có chút hạnh phúc cười.

Con...yêu cha mẹ.