(Đồng Nhân Kuroko no Basket) Tia Chớp Thứ Bảy

Chương 17: Hội tụ

Cuối cùng vẫn là Kaijo thắng.

Cô nhìn Haizaki vẻ mặt không nói rõ là gì kia, thở dài một hơi.

Tên ngốc này, đang suy nghĩ điều gì? Tại sao cậu ta lại ngu ngốc như thế. Không phải chỉ là thua thôi sao? Trong một trận đấu, thua là thường thức.

Lúc cô chạy xuống dưới thì Haizaki đã đi mất. Cô mím môi, cuối cùng bị Kise bổ nhào lên.

"Kazuhacchi~ cậu đến tìm tớ sao? Thế nào? Suất không??"

"Suất." Cô miễn cưỡng lườm hắn một cái. "Đi lên đi, mọi người đang chờ."

"Oki~"

Cô đỡ Kise tiến lên khán đài. Chân của cậu ta bị  thương nặng đến nỗi mỗi bước đi đều nặng trĩu. Cô bị vịn tay vào có chút khó chịu nhưng cũng không nói gì.

"Ki-chan, cậu không sao chứ?"

Momoi có chút lo lắng nhìn Kise. Kise lắc đầu, hạnh phúc cọ cọ vào người cô:

"Có Kazuhacchi ở đây, bấy nhiêu có là gì!"

Chân Kazuha ngứa ngứa. Rất muốn đạp bay tên này đi.

"A." Kuroko đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kazuha, thắc mắc hỏi:

"Kazuha, cậu định học trường nào?"

Cô cười, nói:

"A...Tớ định----."

"Ne ne Kazuchin, tới Yosen đi~"

Murasakibara hất bay Kise, đặt cằm lên đầu cô, thân mật cọ cọ.

"Này này, đừng làm thế a. Sẽ không cao lên được---"

"Hừ. Đừng nghe Muk-kun, cậu sẽ đến Touou, đúng không?"

Momoi dùng ánh mắt con nai con nhìn cô.

"Thiết~" Aomine lườm nguýt Momoi một cái: "Không cần phải nói, đi Touo là chắc chắn."

"Kazuhacchi Kazuhacchi, đi Kaijo nha nha nha???"

Kise nhộn nhạo nói, sau đó nhân cơ hội ôm Kazuha lắc lắc.

Kazuha: Lại bị lặc cổ.

"Nghe nói nếu cung Cự Giải và Nhân Mã cùng một chỗ độ may mắn sẽ thăng cao."

Hai mắt Kazuha sáng rực: "Thật sự?!" Tuy nhiên, cô lại lắc lắc đầu: "Nhưng là tớ---"

"Ha ha, Kazuha vẫn là đáng yêu như vậy."

Một thanh âm trong trẻo truyền đến, cắt đứt lời nói của cô. Thiếu nữ mặt mày tối sầm, răng nanh nghiến kèn kẹt. Rốt cuộc đám người này có cho cô nói chuyện hay không?!

Nghĩ thì nghĩ thế, cô vẫn quay đầu nhìn xem là tên hỗn đản nào dám cắt đứt lời nói của cô.

"Akashicchi??"

"Là Akachin a."

"Akashi."

"Akashi-kun..."

"...?!" Kazuha há hốc miệng nhìn Akashi đứng ở góc cua hành lang. Đang lúc mọi người đang đoán cô sẽ làm gì thì đã bị hành động tiếp theo của cô làm cho hoảng sợ.

Kazuha như một cơn gió lao lên, chuẩn xác bổ vào người Akashi. Akashi giống như đã thói quen, chỉ là hành động này đã lâu không có dùng đến, khiến cho hắn vẫn không nhịn được hơi lảo đảo.

"Sei-chan, Sei-chan, Sei-chan....Cậu đến bao giờ a! Lâu lắm không gặp cậu, thật sự là càng lớn càng soái. Nhưng vì sao kiểu tóc của cậu lại không hoa lệ như vậy? Nhìn qua rất phản cảm!"

Thiếu nữ vẫn dính lên người hắn, cái đầu nhỏ cọ cọ khiến hắn tâm ngứa. Akashi cười cười, hướng về phía mọi người gật đầu:

"Trong khoảng thời gian này Kazuha đã cho mọi người phiền toái rồi"

"Cái gì là cho mọi người phiền toái...Akashi, cậu đem Alice cho rằng là của bản thân cậu sao?"

Kagami khó chịu hừ một tiếng. Theo lời của hắn, cậu và Alice quen nhau chỉ là ảo giác thôi sao?

"Đúng vậy đúng vậy, Akashicchi rất quá đáng..."

"Quá đáng?" Akashi quỷ súc cười: "Quá đáng hay không, cậu nên rõ ràng, Ryota."

"...."

Mọi người quỷ dị im lặng, ánh mắt tập trung vào mỗ nữ vẫn chưa có tự giác kia.  Một lúc sau Kuroko mới mở miệng:

"Nói như vậy, Kazuha quen biết tất cả mọi người, hơn nữa thời gian là rất lâu trước kia?"

"Ừ?" Kazuha bị điểm danh rất mờ mịt buông ra Akashi, đôi mắt vòng vo nhìn mọi người."Tớ không nghĩ là mọi người đều biết nhau. Hơn nữa ra vẻ...Mọi người đều là thành viên của Thế Hệ Kì Tích?"

"Khoan, chờ chút---" Momoi kinh ngạc nhìn cô: "Kazuha, không lẽ cậu chưa từng nghe qua danh hiệu Thế Hệ Kì Tích? Không phải tớ tự cao nhưng phàm là người chơi bóng rổ đều hẳn là biết đến."

"Cậu đã nói ' hẳn là' còn gì." Cô bĩu môi: "Bận nhiều lắm, làm gì có thời gian rảnh mà đi nghe chuyện của đám mê gá---khụ khụ khụ."

Nói đến đây cô vụng trộm liếc nhìn Akashi, đã thấy hắn bí hiểm cười. Ngay lập tức, cô chuyển sang chuyện khác:

"Đã gặp mặt đầy đủ như vậy, chúng ta đi ăn thế nào? Tớ gọi món, các cậu trả tiền."

Tẻ ngắt.

"Cái gì! Thay nữ sĩ trả tiền không phải là thường thức sao! Phải không, Satsuki?!"

"Đúng vậy đấy." Momoi rất nhanh phản ứng lại, bất mãn nói: "Vẻ mặt này của mọi người là như thế nào!"

"Mà nói đến đầy đủ." Cô quay đầu tìm kiếm chung quanh, nghi ngờ nói: "Sho-chan đâu? Từ lúc nãy đến giờ không thấy cậu ta đâu hết. Thật là...Sẽ không là lại trốn đi chơi game chứ?"

Mọi người lắc lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không biết. Lúc này nghe đến ăn có vẻ hưng phấn Murasakibara làm nũng cọ cọ đầu, hỏi cô:

"Như vậy chúng ta đi đâu ăn ..."

"Đi Maji!!" Hai mắt cô sáng lên: "Ở đó Trà Sữa Hương Thảo siêu cấp ngon!"

Kuroko vui vẻ, hai mắt sáng lên: "Tớ đồng ý!"

Kagami: "Hamburger cũng không tệ."

Mọi người:....Là đi tụ hội đúng không, ăn bánh mì và uống trà sữa thật sự tốt chứ?

Cuối cùng mọi người vẫn là vào một quán ăn lẩu.

Mười mấy người, phân biệt là Akashi và Kuroko mỗi người một bên ngồi cạnh Kazuha. Sau đó là Momoi, Aomine, Kise, Kagami, Takao, Midorima, Murasakibara và Himuro.

"Quán này lạ quá, mới mở sao?"

Vừa đợi thức ăn được bưng lên, cô vừa nhấm nháp hoa quả vừa hỏi.

Takao cười ngoác miệng, tò mò nói:

"Matabechan tại sao biết mới mở?"

"Hỏi thừa a! Ngày trước tớ và Atsu-chan đã công chiếm toàn bộ quán ăn ở nơi này."

"Đúng vậy." Murasakibara than thở: "Đồ ăn nhiều lắm. Cảm giác rất tuyệt."

Mọi người:...Đã hiểu hai người này làm sao quen biết nhau.