Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

Chương 44: Chương 44

Uyển Nhi bị động tác ép người của Võ Hoàng hậu làm cho kinh hãi.

Thậm chí Uyển Nhi cũng không không kịp thấy rõ lúc nào trong tay Võ Hoàng hậu đã cầm theo một vật gì, giật mình ý thức lại liền thấy tay Võ Hoàng hậu đang xoa xoa lên chân của mình.

Nàng ấy, nàng ấy muốn làm cái gì?!

Trong nội tâm Uyển Nhi ầm ầm một trận lộn xộn ——

Nàng ấy, nàng ấy sẽ không định lột y phục của ta ra lần nữa chứ?!

Không lẽ không thể nói chuyện dễ dàng với dáng vẻ hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ được hay sao?

Chỉ là trong lúc nhất thời Uyển Nhi sợ hãi đã quên rằng, vị trước mắt này chưa từng có chuyện nói lí lẽ.

Yết hầu Uyển Nhi khó khăn di chuyển, nàng cảm thấy nơi đó có một cục sắt rất lớn, khiến cho mỗi một động tác nuốt của nàng đều tốn hao rất nhiều khí lực.

Mà đáng buồn nhất chính là, Uyển Nhi lại không thể không thừa nhận: Bàn tay Võ Hoàng hậu di chuyển quả thực rất mềm mại, ấm áp.

Trước mắt, là hoả nhiệt chân thực, một con người tràn đầy sức sống...

So với tay chân lạnh buốt của Uyển Nhi quả thực khác biệt, tay của Võ Hoàng hậu, toàn thân Võ Hoàng hậu vĩnh viễn tồn tại loại cảm giác ấm áp, dễ chịu, giống như là một cái...!mặt trời nhỏ.

Sao Uyển Nhi có thể quên được, trong dòng lịch sử mà nàng quen thuộc, vị Võ Hoàng hậu này lại hưởng dương tám mươi mấy tuổi thọ, lúc sáu mươi bảy tuổi, tinh lực vẫn tràn đầy, trở thành vị Nữ Hoàng đế duy nhất trong lịch sử mà!

Sáu mươi bảy tuổi, độ tuổi mà trong thời đại trước của Uyển Nhi mọi người đều đã về hưu dưỡng lão rất nhiều năm.

Lúc trước, gần một ngàn năm trăm năm trước, một Võ Hoàng hậu sáu mươi bảy tuổi, không, phải nói là Tắc Thiên Đại Đế vừa mới bắt đầu sự nghiệp huy hoàng nhất cả đời.

Tuổi thọ con người trước khi định ra đã sớm lưu lại trong Gen.

Tỉ như giống với Võ Hoàng hậu, cho dù lúc mẫu thân nàng - Vinh Quốc phu nhân Dương thị sinh hạ nàng cũng đã gần năm mươi tuổi, sản phụ cực kỳ cao tuổi; thì Võ Hoàng hậu vẫn tràn đầy sinh lực; vị Dương phu nhân kia cũng sống đến hơn chín mươi mấy tuổi thọ.

Lúc ý thức được "có nhiều thứ đều đã do lão thiên định sẵn"; Uyển Nhi phản ứng lại chậm chạp rất nhiều.

Ngay lúc đó nàng cũng không biết mình cũng vì số phận "thiên mệnh không thể trái" mà cảm giác trở nên đần độn, hay là bởi vì cái khác mà đần độn hẳn.

Tóm lại, Võ Hoàng hậu đã thành công đem vải áo còn sót lại từ bàn chân Uyển Nhi xoắn lên trên, mãi cho đến lúc lộ ra đầu gối của nàng.

Sau đó Võ Hoàng hậu cũng không chút khách khí, xâm chiếm đầu gối Uyển Nhi.

Đúng, là xâm chiếm!

Vị này chưa từng thay đổi, một Võ Hoàng hậu muốn làm cái gì liền làm, muốn lấy cái gì liền sẽ lấy cho bằng được, căn bản không hề suy nghĩ đến hai chữ "khách khí".

"Thiên hậu..." – Uyển Nhi rốt cuộc đã có thể lên tiếng.

Mà, âm thanh của nàng đã sớm làm bạn với luống cuống, thẹn đỏ mặt, vì đầu gối của Uyển Nhi bị đụng chạm, bất giác không tự chủ rít lên từng tiếng.

Quỳ hơn nửa canh giờ không phải trò đùa.

Uyển Nhi còn nhớ kỹ, ban đầu ở Tĩnh An cung, sau khi bị Võ Hoàng hậu phạt quỳ lâu như vậy, đầu gối hành đau rất nhiều thời gian.

Lại quỳ liên tục mấy lần, chỉ sợ sớm quỳ thành bệnh đi?

Uyển Nhi thầm nghĩ.

"Đau sao?" – Giọng Võ Hoàng hậu vang lên bên tai Uyển Nhi.

Bàn tay của nàng vẫn đang che trên đầu gối Uyển Nhi.

Uyển Nhi tranh thủ thời gian lắc lắc đầu ——

Nếu nàng ấy để mình trả lời, chỉ sợ Võ Hoàng hậu muốn châm chọc mình "tự làm tự chịu" đi?

"Thật sao?" – Võ Hoàng hậu thấy Uyển Nhi lắc đầu, lông mày chớp chớp.

Uyển Nhi không kịp tính xem nên trả lời thế nào cho đúng, hoặc là nói tâm tình lúc này của Võ Hoàng hậu dù có nghe loại đáp án thế nào, nàng ấy cũng không khách khí dùng sức trong lòng bàn tay, ép mạnh về phía đầu gối Uyển Nhi.

"A ——" – Uyển Nhi hít sâu, kêu thành tiếng.

"Ngươi nói láo!" – Võ Hoàng hậu để lộ hàm răng trắng nhìn về phía Uyển Nhi, thoả mãn.

Uyển Nhi: "..."

Người này, sao lại...!đáng ghét dữ vậy a!

Trong lòng Uyển Nhi không nhịn được oán thầm, dù mặt ngoài nàng vẫn không dám thể hiện ra.

Chỉ trách, nhiệt độ cơ thể quá cao, quá ấm áp của Võ Hoàng hậu càng làm cho Uyển Nhi sinh ra loại cảm giác không được có ý đến ——

Làm sao Uyển Nhi có thể mong chờ điều gì từ vị Thiên hậu nương nương cao cao tại thượng này?

Vị Thiên hậu nương nương này, hoặc cầm hoặc ném, muốn đối xử thế nào với nàng cũng sẽ chỉ là Thiên hậu nương nương luôn đúng, nàng chỉ được phép phục tùng mà thôi...

Uyển Nhi cảm thấy, mình tựa như một món đồ chơi nho nhỏ bị Thiên hậu nương nương muốn nghịch như thế nào thì nghịch.

Là một người từ xã hội hiện tại xuyên đến đây, cho dù sống sót mười mấy năm trong thời đại phong kiến, thực chất bên trong Uyển Nhi cũng nhận thức rõ không còn cách nào cải biến được.

Nàng vĩnh viễn không có cách nào sinh trưởng khúm núm, nịnh bợ giống như người trong thời đại này.

Uyển Nhi cảm thấy, mình nhất định đã không cẩn thận để lộ nội tâm uỷ khuất, không cam lòng lộ qua ánh mắt ra ngoài rồi.

Còn không phải, trong mắt Võ Hoàng hậu sao đột nhiên lại hiện lên mấy phần dị dạng, đồng thời còn giữ cằm mình thêm lần nữa ——

"Không cho phép dùng loại ánh mắt này nhìn bản cung, hiểu không?"

Uyển Nhi nghe được Võ Hoàng hậu nói bên tai mình như vậy.

Nhất định là Võ Hoàng hậu cách nàng quá gần, gần đến độ làm cho nàng có thể tuỳ tiện nghe thấy mùi thơm ngào ngạt, lộng lẫy hương khí đến từ chỗ của Võ Hoàng hậu.

Loại hương khí này có phải đã sớm trải qua sự lắng đọng của năm tháng mà dung nhập vào trong thân thể Võ Hoàng hậu, trở thành hơi thở của Võ Hoàng hậu hay không?

Tựa như ánh mắt của Võ Hoàng hậu nhìn về phía Uyển Nhi lúc này là một loại kiêu ngạo, cao cao tại thượng, ánh mắt không cho phép một giây một khắc nào mảy may vô lễ.

Trải qua một khắc như thế, trong đầu Uyển Nhi bắt đầu nảy sinh những ý nghĩ không đâu, vẫn rơi vào suy nghĩ, không thể kính cẩn nghe theo ——

Lúc Võ Hoàng hậu nhỏ tuổi, có phải cũng rất ngây ngô hay không?

Loại hoà nhập khí chất cao ngạo này, có phải cũng là do trời sinh hay không?

Dù sao, cái này rất có sắc thái của nữ nhân truyền kỳ, không phải như Thái Bình công chúa, trời sinh huyết thống cao quý.

Trước đó Võ Hoàng hậu là dựa vào sự cố gắng của bàn thân, thậm chí lấy tính mạng chính mình ra đặt cược, từng bước từng bước leo tới vị trí như ngày hôm nay.

Ngay sao đó Uyển Nhi liền bị mấy ý nghĩ này làm cho kinh hãi: Mình đang nghĩ cái gì? Vậy mà mình lại muốn...!hiểu rõ con người trước đây của Võ Hoàng hậu hay sao?

Này này!!! Ngươi tỉnh lại đi!!!

Bây giờ ngươi không phải là nhà nghiên cứu lịch sử nữa đâu.

Vả lại đoạn lịch sử trước mắt mà ngươi trải qua không phải như cũ, mà là một thời đại cực kỳ chân thực, nếu không cẩn thận thì liền có thể bị trở thành vạn kiếp bất phục a!

Uyển Nhi mím chặt bờ môi, chậm rãi khẽ gật đầu.

Tựa như, sau khi nghe lời cảnh báo của Võ Hoàng hậu nàng lập tức trở nên nghe lời vậy.

Khoé miệng của Võ Hoàng hậu lại nhếch lên một cái, đường cong so với trước đó còn trở nên cực kỳ rõ hơn.

Tay của nàng từ đầu gối của Uyển Nhi giơ lên, nhìn tư thế kia, tựa như đang muốn "vả" về phía gương mặt của Uyển Nhi...

Uyển Nhi đã sớm chuẩn bị xong, nghe được tiếng "bộp bộp" giòn tan, lại cảm giác được ý vị đau nhức truyền từ mặt tới ——

Tay Võ Hoàng hậu lại bỗng dưng ngừng lại giữa không trung.

Tựa như vừa làm một chuyện cực kỳ đương nhiên, sau đó vòng tay đặt lên che đầu gối của Uyển Nhi lần nữa.

Uyển Nhi: "..."

Uyển Nhi phải thừa nhận, thừa nhận rằng: bất kỳ cử động nào của Võ Hoàng hậu, từ lời nói, hành động, mỗi một chuyện nhỏ đều không phải để cho một kẻ nho nhỏ như Uyển Nhi có thể đoán trước được.

Tay của Võ Hoàng hậu chỉ đụng phải đầu gối của Uyển Nhi một chút, tựa như lông vũ lướt qua.

Uyển Nhi cảm thấy hơi ngứa, bất giác mất tự chủ, nàng rất khẽ nhíu nhíu mày lại.

Võ Hoàng hậu lại giống như trước đó chưa từng qua động tác trên mặt Uyển Nhi, rất tự nhiên mở lòng bàn tay, lấy ra một cái hộp ngọc tinh xảo nhỏ.

Mùi thơm ngào ngạt nhất thời bay ra, có chút giống mùi thuốc, còn có vẻ giống mùi thơm son phấn...

Uyển Nhi kinh ngạc nhìn bên trong hộp ngọc, so với thứ cao thoa tốt như Dương chi ngọc còn muốn trơn nhẵn, trắng hơn, thần trí thất lạc, định thần lại, cái này, không biết vừa rồi Võ Hoàng hậu lấy tới khi nào, vả lại còn là vật này sao?

Đây là...!dược cao a? (thuốc bôi vết thương ngoài da)

Uyển Nhi thầm nghĩ.

Sau đó, nàng liền thấy Võ Hoàng hậu dùng đầu ngón trỏ tay phải quẹt quẹt lấy một chút bạch cao kia.

Uyển Nhi nhìn chằm chằm ngón tay thon dài kia, liền biết trước đó mình đã nghĩ sai rồi: Võ Hoàng hậu bảo dưỡng bàn tay tuyệt hảo, thứ còn tốt hơn Dương chi ngọc, càng nhẵn càng trắng chính là thứ này.

Một đôi tay như vậy đem đặt giữa hậu thế, chính là trời sinh bàn tay nhà dương cầm a? E là phải mua bảo hiểm bàn tay đắt đỏ đi!

Võ Hoàng hậu cảm giác được Uyển Nhi đang chăm chú nhìn mình, khoé môi treo lên một vòng nghiền ngẫm.

"Đẹp mắt không?" – Nàng ấy sâu kín hỏi.

"A?" – Uyển Nhi ngẩn ngơ.

Nghĩ kỹ thì phàm là nữ nhân trong thiên hạ đều thích nghe người bên ngoài khen mình đẹp mắt, nhất là được nữ nhân khác cùng tán dương, từ xưa đến nay đều như thế, Thiên hậu nương nương nghĩ đến cũng không ngoại lệ.

Thế là Uyển Nhi gật đầu nói: "Đẹp mắt!"

Uyển Nhi thực sự muốn nói: Một đôi tay thế này, chỉ dựa vào việc bảo dưỡng thôi vẫn chưa đủ, phải cần có khí chất thiên sinh!

Thế nhân đều nói cổ tay của Võ Hoàng hậu sao mà lợi hại, làm việc sao lại có thể tàn nhẫn, lại rất ít người chú ý đến trước đó nàng ấy đã là một tiểu mỹ nhân.

Đối với câu trả lời của Uyển Nhi, Võ Hoàng hậu tự nhiên cực kỳ hài lòng.

Ý cười trên mặt nàng ấy sâu hơn một chút, dược cao dính trên ngón tay kia chạm đến đầu gối của Uyển Nhi, đầu ngón tay lại di chuyển tới tới lui lui trên da thịt mấy lần.

Uyển Nhi cảm thấy một cỗ hơi lạnh xông vào trong da thịt, lạnh thấu gân mạch, hoàn toàn không để ý đến loại đau đớn khác.

"Cảm thấy thế nào?" – Võ Hoàng hậu vừa bôi thuốc vừa hỏi Uyển Nhi, đôi mắt nhìn chằm chằm phản ứng của Uyển Nhi.

Không hiểu sao, trái tim Uyển Nhi vụt lên một tia sáng dị dạng.

Ngón tay đang bôi thuốc trên đầu gối của nàng lại không giống như đang bôi thuốc, giống như là đang...

Đang cái gì?

Nhất thời Uyển Nhi cũng không nói rõ ràng được.

Tóm lại đó là một loại cảm thụ mà trước nay Uyển Nhi chưa từng trải qua.

Cũng là chuyện chưa từng có trong lịch sử nha!

Thử hỏi thiên hạ này có mấy người được Thiên hậu nương nương tự hạ mình bôi thuốc trị thương cho?

Bỗng nhiên Uyển Nhi hoàn hồn, rốt cuộc đã ý thức được mình quái dị ở chỗ nào.

"Không dám kinh động Thiên hậu nương nương! Thần thiếp ——" – Uyển Nhi cuống quít giãy dụa toàn thân, ý muốn cầm lấy hộp thuốc nhỏ trong tay Võ Hoàng hậu.

Dược cao này nhất định là loại linh dược chưa có trên thế gian, tình trạng của Uyển Nhi bất quá cũng chỉ quỳ nhiều trong chốc lát, lại không chỉ được dùng cao dược quý hiếm mà còn được đích thân Võ Hoàng hậu tự mình thoa thuốc...!Uyển Nhi thực sự cảm thấy, bất luận bên nào, nói không chừng tương lai nàng sẽ nắm trong tay quyền hành to lớn ở chỗ Võ Hoàng hậu.

Chí ít, thiếu một tay cầm có tính không đây?

Vì tay còn lại Uyển Nhi đã chụp hụt.

Thân thủ Võ Hoàng hậu đặc biệt lưu loát, né tránh được động tác giãy dụa của Uyển Nhi, một tay khác vẫn có thể tiếp tục xoa xoa trên đầu gối Uyển Nhi.

Uyển Nhi: "..."

Giá trị sức mạnh của hai người căn bản không thể hiện ở phương diện trên.

Vừa xinh đẹp lại thông minh, quả quyết, còn có khí lực...!Lão thiên gia à, rốt cuộc tại sao lại có thể tạo ra một người như Võ Hoàng hậu vậy chứ?

Khó trách người ta lại có thể trở thành Nữ Đế duy nhất trong lịch sử, Uyển Nhi thật quá tự ti mà!

Võ Hoàng hậu chơi đùa với tiểu miêu né tránh Uyển Nhi trong tay, tựa hồ tâm tình đã trở nên tốt hơn.

Sau đó lại dứt khoát lột thêm một lớp vải áo trên đầu gối Uyển Nhi một cái nữa...!(Uyển Nhi mặc nhiều lớp áo á, nãy giờ bị lột nhiều quá rồi ;))

Còn nữa sao!

Hô hấp Uyển Nhi suýt chút mất hẳn.

"Thiên hậu nương nương! Thần thiếp có thể tự làm được! Không nhọc đến..." – Uyển Nhi cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa.

Lại bị Võ Hoàng hậu dùng một câu chặn trở về: "Mới vừa rồi không phải ngươi cùng bản cung nói quân thần hay sao? Bản cung cũng học được một ít Cổ thánh tiên hiền, Khương Thượng ngay cả liễn của Chu Văn Vương cũng ngồi được, chẳng lẽ bản cung vì ngươi bôi thuốc một chút, lại bị xem thành cái gì sao?"

Các triều đại đổi thay đều kiêng kị hậu cung can thiệp chính sự, có thể bệ vệ nói ra một câu như vầy cũng chỉ có Võ Hoàng hậu.

Uyển Nhi bội phục lá gan của nàng ấy, cũng không thể không kính phục sự to gan của nàng ấy lại rất xứng đôi với cổ tay xinh đẹp kia.

Bất quá, Uyển Nhi vẫn là không nhịn được thầm oán trong lòng: Chu Văn Vương còn vì Khương Thượng mà kéo xe! Thiên hậu nương nương cũng có thể vì ta kéo xe hay sao?

- ----------------------

A Chiếu: Trẫm không kéo xe, trẫm lái xe.

Uyển Nhi:....