Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

Chương 49: Chương 49

Xuất hiện trong cung đường là một thiếu niên rất tuấn tú, thân hình cường tráng.

So với Thái Bình, thiếu niên này không lớn hơn nàng là bao, quần áo trên người cũng coi như nói còn nghe được.

Thế nhưng, vạt áo choàng bị hắn nghiêng dịch, vắt bên hông, đỉnh đầu trùm khăn cũng bị lệch theo.

Hắn còn không thèm để ý đến bộ dạng bại hoại của mình.

Thái Bình lập tức phát hiện, phía sau thiếu niên này còn có mấy tên tuỳ tùng là tiểu tử trẻ tuổi đi theo.

"Tiểu huynh đệ, ngươi muốn đi chỗ nào a?" – Tên thiếu niên cầm đầu bại hoại nhìn Thái Bình, nheo nheo cặp mắt lẳng lơ.

Thái Bình nhíu mày, bản năng lùi về sau một chút.

Nội giam phục thị nàng từ nhỏ sao có thể để yên cho loại thiếu niên không biết lai lịch này đến gần nàng, hắn đã lấy tốc độ nhanh chóng, không khách khí đẩy tên thiếu niên bại hoại ra.

Thiếu niên bại hoại bị nội giam đẩy một cái, thân thể không hề nhúc nhích ——

Bộ dạng hắn cường tráng, hiển nhiên không phải là kẻ mà một nội giam nhu nhược có thể đả động đến.

Thiếu niên bại hoại bị đối xử như thế, cặp mắt trơ trẽn của hắn liền hướng ra sau lưng liếc mắt một cái.

Nhất thời, những tay người hầu kia lập tức vọt lên, dứt khoát đem tuỳ tùng của Thái Bình tách qua một bên.

Từ lúc chào đời tới nay, chưa từng có người vô lễ như vậy với nàng?

"Ngươi là kẻ phương nào?" – Thái Bình nhắm đôi mắt lại, dùng khoé mắt liếc nhìn đối phương.

Tên thiếu niên bại hoại kia hiển nhiên không ngờ một "tiểu hài nhi" tuấn tú, vóc người chưa trưởng thành lại có thể đột nhiên phát ra một loại khí phách cường đại như vậy.

Hắn không khỏi run một cái, sắc mặt cũng hơi khó coi.

Bất quá, rốt cuộc hắn cũng chỉ là một nhân vật hung ác, lần mò sờ soạng trên phố, sửng sốt cắn chặt răng, kênh cổ, ép buốc mình không được nhìn mặt Thái Bình, nhát gan dời mắt đi.

"Ta là ai không quan trọng." – Hắn cười ha hả: "Ta thấy tiểu huynh đệ tựa như không có chỗ để đi, mà nhà ta có đại phòng ở giữa, không bằng ngươi đi theo ca ca nhà ta đi, chúng ta tương thân tương ái a...!Ai u!!"

Lời hắn chưa dứt, đã bị Thái Bình cho một bạt tay vào trên mặt.

Lúc bấy giờ không thiếu nam tử hán được nuôi dưỡng, nhưng Thái Bình tuy tuổi còn nhỏ nhưng thuở nhỏ nàng đã sinh trưởng trong cung, được phụ hoàng mẫu hậu sủng ái, bảo hộ vô cùng tốt, ở đâu ra cơ hội nghe thấy những ngôn từ bẩn thỉu ô uế này?

Phản ứng đầu tiên chính là thấy bản thân chưa bao giờ xấu hổ, tủi nhục như vầy, càng tức giận cực độ trước đám "dân đen" dám đối xử với đường đường công chúa của mình như vậy.

Thế là bạt tay này vung xuống, không chút lưu tình, không chỉ làm cho tay phải của mình sưng lên mà trên mặt đối phương cũng tức tốc bị đánh mạnh đến mức hiện lên dấu tích bầm xanh tím.

Tên bại hoại thiếu niên kia từ nhỏ đã sinh trưởng ở nơi chợ búa, đấu đá không ít người hung ác, những lúc liều mạng tương đối nhiều, bất quá bị nữ nhân tát một bạt tai lại đánh thành bộ dạng như đầu lợn, lần đầu tiên trong đời hắn trải nghiệm phải.

Hắn bị Thái bình đánh chỉ biết trố mắt, nhất thời quên đi cơn đau.

Mãi cho đến khi đám người hầu đi theo thấy hắn sắp bị choáng váng mới nhao nhao bước tới xem hắn, đột nhiên ý thức hiện ra, toàn gương mặt đều trở nên đau đớn.

"Ngươi dám đánh lão tử!" – Thiếu niên bại hoại giơ chân kêu lên.

Bình thời hắn sống chỉ dựa vào hai chuyện, một là rất thích tàn nhẫn tranh đấu, liều mạng tới chết, hai chính là vì khuôn mặt tuấn tú mà thân mẫu của hắn cho hắn.

Lúc này bị Thái Bình tát cho sưng mặt, trong đầu hắn nóng lên, cái gì cũng không nghĩ tới, liền chụp lấy cổ tay Thái Bình lôi kéo đi.

Một phát của hắn bất ngờ, theo động tác của hắn, đám tuỳ tùng xung quanh cũng bắt đầu tỉnh hồn lại, nhao nhao nhảy dựng lên đi túm lấy tuỳ tùng của Thái Bình, đề phòng bọn họ theo bảo hộ Thái Bình.

Thái Bình bị hắn nắm lấy trên lớp áo vải, kéo lấy cổ tay, nhất thời một cảm giác buồn nôn dữ dội dâng lên ——

Ở đâu ra đám người vô lễ với nàng như vầy?

Thái Bình không nghĩ thêm gì được, chỉ dùng sức giãy dụa.

Thế nhưng thiếu niên bại hoại kia là một tên nam tử cường tráng, lại có công phu quyền cước chợ búa rèn luyện bao năm, làm sao Thái Bình có thể là đối thủ của hắn được?

Lúc đang bất lực giãy dụa, bỗng nhiên một thân ảnh nhanh như chớp phóng tới.

Người kia bay lên một cước, đá vào phía trên lưng tên bại hoại thiếu niên kia.

Tên bại hoại thiếu niên kêu đau một tiếng, thân thể không khỏi hướng va đập về phía trước...

Bóng người kia lập tức mau chóng nhảy đến trước người Thái Bình, đoạt lại cổ tay nàng từ trong tay tên thiếu niên bại hoại kia, còn không khách khí đạp thêm một cước vào giữa ngực hắn.

Bại hoại thiếu niên kia sao có thể chịu đựng nổi?

Lập tức "bịch" một tiếng, hắn nằm trên đất, không bò dậy nổi.

Mà mấy người hầu kia của hắn khi nhìn thấy hắn bị đánh cũng đã sớm la hét sợ hãi, chạy tứ phía.

Nguy cơ đã được hoá giải, nhưng trong lòng Thái Bình vẫn còn run sợ.

Mà tuỳ tùng đi theo nàng cũng bị doạ khóc thút thít một trận, vội vã tiến lên, không ngừng xem xét nàng xem có bị thương chỗ nào không.

Lúc này Thái bình giật mình ý thức được: Cái người đột nhiên xuất hiện đem mình bảo hộ sau lưng, tay của người đó còn đang nắm lấy ống tay áo của nàng.

Mặt Thái Bình nóng lên, vội vàng quay sang hướng khác né tránh.

Người kia cũng ý thức được mình vừa thất lễ, vội vàng buông lỏng tay ra, ân cần nói với Thái Bình: "Đừng sợ! Tên kia đã bị ta đánh rồi."

Thái Bình nghe xong nhíu mày.

Nàng ngẩng đầu nhìn người trước mặt, lúc này mới phát hiện hắn là một thiếu niên mặc cẩm bào (áo gấm lụa).

Bất quá, so với tên thiếu niên bại hoại lúc nãy, hắn cũng có dung mạo tuấn lãng, lại có thêm mấy phần chính khí, vả lại, gương mặt này...!không hiểu sao nhìn thấy rất quen mắt.

Chân mày Thái Bình nhíu chặt hơn.

Trong lúc nàng đang đánh giá đối phương, hắn cũng đang đánh giá nàng.

Tựa như đột nhiên nghĩ tới điều gì, cẩm bào thiếu niên kia kinh ngạc há to miệng:

"Ngươi là ——"

"A Thiệu!" – Từ xa có một giọng nói cắt ngang lời của cẩm bào thiếu niên.

Lần này, hắn mở miệng càng to hơn, tựa như đồt ngột nghe được giọng nói của người quản giáo mình.

Bất chấp Thái Bình đang đứng trước mặt, hắn vội vàng xoay lưng lại.

Nhìn người trước mặt, hắn khom lưng hành lễ, nói: "A tỷ!"

Đỗ Tố Nhiên một thân mặc trang phục chỉnh tề, oai hùng hừng hực.

Nhưng giữa hai tròng mắt nàng lại lộ ra một tia ý vị thâm trường.

Ánh mắt từ đầu đến cuối đều chôn chặt trên mặt Thái Bình, cho dù đã mở miệng gọi "A Thiệu", ánh nhìn vẫn tuyệt đối không rời khỏi.

Đỗ Tố Nhiên vẫn giữ cái nhìn đăm đăm về phía Thái Bình, như một cơn gió, bước nhanh đến gần.

Lúc Thái Bình phát giác ra sự xuất hiện của Đỗ Tố Nhiên cũng đã ngây người.

Nàng nhớ lại, trước lúc đó nàng đã điều tra, biết được Đỗ Tố Nhiên đang ở ngoài cung nên mới lén lút chạy từ trong cung ra ngoài.

Trước khi đi, Thái Bình cũng đã lo rằng nếu Đỗ Tố Nhiên hay tin mình chuồn ra khỏi cung, chắc chắn sẽ lải nhải liên miên bên cạnh.

Thế nhưng lúc này, vừa mới trải qua một trận kinh hãi xong, gặp được Đỗ Tố Nhiên, trong lòng Thái Bình liền cảm thấy an tâm: Rốt cuộc nàng cũng không cần lo lắng trời tối không trở về cung được.

Dù sao Đỗ Tố Nhiên nhất định sẽ có cách!

Thái Bình nhìn chằm chằm nét mặt của Đỗ Tố Nhiên, bỗng dưng chớp mắt một cái hốt hoảng ——

Nàng hiểu được, tại sao cẩm bào thiếu niên kia lại quen mắt đến như vậy.

Nhất là, cách ăn mặc nam trang của hắn lại vô cùng giống với Đỗ Tố Nhiên.

Cho nên, thiếu niên mặc cẩm bào này...!hắn được Đỗ Tố Nhiên gọi là "A Thiệu?"

Hắn chính là tiểu nhi tử của Thành Dương cô cô, Tiết Thiệu sao?

Đỗ Tố Nhiên đứng trước mặt Tiết Thiệu, thanh âm u lãnh: "Còn muốn gì nữa đây? Đám người các ngươi còn không mau đi?"

Trong lòng Tiết Thiệu xiết chặt lại, trên mặt càng hiện ra mấy phần xấu hổ.

Đam Mỹ Hài

Hắn vội vàng bước tới khoát khoát tay với vài tên thị vệ, đám người trong nháy mắt đều tản đi.

Sau đó hắn nhìn vào tên bại hoại thiếu niên đang nằm rạp trên mặt đất, miệng không ngừng lẩm bẩm, đá mạnh vào đầu vai tên kia một cước, khẽ quát: "Còn không mau cút?"

Bại hoại thiếu niên nghe câu nói kia, tựa như vừa được ân xá, liền nhảy lên cái vèo, co cẳng bỏ chạy.

Vừa chạy được hai bướcc đã bị Đỗ Tố Nhiên bắt giữ đầu vai, đem cánh tay của hắn vặn ra phía sau, không tốn sức đạp lại trên đất.

Thiếu niên bại hoại kia la hét như lợn bị chọc tiết, xin tha mạng.

Trên mặt Tiết Thiệu lần nữa lại hiện lên vẻ xấu hổ.

Hắn chưa kịp mở miệng đã bị Đỗ Tố Nhiên cướp lời: "Ngươi tên là gì?"

Thiếu niên bại hoại kia thấy công phu mèo quào của mình không phải đối thủ của vị cô nương này, hắn cuống quít bồi ra khuôn mặt tươi cười, hì hì nói:

"Tiện danh của tiểu nhân, không dám làm dơ bẩn lỗ tai của cô nương —— oái!"

Đỗ Tố Nhiên dùng sức trên tay, vặn cánh tay của hắn đến trật khớp.

Tiết Thiệu mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng: "Tiểu đệ vừa mới giáo huấn hắn một trận...!loại vô lại này, không cần làm ô uế tay của a tỷ..."

Bị ánh mắt cảnh cáo của Đỗ Tố Nhiên quét tới, Tiết Thiệu đang nói dở câu bỗng nhiên im bặt."

"Nếu không phải vừa rồi ta đứng hơi xa, e rằng cánh tay này của hắn đã sớm tan nát!" – Thanh âm Đỗ Tố Nhiên lạnh như băng.

Cánh tay kia, chính là cánh tay mà trước đó tên thiếu niên bại hoại đã nắm chặt cổ tay của Thái Bình.

Thái Bình nghe vậy, mím chặt mờ môi.

Tiết Thiệu lại càng mất tự nhiên, gãi gãi đầu, ánh mắt không nhịn được ngó qua xem phản ứng của Thái Bình.

Đỗ Tố Nhiên càng dùng sức chế trụ cánh tay của tên thiếu niên, lần nữa quát hỏi: "Rốt cuộc ngươi tên là gì? Không lẽ nhất định đợi tới khi áp giải đến huyện nha Trường An thì mới chịu mở miệng hay sao?"

Thiếu niên bại hoại nghe được mấy chữ "huyện nha Trường An", mồ hôi trên mặt nhăn nhó vì đau đớn sắp chảy thành dòng sông.

"Đại, đại nhân tha mạng! Tha mạng! Tiểu nhân họ...!họ Mã! Tên là ——"

"Thật sự là họ Mã?" – Đỗ Tố Nhiên nói, thân thủ nhanh nhẹn lấy một cánh tay còn lại của hắn bẻ cho trật khớp.

"Mẹ ta họ Mã! Ta họ Phùng! Tên là Phùng Tiểu Bảo!" – Bại hoại thiếu niên chảy hết nước mắt nước mũi, dùng sức bú sữa mẹ hô lên.

"Phùng Tiểu Bảo?" – Đỗ Tố Nhiên hừ lạnh một tiếng, lấy một cước đạp hắn văng ra ngoài.

Tựa như nàng cảm thấy cánh tay mình đang bị hắn làm cho ô uế.

Nàng không quan tâm Phùng Tiểu Bảo thêm nữa, ngay cả Tiết Thiệu cũng không thèm nhìn một cái, mà trực tiếp bước qua, dắt lấy tay của Thái Bình.

"Trở về!" – Đỗ Tố Nhiên quát về phía đám tuỳ tùng của Thái Bình.

Mấy tên thị nữ, nội giam thấy được Đỗ Tố Nhiên xuất hiện liền răm rắp nghe lời, tựa như Đỗ Tố Nhiên mới thật sự là chủ tử của bọn hắn.

"A tỷ!" – Tiết Thiệu xông về phía trước, ngăn cản Đỗ Tố Nhiên và Thái Bình.

Thái Bình cảm nhận được đột nhiên bàn tay của Đỗ Tố Nhiên dùng sức thêm.

Điều này khiến cho nàng càng thêm khó hiểu nhìn Đỗ Tố Nhiên, lại chỉ cảm thấy vẻ mặt của Đỗ Tố Nhiên dãn ra.

Tiết Thiệu hiển nhiên tương đối e ngại vị tỷ tỷ cùng mẹ khác cha này, tốt xấu gì hắn cũng cố gắng nặn ra một nụ cười, nhìn về phía Thái Bình: "Vị này chắc là..."

Bị Đỗ Tố Nhiên lạnh lùng liếc tới, lời tiếp theo của Tiết Thiệu cũng không nói ra miệng được.

Hắn nhìn ra cảnh giới ý vị trong mắt Đỗ Tố Nhiên, hiểu được có phải là nhất thời không được đem thân phận Thái Bình nói ra, hoặc là, thời điểm chỉ ra thân phận của Thái Bình, với hắn mà nói tốt xấu gì cũng cần đắn đo cân nhắc.

Trong lúc hắn đang giằng co suy nghĩ, một tràng tiếng vó ngựa như nổi lửa vang lên.

Một dáng vẻ nam tử mặc bộ võ phục vệ quan, cưỡi chiến mã mang theo phía sau rất nhiều vệ binh, vọt tới trước mặt Tiết Thiệu.

Tên vệ quan kia nhảy xuống ngựa, hướng về phía Thái Bình thi lễ, vừa cười nói:

"Phụng ý chỉ của thánh nhân, cung thỉnh điện hạ hồi cung!"

Lúc Thái Bình nhìn thấy đám vệ binh, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.

Nhưng khi nghe được "phụng chỉ thánh nhân" mà không phải "phụng chỉ thiên hậu", sắc mặt nàng cũng dịu đi đôi chút.

Ngay sau đó nàng liền nghe tên võ quan khom người về phía Tiết Thiệu: "Truyền khẩu dụ của Thánh nhân, mời Tiết Tam Lang quân cũng cùng vào cung!"

Vẻ mặt Tiết Thiệu đắc ý, vội vàng chấp tay cảm tạ.

Sắc mặt của Đỗ Tố Nhiên so với Thái Bình còn khó coi hơn, ánh mắt tựa như đao đâm về phía Tiết Thiệu..