Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

Chương 5: Chương 5

Đêm xuống.

Trịnh thị lại không thể an giấc.

Hết lần này đến lần khác không yên tâm hỏi: "Nàng ta...!vị quý nhân kia, thật sự không hỏi con thêm chuyện gì khác sao?"

Uyển Nhi bất đắc dĩ nhìn về vẻ mặt lo lắng của Trịnh thị.

Ánh đèn le lói đã sớm bị dập tắt, chỉ được dùng rất tiết kiệm.

Ánh trăng ảm đạm từ song cửa sổ bị thủng lần lượt soi tới, hắt lên trên mặt Trịnh thị, phản chiếu, càng làm cho gương mặt kia thêm trắng bệch.

"Thật sự là không hỏi thêm chuyện khác." – Uyển Nhi đáp.

"A nương, người đừng lo lắng...!Vị quý nhân kia cũng không làm khó hài nhi!" – Uyển Nhi lại khuyên tiếp.

Trịnh thị vẫn nhíu chặt đôi mày, cũng không vì câu nói này mà giãn ra.

"Nàng có thể tìm được chỗ này mà tới, sao lại có thể không có chuyện gì được?" – Trịnh thị lẩm bẩm nói.

Hiển nhiên, nàng trong miệng Trịnh thị không phải chỉ một mình vị quý nhân kia.

Uyển Nhi rủ lông mày xuống, ngẫm nghĩ, liền biết được, chữ nàng trong miệng Trịnh thị rất có thể nhắc tới vị Đại Đường Hoàng Hậu đã hại chết cả nhà Thượng Quan gia!

Cho nên, là do vị Nữ đế kia phái nữ nhi của nàng – là Thái Bình công chúa, cố ý chạy tới xem xét đứa trẻ mồ côi duy nhất của Thượng Quan gia sống qua ngày thế nào hay sao?

Trong lòng Uyển Nhi lặng lẽ lắc đầu.

Nàng cũng không đồng tình với suy đoán này của mình và điều mà Trịnh thị lo lắng.

Vị Nữ đế tương lai kia, trong mắt nàng ấy mà nói, cũng chỉ nhìn thấy mỗi giang sơn vạn dặm mà thôi.

Chỉ cần là tội thần, ngay cả một con kiến như Thượng Quan Uyển Nhi, trong mắt nàng ấy cũng chẳng là cái gì đâu?

Tổ phụ Thượng Quan Nghi của Thượng Quan Uyển Nhi bị giết chết không phải là vì ông có tư thù với vị Nữ đế đó, mà là vì Thượng Quan Nghi sẽ trở thành chướng ngại vật trên con đường tiến lên Đế vị của nàng ấy mà thôi.

Bất quá, nàng ấy cũng chỉ quăng xuống một cục chướng ngại.

Trong đôi mắt của nàng ấy, e rằng chỉ có mỗi giang sơn cùng quyền lực mới có thể thu hút được mà thôi?

Nếu thật sự vị Nữ đế đó là người có cái nhìn như vậy, thì sẽ không có chuyện sau này, nàng dám đem Thượng Quan Uyển Nhi giữ bên mình, uỷ thác toàn bộ trách nhiệm kinh hãi thế tục như vậy.

Theo Uyển Nhi, vị Thái Bình công chúa kia, nếu theo lời mẫu thân tới đây là do phụng mệnh tới xem xét mình, thì chẳng bằng nói rằng trong lúc nàng ta đi dạo chơi loạn xạ, đã vô tình lọt tới chỗ Dịch Đình không nên đến này.

Cho nên, lúc sau mấy tên nội giam kia mới hớt ha hớt hãi tìm kiếm.

Nhưng mà, dù sao Uyển Nhi cũng là người thấy rõ kim thủ chỉ của Lịch sử, Trịnh thị thì không có năng lực này.

Ngay lúc này, Trịnh thị cũng chỉ đơn thuần dùng tấm lòng của một người mẹ lo lắng cho an nguy nữ nhi mình mà thôi.

Uyển Nhi lý giải.

Bởi vì lý giải, nàng mới có thể nhẫn nại, không ngừng an ủi Trịnh thị không cần lo lắng.

Bỗng nhiên tay của Uyển Nhi bị siết chặt.

Không biết Trịnh thị đang suy nghĩ tới đâu, tự nhiên dùng lực siết chặt bàn tay nhỏ của nàng.

"A nương?" – Uyển Nhi nhìn mẫu thân mình, gọi.

"Con ngoan, nàng ta nói cái gì với con? Lúc đó quang cảnh xung quanh thế nào? Con mau nói lại tỉ mỉ cho nương nghe một lần nữa xem!" – Trịnh thị vội vàng lên tiếng.

Uyển Nhi im lặng.

Kể lại lần nữa, chính là lần thứ ba rồi.

Thế nhưng, Uyển Nhi ngó thấy thần sắc của Trịnh thị y như con chim sợ cành cong, nàng lại không nhẫn tâm nhìn mẫu thân mình như thế.

Liền đem chuyện ban ngày bị Thái Bình công chúa đột nhiên tiến vào, lúc ấy tình cảnh ra sao, có những ai, mình phản ứng thế nào, ứng đối kiểu gì, từng câu từng chữ tường thuật lại lần nữa.

Kỳ thật, xem như Uyển Nhi bất quá chỉ mới là một tiểu hài bảy tám tuổi, lại có thể lanh mồm lanh miệng, mạch suy nghĩ rõ ràng, kể lại mọi chuyện rất minh bạch, nếu như hiện tại có thêm người thứ ba nghe chuyện, thần thái biểu lộ không biết sẽ ngạc nhiên tới chừng nào, hoặc có thể là há mồm trợn mắt vì kinh ngạc

Nhưng Trịnh thị đã sớm quen thuộc với sự thông minh của nữ nhi nhà mình rồi.

Nghe Uyển Nhi tự thuật lại, mà vẻ ưu tư trên mặt Trịnh thị vẫn không tiêu tán.

"Vị quý nhân kia, thật sự đã không hỏi đến họ của con?" – Trịnh thị khẩn trương hỏi.

Uyển Nhi chỉ muốn im lặng nhìn trời.

Trịnh thị như vậy, xem ra là do tố chất thần kinh a?

"A nương, người ân tâm! Thật sự không hỏi!" – Uyển Nhi đảm bảo đi đảm bảo lại.

"Nữ nhi biết có chừng mực." – Nàng lại nhấn mạnh.

Trịnh thị sâu sắc nhìn nàng một cái, trong đáy mắt hiện ra từ ái: "Uyển Nhi của ta trước giờ đều thông minh như vậy..."

Sau đó thở dài: "Chỉ tiếc là, cho dù Uyển Nhi của ta có thông minh, xinh đẹp tới đâu, cũng sẽ phải ở trong Dịch Đình này chịu khổ cả đời..."

Cái gì mà chịu khổ ở đây cả đời chứ?

Đợi đến năm ta mười bốn tuổi, tự nhiên sẽ bị người kia nhìn trúng thôi.

Uyển Nhi thầm nghĩ.

Bất quá, lời này vẫn nên để trong lòng.

Nàng tuyệt đối sẽ không nói cho người thứ hai biết.

Thấy Trịnh thị đã bình tĩnh hơn, không rõ đang nghĩ gì, Uyển Nhi sợ mẫu thân mình suy nghĩ lung tung, vội vàng đổi đề tài khác: "A nương, vị quý nhân đó, rốt cuộc là ai vậy?"

Trịnh thị nghe xong câu này, đôi mày lại tiếp tục nhíu chặt.

Do dự mấy hơi, cuối cùng cảm thấy cần phải nói rõ cho nữ nhi mình biết, ít ra sau này sẽ đề phòng hơn nữa.

"Nàng ta là...!trưởng nữ của bệ hạ cùng...!Võ Hoàng Hậu, Thái Bình công chúa." – Đề cập tới Võ Hoàng Hậu, trong lòng Trịnh thị vẫn không kìm được mấy hồi gợn sóng.

Cái gì?! Trưởng...!nữ?

Sắc mặt Uyển Nhi biến đổi.

Không đúng! Không đúng!

Thái Bình công chúa sao lại là trưởng nữ của Võ Hoàng Hậu được?

Trưởng nữ của nàng ấy rõ ràng là An Định Tư công chúa, tên gọi một chữ "Tư"!

Tiểu công chúa đáng thương, khi còn trong tã lót đã bị bất hạnh chết yểu.

Võ Hoàng Hậu tuyên bố vì Vương Hoàng Hậu đố kỵ mình nên đã hại chết An Định Tư tiểu công chúa, cho nên Vương Hoàng Hậu đã bị Đường Cao Tông ghét bỏ, gây nên kết cục thất bại thảm hại.

Sau cái chết của tiểu công chúa, chiến bại giữa Võ Hoàng Hậu với Tiêu Thục phi và Vương Hoàng Hậu cũng chính thức bắt đầu.

Có sử sách còn ghi chép lại, sự thật đằng sau cái chết của An Định Tư tiểu công chúa là do Võ Hoàng Hậu nhẫn tâm bóp chết, sau đó giá hoạ cho Vương Hoàng Hậu.

Có không ít sử gia đã ghi chép về chuyện này.

Xem như đời trước Uyển Nhi đã nghiên cứu rất kỹ thời Sơ Đường, cho nên đoạn trọng yếu này tuyệt đối sẽ không nhớ lầm.

"Trưởng nữ...!của Võ Hoàng Hậu?" – Uyển Nhi nhìn chằm chằm Trịnh thị.

A nương à, người không nhớ lầm chứ?

Thái Bình công chúa thật sự là trưởng nữ của Võ Hoàng Hậu sao>

Chuyện này sao có thể được?

"Đương nhiên nàng ta là nữ nhi của nữ nhân kia rồi, không lẽ con cho rằng chỉ cần là nữ nhi của bệ hạ thì có thể cố tình làm bậy sao?" – Tất nhiên là Trịnh thị không hiểu rõ mấu chốt câu hỏi của Uyển Nhi.

Trịnh thị nói thế tức là không hề nghĩ tới ý nghĩa của hai chữ trưởng nữ.

Uyển Nhi đương nhiên biết, nữ nhi của bệ hạ cũng không thể cố tình làm bậy, thậm chí đời sống lại còn khắc khe hơn nhiều, nếu đi sai một bước, có thể liền mất mạng.

Tiêu Thục phi cũng từng để lại hai tiểu nữ hài, chẳng phải giống như vậy hay sao?

Nhưng mà, trọng điểm cũng không phải chuyện này.

Thái Bình công chúa, sao có thể là trưởng nữ của Võ Hoàng Hậu chứ?

Chẳng lẽ, sử sách được học trước đây có gì đó sai sót hay sao?

Uyển Nhi liền phủ nhận ý nghĩ này.

Đây không phải là giai đoạn lịch sử quá xa vời với cổ nhân, đây là thời Sơ Đường, có rất nhiều chính sử ghi chép, xác minh từng chuyện đại sự phát sinh lúc bấy giờ, chỉ cần đã xảy ra, liền được ghi chép lại trong sử sách.

Nếu như không phải do Trịnh thị nhớ nhầm, nếu như ghi chép sử sách cũng không nhầm, vậy thì chỉ còn một loại khả năng ——

Thời đại mà nàng xuyên tới, không phải là thời Sơ Đường mà nàng quen thuộc.

Gương mặt Uyển Nhi trắng bệch.

Kết luận này quá mức doạ người rồi.

Hoá ra kim thủ chỉ mà nàng học được từ những sự kiện lịch sử kia, căn bản lại không thể dùng được.

Nếu như thời kỳ Sơ Đường này chẳng qua cũng chỉ là một thời đại song song diễn tiến, như vậy những chuyện từng phát sinh hoặc chưa từng phát sinh, được ghi chép trong sử sách đều có khả năng xảy ra, dù là bất cứ chuyện gì!

Mà những người đã được định sẵn sẽ sống hoặc chết, sẽ lên như diều gặp gió hoặc thân bại danh liệt, rất có khả năng họ sẽ có thể thay đổi quỹ tích nhân sinh, hoặc là bị mất phương hướng, mù mờ bay đi.

Trong đó, cũng bao gồm cả chính Thượng Quan Uyển Nhi!

Nếu chuyện này là thật, thì Uyển Nhi trước mặt ——

Giả sử hiện tại nàng thật sự chết đi, liệu nàng có thể được trở lại điểm thời không ban đầu hay không?

Đáp án của vấn đề này, đa phần sẽ là không thể!

Có trời mới biết linh hồn nàng sẽ lưu lạc đến thế giới song song nào của quá khứ, hiện tại hay tương lai, cái này mới gọi là tuyệt vọng hoàn toàn!

Thân là một phần tử trí thức, Uyển Nhi không thể vui vẻ về chuyện tồn tại của thời gian – không gian song song.

Mệnh như bèo trôi, không thể báo trước, ngay cả sau khi chết, thần hồn cũng không rõ sẽ trôi về nơi nào...

Loại tình huống này, có người nào có tâm tư hò reo cổ vũ phát hiện mới gì nữa chứ!

Đột nhiên nàng ý thức được, những đạo lý từng học được trong quá khứ, những năng lực kia, những tài sản trí thức kia, giá trị lúc này không đáng một đồng!

Chỉ có còn sống, thực sự được sống mới gọi là giá trị chân chính thật sự!

Shakespeare nói, sinh tồn cũng là diệt vong, đó mới là vấn đề đáng để cân nhắc.

Là im lặng chịu đựng sự bạo ngược độc địa của vận mệnh.

Hay là tiến lên, tự thân phản kháng lại khổ cực vô bờ của nhân thế, dùng đấu tranh để dọn sạch bọn nó? Hai loại hành vi này, loại nào cao quý hơn?

Uyển Nhi chỉ muốn mượn dùng lời của Shakespeare đáp lời: «Chết rồi, ngủ say đi, cái gì cũng xong xuôi».

Cho nên, cuối cùng, nàng phải làm sao để được sống sót đây?

Thân đã trở thành Thượng Quan Uyển Nhi, có thể sẽ bị ràng buộc một chỗ cùng với vị Nữ Đế duy nhất trong lịch sử hay không? Nếu như, vị nữ nhân kia thật sự trở thành Hoàng đế...

"A nương, người nói một chút về chuyện của bệ hạ cùng với...!Võ Hoàng Hậu đi!" – Uyển Nhi nũng nịu ôm cánh tay Trịnh thị, nói.

Những suy nghĩ trước đó giống như tốc độ ánh sáng hiện lên trong tâm trí nàng, báo hại sắc mặt nàng đột biến, nhưng bề ngoài cũng không phải rối loạn lên.

Dù sao, hai đời hợp lại sống cùng một chỗ, trải qua năm tháng, số tuổi của nàng chưa chắc đã nhỏ hơn Trịnh thị.

Trong lòng suy nghĩ nhưng ngoài mặt lại biểu hiện khác, chẳng lẽ không phải người trưởng thành đã quá quen thuộc sao?

Trịnh thị càng không thể biết được, nữ nhi của mình đã thay đổi tâm can rồi.

Có thể tìm đâu ra một tiểu cô nương chưa đầy tám tuổi đã có thể có nhiều tâm tư như vậy chứ?

Trịnh thị chỉ nghĩ Uyển Nhi đang sợ hãi cho nên vẻ mặt mới bị doạ trắng bệch.

Thấy nàng ôm cánh tay mình, Trịnh thị vội vàng ôm nàng vào lòng.

"Con ngoan của ta, biết những chuyện kia để làm gì? Không cần phải tự chuốc lấy phiền não!" – Trịnh thị thở dài nói.

Trịnh thị lo lắng nữ nhi mình tò mò chuyện của đương kim Hoàng đế cùng Hoàng hậu, lỡ như sau này trong lòng có phát sinh oán giận, có ý muốn báo thù cho Thượng Quan gia, đây chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?

"A nương, Uyển Nhi không phải tiểu hài từ, nên vì a nương mà phân ưu mới đúng!" – Uyển Nhi nói.

(ý là nên chia sẻ phiền muộn)

Thật ra nàng muốn thám thính tình hình từ miệng của Trịnh thị, nhưng nàng cũng thật sự thương xót Trịnh thị, nghĩ đến chuyện nếu như sau này mình nắm được quyền lực, sẽ để cho Trịnh thị an ổn từng ngày sống đến già, xem như báo đáp ân tình sinh dưỡng của Trịnh thị bấy lâu.

"Aizzz! Uyển Nhi của a nương trưởng thành rồi!" – Trịnh thị than thở nói.

Tay ôm Uyển Nhi, do dự mãi, cuối cùng nói: "A nương muốn cho Uyển Nhi biết nhiều một chút, sau này đỡ phải chịu thua thiệt, nhưng lại sợ Uyển Nhi biết quá nhiều, vô tình sẽ chuốc lấy phiền toái..."

Uyển Nhi hiểu được ngữ khí mâu thuẫn của mẫu thân, vì lòng thương yêu ái nữ mà nội tâm chua xót.

"A nương! Người dạy Uyển Nhi đọc sách nhiều năm như vậy, theo lý mà nói, Uyển Nhi sẽ không vô duyên vô cớ tự chuốc hoạ vào thân!" – Uyển Nhi tự hứa, nói.

Trịnh thị nghe xong cúi đầu, nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh lệ dưới ánh trăng chiếu rọi của nàng, vừa vui vẻ vừa chua xót: "A nương sẽ đem hết những gì mình biết, nói lại cho con!"

"Nhưng mà, Uyển Nhi à! Con phải đáp ưng với a nương..." – Trịnh thị bỗng nhiên xoay chuyển: "...!Con phải đáp ứng với a nương, suốt đời này không được đá động đến ý niệm báo thù."

Uyển Nhi lẳng lặng nhìn chằm chằm Trịnh thị, gật đầu mạnh một cái.

Nàng minh bạch hiểu rõ, Trịnh thị nói như thể cũng không phải là không có hận thù, nhưng vì sợ dã tâm báo thù cho Thượng Quan gia mà lấy trứng chọi đá, thì sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.

Lúc này, quả thật Uyển Nhi lại càng tò mò hơn, người kia, làm cho rất nhiều người vừa hận lại vừa sợ, lại còn làm cho rất nhiều người phải khuất phục cam tâm, chịu đi theo một nữ tử như nàng, rốt cuộc, nàng là người thế nào?

- ----------------------- (dưới cái gạch này là lời tác giả ghi chú nhé)

Chính vì vậy mà cốt truyện này lấy bối cảnh lịch sử nhưng lại chỉ là một nửa có thật, nửa kia sẽ là hư cấu.

Ta đang ngồi tự kỷ cho mình, thêu dệt nên một giấc mộng mỹ hảo đây!.