Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

Chương 7: Chương 7

Đời trước, những năm thiếu niên của Uyển Nhi, lần đầu nàng đọc nguyên tác Hồng Lâu Mộng, lúc Lâm Đại Ngọc mới vào Giả phủ, đoạn miêu tả lần đầu gặp mặt với Vương Hi Phượng, chính là từng muốn ăn tươi nuốt sống.

Sau này, tuổi tác trưởng thành hơn, vì cảm thấy hứng thú, mới tìm đọc thêm những phân tích của các danh gia Hồng học (chuyên gia nghiên cứu tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng), Uyển Nhi mới ý thức được, cái gọi là «Chưa thấy người, đã nghe thanh âm».

Đây là thủ pháp miêu tả của Tào Công, cật lực biểu hiện tài năng a dua nịnh bợ của Vương Hi Phượng, không chút kiêng kỵ tính cách đặc thù ——

Loại tư tưởng khái quát này, nội dung thế nào, mỗi tên học sinh học Ngữ Văn thời tiểu học đều biết tới.

Thế nhưng, đối với Uyển Nhi mà nói, đạo thanh âm trước mặt, không chỉ đơn giản là «Chưa thấy người, đã nghe thanh âm».

So với sự xuất hiện từ chỗ Vương Hi Phượng, người này quả thực cách xa một trời một vực.

Vị này, chỉ cần một câu, dù chỉ là một ánh mắt, đã có thể đoạt đi tính mạng của rất nhiều, rất nhiều người.

Mà những ai từng biết nàng ấy, trong tâm cung này, hiển như đều thấu rõ.

Tiểu nội giam trước đó tất tật chạy vào, hiện tại đang run lên cầm cập, quỳ xuống bái phục sấp xuống mặt đất.

"Hoàng hậu nương nương tha mạng! Hoàng hậu nương nương tha mạng!" – Thanh âm của hắn cùng thân thể của hắn, run rẩy không ra hình gì.

Mà nữ tử kia doạ hắn sợ hãi cũng không thèm nhìn hắn, phảng phất chỉ xem như hắn là một loại đồ vật ồn ào không chịu nổi mà thôi.

Nữ tử kia dắt theo một đám nội giam nhún nhường dễ bảo cùng một đám cung nữ chen chúc đi sau, đã nhanh chóng ngang nhiên tiến vào phủ như chốn không người, hiện tại đám người họ đã đứng trước mặt Uyển Nhi.

Uyển Nhi nghe thấy âm thanh lạnh buốt kia, ý thức được người tới là ai, trong đầu liền không thể nghe nổi chuyện khác.

Hai tròng mắt nàng mở rất to, không chớp, nhìn chằm chằm vào bước chân như gió của người kia, ánh mắt ngạo nghễ đứng trước mặt mình, tự nhiên giơ cằm lên, nhìn bao quát tất cả đám người bên trong Thiên Điện.

Người này là...!Thiên cổ độc tôn, Nữ Đế Võ Tắc Thiên tương lai?

Miệng của Uyển Nhi, không khỏi há rộng ra.

Chuyện này khiến cả người nàng hoàn toàn rơi vào trạng thái đỡ đẫn.

Uyển Nhi lúc này đúng là ngây dại, sợ ngây người rồi ——

(lão công xông tới gặp lão bà, tiểu Uyển Nhi không phải sợ nha~~~)

Nàng kiên quyết không nghĩ tới, gương mặt này, gương mặt của Võ Tắc Thiên này, lại chính là người thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của nàng từ khi còn nhỏ, quả thực, quả thực giống nhau tới quỷ dị!

Mộng cạnh như thật như ảo, ai có thể đem mộng cảnh của mình, kể loại không sót một điểm hay không?!

Ai có thể đem hết toàn bộ những người từng nằm mơ thấy, nhớ hết rõ ràng hay không?

Uyển Nhi cũng không phải có năng lực thần dị gì, dù là, nàng hoàn toàn xác định được, gương mặt này chính là gương mặt đã xuất hiện rất nhiều trong mộng của nàng.

Chủ nhân của gương mặt này, giống như thầy chủ nhiệm giáo huấn nàng phát khóc khi vừa lên tiểu học.

Hoặc giống như một vị lão sư nào đó, đối xử khắc nghiệt vô tình, bất hợp lý với nàng những năm vừa lên trung học.

Lớn hơn chút nữa, gương mặt này lại càng thêm ma hoá ——

Nhìn qua quả thật giống với vẻ đẹp của một nhân vật nữ tà ác phản diện trên phim ảnh nào đó...

Thậm chí, Uyển Nhi đã từng nằm mơ thấy, chủ nhân của gương mặt này, trong giấc mộng của nàng, quấy rầy nàng, giống như dùng loại bá khí của nam chính bao lấy nàng, đem nàng đè chặt vào tường, sau đó...

Sau đó nàng bị giật mình tỉnh lại.

Tóm lại là, gương mặt này mang theo dục vọng trách móc nặng nề, nghiêm khắc, tà mị, nhẫn tâm...!đã đeo bám thâm tâm Uyển Nhi suốt khoảng thời gian dài.

Uyển Nhi của đời trước, đã từng hoài nghi tuổi thơ mình từng bị tổn thương gì đó, trở thành chướng ngại tâm lý trong tiềm thức.

Nàng từng muốn thông qua trị liệu tâm lý để làm dịu đi, nhưng thời gian trôi đi cũng không giải quyết được gì.

Sở dĩ không giải quyết được gì là bởi vì trong nội tâm nàng luôn có một âm thanh nói với nàng: "Cái này căn bản không phải là bệnh tâm lý gì."

Nàng cũng không biết âm thanh này phát ra từ đâu, có lẽ là truyền từ truyền thống giấu bệnh sợ thầy (giấu khuyết điểm, không chịu chữa trị) chăng? Cảm thấy bệnh tâm lý cũng không hẳn là bệnh phải chữa?

Tóm lại là tốt xấu gì sau khi trưởng thành nàng cũng có một chút thành tựu học vấn, lại còn...!xuyên không!

Tận mắt chứng kiến chủ nhân của gương mặt xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của mình, là chủ nhân bằng xương bằng thịt nha?

Đây được coi là cái gì?

Số mệnh sao?

Bởi vì nàng xuyên không về trở thành Thượng Quan Uyển Nhi, bởi vì cả đời Thượng Quan Uyển Nhi đều sống dưới bóng ma của Võ Tắc Thiên, cho nên nàng cũng được định sẵn sẽ phải dây dưa cùng với Võ Tắc Thiên?!

Coi như lúc mới xuyên không tới đây, Uyển Nhi cũng chỉ là một đứa bé, coi như nàng có sở học, có tri thức, dù sao nàng cũng sẽ không tin những chuyện mê tín này.

Gương mặt thuộc về Võ Tắc Thiên, xuất hiện lần nữa, khiến cho nàng không thể bình an được?

Thế nhưng, logic quái gì vậy?

Quan hệ nhân quả muốn tạo phản hay gì?

Đột nhiên Uyển Nhi siết chặt ống tay áo.

Bỗng nhiên nàng tỉnh hồn trở lại, ý thức được Trịnh thị đã quỳ rạp trên đất đang ra sức liều mạng kéo ống tay áo của nàng.

Uyển Nhi liền giật mình, hai đầu gối mềm nhũn, vô thức quỳ xuống định quỳ lạy.

Thoắt cái, một cái tay đã sờ lên gương mặt nàng.

Uyển Nhi: "!!!!"

Cái tay kia, thật ấm áp, mang theo nét tinh tế, tỉ mỉ mềm mại của nữ tử đi đến.

So với khí chất lạnh buốt doạ người của chủ nhân nó, lại khác nhau hoàn toàn.

Uyển Nhi phút này vô lực giật mình, bàn tay trên khuôn mặt nàng, chính là tay của Võ Hậu!

Uyển Nhi nín thở.

Bởi vì ý thức được chủ nhân của cái tay này là ai, loại cảm giác tinh tế, tỉ mỉ, mềm mại trước đó cũng chạy mất dép.

Trong đầu Uyển Nhi chỉ còn lại một mình hoảng sợ ——

Ngón tay trắng nón, thon dài, tựa như tay thanh tay ngọc, hình tượng này của nàng ấy, tựa như tuỳ thời có thể đoạt đi tính mệnh, một bàn tay ác ma!

"Hoàng hậu nương nương!" – Thật lâu sau, Từ Tiệp dư đột nhiên mở miệng.

Uyển Nhi cảm thấy, từ âm thanh của Từ Tiệp dư, mang theo một cảm giác sắc bén.

Cái này thật không giống với giọng điệu nói chuyện giữa phi tần hậu cung với Hoàng hậu – chủ nhân của lục cung.

"Ừm?" – Võ Hậu lên giọng hỏi.

Uyển Nhi cảm giác rằng, ngón tay trên khuôn mặt mình tuy dừng động tác lại nhưng vẫn không rời đi.

Hôm qua, Uyển Nhi đã từng nghe được giọng nói của Thái Bình công chúa.

Đơn giản cũng chỉ là một chữ Ừm, nhưng từ miệng Võ Hậu nói ra hoàn toàn khác biệt với Thái Bình công chúa.

Ngữ khí của Thái Bình công chúa làm cho người ta cảm thấy nàng ta đang tự hỏi, còn ngữ khí của Võ Hậu, lại làm cho người ta cảm thấy, bản thân đang bị sát khí vây khốn.

Người có can đảm nghe một chữ này của Võ Hậu, lập tức nên tự sát mà chết mới phải.

Uyển Nhi không tự chủ, nuốt nước bọt một cái.

Bởi vì nàng khẩn trương thay cho Từ Tiệp dư.

Loại tâm tình cùng gặp quỷ này, mạng của nàng chưa chắc giữ được, lại còn để tâm lo lắng cho Từ Tiệp dư.

Những lời mà Từ Tiệp dư nói ra tiếp theo, lại càng làm Uyển Nhi lo lắng thêm.

"Hoàng hậu nương nương định làm cái gì?" – Từ Tiệp dư lớn mật tiến tới mấy bước, nghênh đón trực diện vẻ mặt của Võ Hậu.

Trái tim Uyển Nhi tựa như nhảy tới cổ họng!

Rõ ràng nàng cảm nhận được một cái nhấp môi khinh thường trên mặt Võ Hậu.

Dáng vóc của nàng mới cao khỏi hông Võ Hậu, sao có thể không nhìn thấy khoé miệng Võ Hậu động đậy?

Nhưng mà Uyển Nhi cảm thấy biến hoá này biểu lộ trên mặt Võ Hậu quả thực quá kỳ dị, tựa như, nàng rất hiểu người trước mặt này.

Sau đó, Uyển Nhi bất chấp đồng cảm với Từ Tiệp dư.

Bởi vì ngón tay đang dừng trên gò má kia của nàng, lại bắt đầu tác quái.

Uyển Nhi: "..."

Cái tay kia không chê bụi đất dơ bẩn trên mặt Uyển Nhi, còn đem bụi đất trên gương mặt nàng từ từ lau sạch.

Da thịt bị xoa phát đau, Uyển Nhi nhếch nhếch miệng, cảm thấy Võ Hậu không hề ôn nhu chút nào.

"Hoàng hậu nương nương, cẩn thận!" – Từ Tiệp dư không nhìn nổi, thốt lên.

Võ Hậu dừng tay lại, nghiêng mắt liếc nhìn Từ Tiệp dư, thanh âm vẫn lạnh buốt như cũ, không mang theo chút tình cảm nào: "Người nên cẩn thận là ngươi, Từ Tiệp dư!"

Thân thể Từ Tiệp dư thoáng qua một cái.

Mắt thấy Võ Hậu đang lau lau một nửa bụi đất trên mặt của Uyển Nhi, sau đó hiện ra lớp da thịt trắng noãn, Từ Tiệp dư không chút khách khí, trực tiếp xông tới, mục đích chính là...

"Hoàng hậu nương nương muốn làm cái gì?" – Đột nhiên Từ Tiệp dư kéo lấy cổ tay Võ Hậu.

Uyển Nhi chợt cảm thấy cái tay tác quái kia thoắt cái đã cứng ngắc.

"Bản cung muốn làm cái gì, tới lượt ngươi để ý sao?" – Võ Hậu hất tay Từ Tiệp dư ra.

Bàn tay ma quái kia đã rời đi nhưng ý thức nóng rát đau nhức vẫn còn trên mặt mình.

Coi như khoảnh khắc srời đi đó cũng làm cho tâm tình Uyển Nhi rất khoan khoái, nàng vội vã nhìn qua Từ Tiệp dư.

Từ Tiệp dư không cao bằng Võ Hậu, hơi thấp hơn một chút, thể chất cũng có chút yếu đuối hơn.

Võ Hậu dùng sức hất tay Từ Tiệp dư ra, đã làm Từ Tiệp dư chao đảo, may mắn thay có Hạ Cẩm cả gan đỡ lấy, tiếp đón ánh mắt rét lạnh của Võ Hậu.

Từ Tiệp dư nhẹ nhàng đẩy Hạ Cẩm ra, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng lên, nhìn thẳng đôi mắt Võ Hậu.

Uyển Nhi thực sự cảm thấy, bộ dáng của Từ Tiệp dư tựa như muốn liều mạng với Võ Hậu vậy!

Uyễn Nhi nghĩ, chuyện này, quá mức ma huyễn rồi?!

Bất luận thế nào, Từ Tiệp dư cũng đang đối mặt với một nữ nhân cường đại, càng làm cho Uyển Nhi cực kỳ lo lắng.

Võ Hậu căn bản không để Từ Tiệp dư vào trong mắt, thậm chí nàng ấy chẳng thèm ngó tới điệu bộ liệu mạng của Từ Tiệp dư.

"Tần Huy!" – Võ Hậu kêu lên.

Lập tức xuất hiện một thân hình cao gầy, dáng vẻ của trung niên nội giam, tinh ý chạy vội tới, một mực cung kính nghe lệnh.

"Mang nàng ra Thừa Khánh Điện, ban quỳ." – Võ Hậu chỉ một tay vào Uyển Nhi, phân phó nói.

"Rõ!" – Tần Huy khom người chấp lệnh, giơ tay chộp lấy Uyển Nhi kéo đi.

"Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương! Xin ngài khoan dung độ lượng, đừng chấp nhặt với một đứa nhỏ!" – Trịnh thị bị doạ đến hồn phi phách tán, mất mạng đập đầu khẩn cầu.

"A nương..." – Uyển Nhi chua xót kịch liệt.

Nàng có thể hiểu được, mấy cái dập đầu này của Trịnh thị chỉ sợ rằng cái trán sắp nứt bể ra.

"A! Một đứa nhỏ??" – Võ Hậu cười lạnh, không thèm nhìn Trịnh thị, "Mang đi!"

Võ Hậu mất kiên nhẫn phất tay.

Tần Huy ôm cánh tay nhỏ của Uyển Nhi kéo đi.

"Đợi đã!" – Từ Tiệp dư vọt tới trước mặt Tần Huy, chặn đường đi của hắn.

Mặc dù Tần Huy là thân tín của Hoàng hậu, nhưng cũng không dám tuỳ tiện đụng chạm Tiệp dư, đành phải dừng chân.

"Hoàng hậu nương nương, ngay cả một đứa nhỏ cũng không thể dung thứ được sao?" – Từ Tiệp dư lớn tiếng nói.

Võ Hậu hơi híp mắt lại: "Bản cung chính là không thể dung thứ được, ngươi muốn thế nào?"

Khoé miệng Uyển Nhi giật lên một cái.

Vị Võ hoàng hậu này, thật đúng là...!vô lại hết sức!

Bản cung chính là vô lại vậy đó, ngươi có thể làm gì được ta?

Uyển Nhi lý giải lời lẽ ngầm của Võ Hậu.

Ngược lại Uyển Nhi có vẻ nhàn rỗi, vận mệnh của mình không biết sẽ ra sao, lại còn có tâm tư đi xem xét mấy điểm nhỏ nhặt ở chỗ nàng ấy.

Từ Tiệp dư ngăn cản đường đi, không hề lùi bước.

"Thần thiếp tự nhiên không thể muốn Hoàng hậu nương nương làm gì...!Nhưng Hoàng hậu nương nương không sợ Thiên Thượng sẽ thất vọng với mình sao?" – Từ Tiệp dư cười tới đắng chát, ý vị thâm trường nói.

"Ngươi nói cái gì?" – Sắc mặt Võ Hậu khẽ trầm xuống, đáy mắt mang theo nguy hiểm lấp ló.

"Ta nói cái gì, người tự mình hiểu rõ!" – Từ Tiệp dư dứt bỏ hoàn toàn tôn ti xưng hô, đáp trả.

"Thì đã sao?" – Võ Hậu mất kiên nhẫn, ném một câu, "Mang đi!" – Nàng ấy phân phó Tần Huy lần nữa.

- -------------

A Chiếu (không tin): Trẫm đáng sợ như vậy sao?.