Đông Phương, Ngươi Là Chính Thất!

Chương 19: Bị gài bẫy

Ta mặc y phục xong mới nhận ra đây là nữ phục. Ta tiếp tục khóc ròng. Mấy tà áo này cảm tưởng có thể biến thành chổi lau nhà a.

Ta không nghĩ nhiều liền xé ngang tà áo. Nhìn chiến tích của bản thân thầm hài lòng.

Bên ngoài thạch thất có tiếng vọng vào:

- Vũ Dương, bổn tọa cho ngươi 3 giây đi ra đây.

Ta bĩu môi hừ lạnh:

- Không ra. Các ngươi có bản lĩnh thì vào đây.

Bên ngoài chợt im lặng đến đáng sợ. Ta rùng mình mấy cái tự trấn an bản thân:

- Không sao. Không sao. Bọn họ không thể vào đây. Không thể.

Nhưng mọi hy vọng của ta liền tan biến. Giọng của Đông Phương vang lên:

- Có thể không vào sao?

Ngữ điệu như cười mà không cười làm ta rùng mình lùi về sau. Ta vội xoay người đẩy cửa định chạy ra.

Nhưng tại sao không đẩy được. Bên ngoài truyền tiếng nói làm ta hóa đá:

- Sư tỷ! Đông Phương tỷ! Bọn ta chặn cửa rồi. Việc còn lại trông cậy ngươi.

Tinh thần suy sụp. Cảm giác lúc này là sao? Là bị phản bội a.

Ta lùi từng bước đến lúc không còn đường lui. Ta run rẩy nói:

- Đông Phương, ngươi.... ngươi tránh ra.

Nàng cười lạnh:

- Ngươi đây là sợ gì? Không phải ngươi vừa gϊếŧ Cao Viễn Đồ sao? Đến hắn ngươi còn gϊếŧ. Hừ! Vũ Dương, ngươi đúng là thâm tàng bất lộ.

Ta lắc đầu nguầy nguậy:

- Không có. Là... là hắn lộ sơ hở... ta... ta...

- Ngươi coi bổn tọa là hài tử?

Ta cắn môi khịt mũi, mi mắt rủ xuống không dám nhìn thẳng. Nàng hừ lạnh:

- Ngươi đây là giống bổn tọa áp bức ngươi?

Ta càng cúi gằm mặt xuống, lí nhí nói:

- Còn không phải sao!

- Hử??

Ta rùng mình, nép sát vào tường, giống cún nhỏ bị khi dễ. Nhưng hai bên ta bị cánh tay Đông Phương chặn lại.

Nàng băng lãnh nói:

- Ngươi ngẩng mặt lên.

Ta vẫn làm như không nghe thấy. Chợt cảm giác lành lạnh ở cằm. Cằm ta bị nàng nắm lấy bắt đối mặt với nàng.

Mắt nàng đỏ rực nhìn ta chằm chằm. Ta cố né tránh ánh mắt đó. Cằm ta dâng lên cảm giác đau nhói.

- Đau...

Ta nhíu mày, nước mắt lại vô thức rơi xuống.

Đông Phương buông cằm ta lùi ra sau. Ta quệt nhanh nước mắt tay đẩy cửa. Cửa vẫn bị chặn. Ta lạnh giọng nói vọng ra:

- Khuê Vũ, Lệ Khuynh Nhan, ta nói lần cuối. Tránh ra.

Ta mạnh tay đẩy cửa. Lách người tránh hai người bọn họ.

Ta chính là một bụng ủy khuất lẫn tức giận. Chẳng quản đi đâu, ta chỉ biết đâm đầu đi thẳng. Đến lúc bình tĩnh lại mới nhận ra bản thân bị lạc đường. Tứ phía ta bị bao phủ bởi sương mù.

Nhưng hiện tại ta không có tâm trí rời khỏi. Ta lựa chỗ ngồi xuống. Tay mò ngực áo kiếm đồ. Nhưng ta chợt nhớ đây không phải y phục ta.

Ta chán nản nằm xuống. Bỗng nghe tiếng xột xoạt. Ba nữ nhân đứng bao vây ta. Nhìn thấy họ ta lại tức giận:

- Các ngươi đến đây làm gì?

Khuê Vũ mắt ngấn nước thút thít:

- Dương... xin lỗi. Ngươi đừng sinh khí được không?

Cơn giận nguôi đi phân nửa lại bùng phát khi nghe giọng băng lãnh:

- Ngươi theo bổn tọa về.

Ta hừ lạnh nói lớn:

- Không. Giỏi thì bắt ta.

Dứt lời ta lách người qua Khuê Vũ chạy đi. Phía sau ta nghe tiếng Khuynh Nhan hét:

- ĐỨNG LẠI.

Ta tăng tốc. Muốn ta nghe theo? Mơ tưởng.

Ách! Ta nhìn phía trước sợ hãi rồi quay đầu bỏ chạy. Thấy ba người họ vẫn đứng đó ta liền chạy đến nấp sau lưng Đông Phương, tay run rẩy chỉ phía trước:

- C... có... có...

Lắp bắp một hồi ta vẫn không nói được câu. Đông Phương hừ lạnh:

- Có nhện.

Ta gật đầu lia lịa, luôn miệng:

- Đúng! Đúng!

Vừa dứt lời ta nghe tiếng cười khúc khích. Là Khuê Vũ. Ta lườm nàng cảnh báo.

Khuê Vũ cố nín cười nói:

- Dương, không ngờ ngươi sợ chúng.

Nàng đây chính là coi thường ta. Ta bĩu môi:

- Ngươi không biết chúng lông lá kinh dị đến mức nào.

- Bổn tọa thấy chúng rất khả ái.

Ta choáng váng tròn mắt nhìn nàng. Bỗng con nhện phóng đại trước mặt ta. Tại sao mọi thứ lại trở nên tối sầm như vậy?

Lúc ta tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường ngọc trong thạch thất. Ta tụt xuống giường, tìm lối ra. Có tiếng người đi đến, ta vội trở lại giường vờ ngủ.

Tiếng cửa mở kèm theo giọng băng lãnh:

- Sư muội, ngươi mau nói cho ta biết tại sao Vũ Dương biết tên ngươi?

Im lặng một hồi mới có tiếng nữ nhân khác:

- Là ta nói cho nàng biết.

- Tại sao nói?

Lại một hồi im lặng.

- Lần đó nàng đã thấy dung mạo ta.

Tại sao nghe đến đây ta cảm thấy bất an.

Đông Phương trầm giọng:

- Ngươi còn nhớ môn quy?

Khuynh Nhan lưỡng lự:

- Cung chủ tuyệt là người bất minh dung mạo, danh tính. Kẻ nào biết được, một là gϊếŧ người bịt miệng, hai là thành...thành...

Đông Phương đanh giọng:

- Thành gì??

Câu trả lời làm ta muốn đập đầu vào đá. Nàng nói:

- Thành thân với kẻ đó.

Ta bậy dậy như lò xo:

- Cái gì? Thành thân?

Bốn mắt nhìn ta chằm chằm. Ta nuốt nước bọt ực một cái. Vờ như không nghe không biết liền nằm xuống.

Dù mắt nhắm tịt nhưng ta vẫn cảm nhận được 2 người họ đang đứng cạnh ta.

Giọng nói muốn đóng băng người nghe cất lên:

- Dậy cho bổn tọa.

- Vũ Dương, ngươi dậy cho ta.

Hai người có cần đồng thanh như vậy hay không. Ta lắp bắp nói:

- Ta không... nghe... các... ngươi nói gì cứ nói.

Đông Phương trầm giọng:

- Ngươi không dậy bổn tọa trực tiếp đem thứ kia đến.

"Thứ kia" không cần nói cũng biết là mấy con lông lá đó. Ta miễn cưỡng ngồi dậy, né tránh ánh mắt của hai người kia.

Đông Phương hừ lạnh:

- Sư muội, ngươi không phải là người luôn theo môn quy sao?

Lệ Khuynh Nhan lưỡng lự nói:

- Nhưng nàng là nữ tử. Sao có thể thành thân.

Đông Phương liền nói:

- Vậy gì gϊếŧ.

Đông Phương, ngươi có cần nói câu đó nhẹ nhàng như vậy hay không? Ta tức giận:

- Nữ tử thì sao? Môn quy các ngươi có nói phải thành thân với nam tử sao?

Giờ ta biết câu "giận quá mất khôn" là gì rồi. Ta nói xong thì phát hiện ý cười trong mắt Đông Phương. Ta chỉ tay tức giận:

- Đông Phương, ngươi bẫy ta.

Nàng như không xem lời ta vào tai mà nói với Lệ Khuynh Nhan:

- Sư muội, chuyện của ngươi ta không quản. Chỉ cần nhớ, không thành thân thì gϊếŧ.

Nói rồi nàng rời đi để lại duy chỉ hai chúng ta.

Không gian im lặng. Ta đánh liều mở miệng nói trước:

- Cung...à không. Khuynh Nhan...ưʍ...

Hai mắt ta trừng lớn nhìn người trước mắt.

Ta đang bị cưỡng hôn. Đại não ta bùng nổ. Ta dùng sức bình sinh đẩy nàng ra.

Rõ ràng ta là người bị hại. Ta không khóc. Nàng ta lại mặt đẫm lệ. Cái chuyện quái quỷ ngược đời gì đây?

Mủi lòng, ta lại bị mủi lòng. Tại sao ta hoàn toàn không có hệ miễn dịch trước cảnh nữ nhân khóc a.

Ta lau nước mắt cho nàng, hạ giọng:

- Ngươi khóc cái gì? Ta chính là người bị hại a.

Ta nói sai cái gì lại khiến nàng khóc lớn hơn. Ta không giữ được bình tĩnh. Vội kéo nàng ôm vào lòng hống như dỗ hài tử.

Ta thở dài:

- Không phải chỉ là thành thân sao? Cũng không phải lên trời xuống địa ngục. Làm đi.

Ta cảm thấy bản thân như anh hùng thân vì nghĩa lớn vậy.

Thời khắc đó ta tự nhủ lòng mình, tuyệt đối không được mủi lòng nữa. Bởi ngay lúc khi ta vừa dứt lời, nữ nhân trong lòng liền tách ra.

Trên mắt nàng còn đọng vài giọt lệ nhưng rõ ràng là ta thấy nàng cười. Nàng đang cười.

Ngay câu nói sau của nàng khiến ta thấy bản thân thật ngu ngốc.

Nàng tách người ra, xoay người lại chạy ra khỏi thạch thất. Vừa chạy vừa nói lớn:

- Sư tỷ, Khuê Vũ muội! Kế hoạch đại thành rồi.

Ta thề từ nay trở về sau tuyệt đối không mềm lòng trước những cảnh như vậy. Nữ nhân bề ngoài tỏ vẻ yếu đuối nhưng bên trong thực sự đáng sợ. Còn đáng sợ hơn mấy tên côn đồ du lãng, thổ phỉ, sát nhân liên tiếp, khủng bố,... tất cả những thứ đó không thể đáng sợ bằng họ a.

Kết hôn chính là mồ chôn của tự do a. Chưa kể, ta vẫn còn chưa rước được Đông Phương về nhà mà, còn Khuê Vũ nữa. Phải làm sao đây?!