Đồng Thời Xuyên Vào Hai Quyển Sách, Làm Sao Đây?

Chương 23

Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu

Editor: Cáo

_____

Thứ hai, Cố Tu Hạc xin nghỉ nửa ngày.

Giữa trưa hắn đến trường học, cặp sách tùy tiện vắt sau lưng, một tay xách theo bánh kem nhỏ mua trên đường.

Cửa sau trường, Mục Cảnh Sơ đứng ở dưới lùm cây.

Xa xa nhìn thấy người lại đây, hắn đi từ dưới bóng cây đi ra ngoài, điếu thuốc trong tay còn một nửa cậu ta vứt đi không hút nữa. Sắc mặt cậu ta phức tạp nhìn người đến gần, nén giọng hỏi: "Cậu cứ như vậy mà thích cô ta?"

Tới giờ cậu ta vẫn chưa thể tin được, trong lòng thậm chí còn thấy thấy hoang đường.

Sao có thể, loại người như bọn họ lăn lộn trong vũng lầy, sao có thể có tình cảm sâu như vậy được?

Cố Tu Hạc như không nghe cậu ta nói, lạnh nhạt vòng qua.

Sắc măth Mục Cảnh Sơ trầm xuống, tức giận xoay người: "Mẹ nó Cố Tu Hạc, tôi nhịn cậu hơi lâu rồi."

Hắn kéo cổ áo, vươn tay định đấm nam sinh từ phía sau.

Nắm tay cách người nửa mét, Cố Tu Hạc xoay đầu lại, ánh nhìn lạnh băng ghét bỏ. Hắn nâng tay, nhẹ nhàng tóm lấy nắm tay của Mục Cảnh Sơ.

Nhìn như không dùng lực nhưng nắm tay bị hắn tóm lấy trắng bệch trong nháy mắt khiến cậu ta không thể động đậy.

Cố Tu Hạc ném tay cậu ta đi, trầm mặc ngoan ngoãn thường ngày biến mất không thấy, thay vào đó là khinh thường cùng hờ hững, miệng phun ra ba chữ: "Cút ra xa một chút."

Như đang đối xử với chó hoang ven đường.

Nói xong hắn xốc lại cặp sách, rời đi.

Mục Cảnh Sơ ngơ ngác nhìn theo hắn, nửa ngày cũng không thốt nên lời.

Cuối cùng cậu ta cúi đầu nhìn bàn tay đau đớn của mình, nhận ra đau đến mức không thể nắm tay lại được.

Sức lực lớn như vậy mà bị bạo hành?

Mục Cảnh Sơ nhíu mày, đột nhiên nhận ra người này quá khó để đọc vị.

......

Khi Cố Tu Hạc đến lớp, Khương Hành đã gối lên bàn ngủ rồi.

Khuôn mặt nhỏ áp lên cánh tay, cô vẫn dùng tấm khăn mùa đông kia lót dưới mặt. Chắc do có chút nóng, cũng có thể là ngủ đã lâu, khuôn mặt ửng hồng.

Đáng yêu đến mức muốn bắt nạt.

Hai người vẫn tách chỗ ngồi, Cố Tu Hạc ngồi xuống bên cạnh cô.

Hắn không ngủ được, nghiêng đầu nhìn cô. Nhìn chán chê, sau đó vươn tay véo mũi cô.

Mũi Khương Hành bị véo, hô hấp không thông. Cô nhíu mày nhưng vẫn không tỉnh, hơi hơi hé miệng. Cánh môi hồng nhếch lên để lộ hàm răng trắng xinh.

Cố Tu Hạc khựng lại, lông mi khẽ rung. Đầu ngón tay rời khỏi cái mũi, chậm rãi dịch xuống cánh môi, sau đó nhẹ nhàng ấn hai cái. Xúc cảm mềm mại làm đôi mắt hắn sâu thêm vài phần.

Hắn chậm rãi cúi đầu.

Khương Hành bị cọ tỉnh. Cô nhíu mày, mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại trong gang tấc.

Phản ứng lại mới tức giận đẩy hắn ra: "Sao lại đáng ghét như thế hả?"

Cũng không cho người ta ngủ yên nữa.

Cô vươn tay xoa xoa cằm bị niết đau.

Khương Hành trừng mắt. Khuôn mặt nam sinh sạch sẽ nhưng không biết vì lí do gì, mỗi lần bị hắn hôn, cằm cô đều bị niết rất đau.

Cố Tu Hạc chưa đã thèm liếm môi dưới, ánh mắt câu hồn nhìn cô.

Dục vọng trong con ngươi chưa tan, hắn giơ tay lau vệt nước trên khóe miệng, ác liệt nói: "Ngủ còn chảy nước miếng."

Khương Hành vội vươn tay sờ miệng mình. Thấy sạch sẽ mới không phục mà gõ gõ hắn: "Cậu mới chảy nước miếng ấy."

Dám vu khống cô. Nói xong còn chưa hết giận, trào phúng: "Cậu chưa cạo sạch râu đâu."

Rồi oán giận: "Người khác làm gì có, sao cậu lại có nhỉ."

Tô Tiểu Thắng nói cậu ấy không có râu.

Cố Tu Hạc nghe xong lời này, tươi cười trên mặt liền biến mất. Con ngươi đen nhánh lẳng lặng nhìn cô có chút đáng sợ. Hắn kìm giọng hỏi: "Sao biết người khác không có? Sờ rồi?"

Hay là hôn rồi?

Hắn đột nhiên nhớ tới lần trước, hắn tận mắt nhìn thấy Tạ Sầm ôm hôn cô.

Lúc ấy trong lòng chỉ hơi khó chịu. Bây giờ lồng ngực như bị lửa thiêu cháy.

Khương Hành đối diện chột dạ. Cô biết lịch sử đen tối của "Khương Hành" và Tạ Sầm không thể xoá được. Mím môi len len liếc hắn một cái, thấy sắc mặt hắn không được tốt liền biết hắn nổi giận. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô thấy người này vô cùng bá đạo.

Không cần suy nghĩ liền trả đũa: "Tớ vừa đến lớp thì cậu đã nói chuyện với người khác mà không nói chuyện với tớ. Giờ cậu dựa vào cái gì mà dữ với tớ?"

Cố Tu Hạc nhắm mắt lại, biết cô đang lảng sang chuyện khác nhưng vẫn nỗ lực áp xuống lửa giận trong lòng.

Nhưng càng như vậy, lửa trong lòng hắn càng lớn. Hắn sợ bản thân mất khống chế. Hắn không nên nhớ lại những việc này. Tạ Sầm chỉ là quá khứ, về sau Khương Hành chỉ có một mình hắn.

Chỉ là trong lòng hắn rõ hơn ai hết, dục vọng chiếm hữu của hắn với Khương Hành đã vượt qua mức bình thường. Hắn không thích bên người cô có người khác, cho dù là quá khứ cũng không được.

Hắn một lần nữa mở mắt ra nhìn cô, thậm chí trên mặt còn mang theo ý cười ngả ngớn tùy tiện, không có bất kỳ sơ hở gì. Sau đó cố ý dùng giọng điệu mờ ám nói: "Cậu không hiểu, râu tượng trưng cho nam tính. Sau này tôi có thể đem lại cho cậu rất nhiều vui sướng."

Nói xong còn cầm tay cô đặt lên đùi mình, chậm rãi sờ lên trên.

Thân mình lùi về sau một chút, thần sắc tự nhiên. Một tay khác đẩy bánh kem đến trước mặt cô: "Ăn đi."

Khương Hành nghe xong đỏ hết cả mặt, cô biết hắn đang nói cái gì.

Bị hắn cắt ngang như vậy cũng quên nổi giận, hơi bực liếc hắn một cái: "Không biết xấu hổ."

Cố Tu Hạc thấy vậy còn cười tươi hơn.

Chỉ là trong mắt mang theo vài phần tối tăm.

......

Trước ngày chú thím của Cố Tu Hạc bị phán ngồi tù, em họ hắn khóc lóc tìm tới trường học.

Khương Hành nghe cha Khương nói, nam bị phán hai mươi năm, nữ mười năm.

Đáng đời.

Em họ Cố Tu Hạc so với lần gặp trước đã gầy đi một vòng. Nhưng chẳng sợ như vậy, vẫn kiêu ngạo ương ngạnh như cũ, nhìn thấy Cố Tu Hạc còn vô cùng oán hận: "Mày dựa vào đâu mà tố cáo ba mẹ tao? Mày ăn nhà tao, ở nhà tao, mày còn mặt mũi tố cáo ba mẹ tao."

"Mày là cái loại sói mắt trắng giống mẹ mày y chang. Mày bỏ ngay những cái đó cho tao, nếu không tao sẽ nói cho mọi người biết ba mày là tội phạm cưỡng gian......"

Cô ta càng mắng càng khó nghe.

Giờ đang là tiết tự học sớm, bạn học đang đọc sách dần yên tĩnh lại.

Khương Hành cáu vô cùng, lập tức đứng lên chạy tới đẩy người đang kéo Cố Tu Hạc ra, tức giận nói: "Cô buông tay ngay, ba mẹ cô đối xử với cậu ấy như thế nào cô còn không rõ sao?"

"Bạo hành từ nhỏ không tính, còn để cậu ấy nuôi cả nhà cô. Thân làm chú thím mà hút máu, hút đến cả cháu trai."

"Cô còn có mặt mũi tới tìm cậu ấy hả? Năm ngoái cô gặp chuyện đó lúc nửa đêm, là cậu ấy cứu cô mà bị thương phải nằm viện, chẳng phải cô đã đi xem cậu ấy rồi hay sao?"

"Trước giờ Cố Tu Hạc chưa từng làm chuyện gì có lỗi với các người, ngược lại một nhà các người vẫn không ngừng áp bức cậu ấy!"

Lớp học yên tĩnh.

Có mấy cán bộ đi tới giúp đỡ: "Bạn này, đây là Nhất Trung, mời rời đi cho."

"Giờ chúng tôi đang tự học, xin không quấy rầy, chúng tôi phải học tập."

Lần này bọn họ không khoanh tay đứng nhìn nữa.

Sắc mặt em họ trắng bệch, nhìn Cố Tu Hạc được một đống người bảo vệ phía sau, buông lời tàn nhẫn: "Mày chờ đó cho tao."

Rồi khóc lóc chạy đi.

Khương Hành là lớp trưởng, người vừa đi liền lớn tiếng nói với cả lớp: "Mọi người đọc sách, làm việc của mình đi."

Lớp học lại vang lên tiếng đọc sách.

Âm thanh ầm ĩ che giấu tâm tư mọi người.

......

Giữa trưa Khương Hành đi họp, Cố Tu Hạc ăn cơm xong thì trở lại lớp. Trước cửa phòng học nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

Bà lão gầy guộc đầu tóc hoa râm, quần áo trên người không lành lặn, nhìn vô cùng đáng thương.

Lập tức nhận ra hắn tới, nhỏ giọng hô: "Tiểu Hạc à."

Cố Tu Hạc đến gần cười gằn: "Vừa tiễn vài tiểu nhân thì lão nhân lại tới."

Có thể do lúc này không có ai nên hắn thẳng thừng trào phúng: "Lão bất tử, bà quên tôi do ai sinh ra rồi à?"

Bà lão nghe xong lời này liền cứng đờ: "Đứa nhỏ này, đều là người một nhà cả. Nào có người một nhà nào thù hằn nhau như vậy?"

Tận tình khuyên bảo.

Cố Tu Hạc lạnh nhạt nhìn bà ta một cái, lười nhiều lời: "Bà đi đi, đừng đến tìm tôi nữa. Bằng không hai tiểu nhân kia tôi sẽ không bỏ qua đâu. Việc này tôi nói được làm được."

Bà lão cố gắng ngước đôi mắt vẩn đục nhìn Cố Tu Hạc, giật giật môi không nói nữa.

Người trước mắt này rõ ràng là cháu trai bà ta nhưng một chút thân thiết cũng không có. Đứa nhỏ này, toàn thân trên dưới không có một chút nào giống với người nhà họ Cố bọn họ.

Nhớ tới người phụ nữ kia, trong lòng bà lão rùng mình một cái. Đó là một người vô cùng tàn nhẫn. Bà ta biết đứa nhỏ này sau khi lớn lên tuyệt đối không dễ chọc chút nào, đáng tiếc thằng hai lại không nghe lời.

Nghĩ vậy bà ta khom lưng cong người, bất đắc dĩ thở dài: "Ai, xem như chúng nó tự làm tự chịu, Tiểu Hạc, mẹ con......"

"Đó là tiền của tôi, không liên quan tí nào đến mấy người."

Ném xuống những lời này, Cố Tu Hạc lập tức đi vào lớp học, tiện tay đóng cửa lại mặc kệ người bên ngoài.

Bà lão đứng bên ngoài một lát, thấy hắn thật sự mặc kệ mình thì thu lại dáng vẻ đáng thương lại. Đôi mắt bà ta mang theo vài phần tiếc hận, nhưng nhớ đến vợ chồng thằng hai đã vào tù, về sau Cố gia đều là của bà ta thì trong lòng lại sung sướng vài phần.

Cúi đầu rời đi, bước chân nhẹ nhàng.

......

Khi Khương Hành đi họp liền gặp được hai em gái khối 11.

Một cô bé thẹn thùng, một cô bé hoạt bát.

"Học tỷ, bọn em rất thích chị."

Khương Hành cười hỏi, "Hai đứa biết chị hả?"

"Tất nhiên là biết ạ! Em học ban ba, giáo viên tiếng Anh của tụi em cũng là thầy Trần. Thầy Trần thường cho bọn em xem luận văn của chị đó, viết hay quá chừng."

Cô bé hoạt bát nói nhiều, ríu rít không ngừng, xong rồi còn chỉ sang cô bé gầy gầy đen đen bên cạnh mình: "Cậu ấy học ban hai, học tỷ còn nhớ năm ngoái chị bị người chặn ở cổng trường không? Là cậu ấy chạy đi kêu giáo viên đấy ạ......"

Em gái bị gọi tên có chút nhát gan, nghe như vậy, cô bé cảm thấy không tốt nên vội xua tay giải thích với Khương Hành: "Học tỷ, việc này em không nói với những người khác."

Cô bé hoạt bát cũng nhận ra mình lanh mồm lanh miệng nói sai, ngại ngùng lè lưỡi với Khương Hành: "Học tỷ, xin lỗi...... Em không cố ý ạ."

Khương Hành ngạc nhiên, hỏi lại cô bé đen gầy kia theo bản năng: "Là em giúp chị kêu giáo viên hả?"

Cô bé đen gầy nghe cô hỏi, cười ngượng ngùng: "Em thấy mấy học sinh kia không dễ chọc, sợ học tỷ bị bắt nạt nên mới đi kêu giáo viên."

Cô bé hoạt bát bên cạnh nói: "Việc này em biết ạ. Bọn em ở cùng một tiểu khu, ngày thường đều cùng nhau về nhà. Hôm đó cậu ấy bị giáo viên kêu đi mãi tối mới về, em liền hỏi sao lại thế này."

Như nhìn ra sắc mặt Khương Hành có chút không đúng, nhịn không được hỏi: "Học tỷ không sao chứ ạ?"

Khương Hành hoảng hốt lắc đầu, sau đó miễn cưỡng cười cười với hai cô bé: "Không sao cả, chỉ là nhớ tới việc kia thôi. Lúc ấy thật sự rất cảm ơn em, do giáo viên cũng không nói với chị nên chị không biết còn có chuyện này."

Thậm chí còn hiểu lầm là Cố Tu Hạc đi kêu giáo viên.

Nói cách khác, lúc ấy Cố Tu Hạc đã rời đi thật đúng không?

Trong lòng Khương Hành không hiểu sao có chút khó chịu.