Đồng Thời Xuyên Vào Hai Quyển Sách, Làm Sao Đây?

Chương 27

Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu

Editor: Cáo

_____

Cuối tuần này cha mẹ Khương có thời gian rảnh đưa Khương Hành về quê chơi.

Vì đợt tết Thanh Minh trùng với ngày Quốc Tế Lao Động, nhà họ không về làm bà Khương cứ nhắc mãi.

Khương gia ở một huyện nhỏ của thành phố Y. Ông đã không còn, giờ bà Khương đang ở với con gái. Cha Khương là con cả, dưới còn có một em trai và một em gái.

Theo ký ức của "Khương Hành", trước kia Khương gia là một địa chủ ở thôn Lâm Kiều. Nhà họ có một đống nhà cũ nhưng mấy năm trước đã quyên góp cho chính phủ, xem như một loại di sản văn hóa.

Tối thứ sáu xuất phát, một nhà ba người về đến quê đã là hơn 10 giờ đêm.

Vội vàng rửa mặt rồi đi ngủ. Ngày hôm sau, Khương Hành gặp được bà nội trong trí nhớ. Bà cư xử oai phong mạnh mẽ, giọng nói tinh tế dịu dàng nhưng tuyệt đối không phải người dễ chọc. Cha Khương đại quê mùa trước mặt bà cũng phải ngoan ngoãn như mèo.

Bà Khương rất thương Khương Hành, không có tư tưởng trọng nam khinh nữ. Bà làm cho Khương Hành mấy đôi giày vải, còn nấu rất nhiều đồ ăn ngon. Tết Thanh Minh họ không về, bà cố ý để lại ngải làm bánh cho ăn.

Khương Hành ở quê chơi vui quên cả trời đất. Em họ đưa cô sang huyện bên chơi, mua rất nhiều đồ ăn. Cuối cùng khi cô về còn kéo áo cô không muốn buông tay: "Chị, nghỉ hè nhớ về đây nha."

"Yên tâm, nhất định sẽ về chơi với em."

Buổi sáng xuất phát, 3 giờ chiều trở lại tiểu khu. Khương Hành vội về nhà đi WC, vừa xuống xe liền chạy vù vù đến cầu thang. Lúc chuẩn bị lên tầng hai thì đụng phải Cố Tu Hạc đang đeo cặp đi xuống tầng.

Đôi mắt Khương Hành bừng sáng: "Sao cậu lại ở đây?"

"Hôm qua không tới, hôm nay đến dạy bù hai tiết."

Nam sinh nhướn mày, khuôn mặt vốn nhạt nhẽo lại mang theo ý cười khi nhìn thấy cô.

Còn vươn tay nắm lấy tay cô đặt bên môi hôn nhẹ, nâng mí mắt, thấp giọng hỏi: "Về quê chơi vui không?"

Khương Hành có chút ngượng ngùng, tay rút mãi không ra, đỏ mặt nói: "Vui lắm."

Xong còn bổ sung: "Lần sau đưa cậu đi cùng."

Đôi mắt Cố Tu Hạc nhìn cô hiện lên một tia dao động, khẽ ừ một tiếng. Hắn đang định nói gì đó thì nghe được tiếng bước chân dưới tầng, cảm xúc trong mắt thu lại.

Khương Hành cũng nghe thấy, gấp gáp rút tay ra, có tật giật mình quay người chạy đi. Chạy được hai bước mới nhớ ra gì đó, lại xoay người nhỏ giọng nói: "Tớ về trước, cậu chờ tớ ở cửa tiểu khu nha, tớ có cái này cho cậu nè."

Vẫy tay chào hắn rồi chạy vù lên tầng.

Cố Tu Hạc phía sau nhìn theo bóng dáng của cô, đợi khi không thấy người mới thu mắt, sau đó nhấc chân xuống lầu. Hắn đi đến khúc rẽ ở cầu thang thì đụng cha mẹ Khương đang đi lên.

Cha mẹ Khương nhận ra Cố Tu Hạc thì cười cười. Cha Khương tùy tiện hỏi: "Tiểu Hạc lại tới dạy kèm cho Đậu Đậu hả?"

Cố Tu Hạc lễ phép cười đáp: "Chào cô chú ạ."

Mẹ Khương cũng cười theo, còn lấy đặc sản quê từ cái túi trên tay ra đưa cho hắn: "Cầm đi, cô cũng không có cái gì tốt cho cháu, cái này mang về ăn nhé."

Cha Khương bên cạnh vỗ vỗ bả vai Cố Tu Hạc: "Đừng về vội, đến nhà cô chú cơm nước xong lại đi. Chuyện của Khương Hành lần trước còn chưa cảm ơn cháu đàng hoàng đâu."

Cố Tu Hạc hơi rũ mắt, nhìn túi quà trên tay mẹ Khương.

Không biết nghĩ tới cái gì, độ cong trên khóe miệng hắn giảm đi vài phần. Sau đó hắn giương mắt nhìn về phía cha Khương, nhợt nhạt cười: "Không làm phiền cô chú đâu ạ. Lúc ấy dù là ai thì cháu cũng sẽ làm như vậy. Cô chú, cháu còn bài tập chưa làm xong, hôm nay cháu xin đi trước ạ."

Khách khí gật đầu với hai người, duỗi tay nhận đồ rồi đi xuống lầu.

Cha Khương quay đầu lại nhìn. Sau khi không thấy người thì nhịn không được mà khen: "Thật là một đứa nhỏ ngoan."

Nhưng mẹ Khương đứng bên không nói gì, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.

Không lâu sau Khương Hành giả vờ đi mua bút, túi phồng phồng xuống lầu.

Cô nhìn thấy Cố Tu Hạc ở cửa tiểu khu, cười tươi tắn: "Xem tớ cho cậu cái gì này."

Cô lấy bánh ngải bọc trong hai cái túi ra cho hắn xem. Nhìn thấy túi đồ trong tay hắn, nhịn không được nói: "Mẹ tớ đối xử với cậu tốt thật đó. Kia là vải với dương mai* bà tớ lựa kỹ lắm đó, mẹ chuẩn bị biếu lãnh đạo luôn, không cho tớ ăn nhiều."

*dương mai: một loại quả đặc sản của Trung Quốc, còn được gọi là dâu rượu hay thanh  mai đỏ.

Cố Tu Hạc nghe xong lời này thì cười, chỉ là ý cười không đạt đáy mắt.

Đối xử tốt với hắn sao?

Đồ ngốc, đối xử tốt với hắn vì...... Nên hắn mới không có tư cách mơ tưởng cô.

......

Thứ ba là sinh nhật Trần Tuyết. Cô nàng mời các bạn ăn cơm.

Buổi trưa Khương Hành nói với Cố Tu Hạc một tiếng. Cố Tu Hạc trầm mặc cười nói với cô: "Đi thôi, nhớ về sớm một chút."

Khương Hành thấy hắn im lặng còn tưởng lời mình nói hôm trước có hiệu quả, trong lòng vui vẻ kéo tay hắn: "Ừ ừ, cơm nước xong thì về, đến lúc đó cho cậu đồ ăn ngon."

"Được"

Buổi trưa Khương Hành ăn thịt nướng. Mấy nữ sinh còn hưng phấn mua một chai bia, bia không uống nổi nhưng mấy người vẫn căng da đầu uống nửa ly, cảm thấy như vậy mới ngầu.

Cho dù là học sinh ngoan thì cũng có thời điểm phản nghịch.

Cơm nước xong, mấy người về trường học.

Lúc này đã gần chiều, không lâu nữa thì bạn học sẽ tới, Khương Hành chuẩn bị chạy nhanh về lớp ngủ một giấc. Từ chối lời mời đến kí túc xá ngủ của Trần Tuyết, Khương Hành còn nhớ đến Cố Tu Hạc đang đợi mình ở lớp.

Khảo sát lần trước không đổi chỗ ngồi, hắn mỗi ngày đều thích ngồi ở chỗ bên cạnh cô. Trước kia cô vẫn không hiểu tại sao hắn cứ ngồi ở kia. Bình thường cô phải đi họp, khi về thì dễ dàng đánh thức hắn. Giờ cô đã hiểu thì ra hắn vẫn luôn đợi cô.

Khi cô tới thì hắn có thể thấy được ngay lập tức.

Nhưng ngoài ý muốn là lúc Khương Hành trở về lớp lại không nhìn thấy ai cả.

Cô đến chỗ hắn ngồi thì thấy điện thoại hắn vẫn còn trong cặp.

Nói cách khác, cơm nước xong hắn vẫn không trở lại.

Khương Hành nhíu mày, có một cảm giác không tốt.

Quả nhiên, chờ đến khi lớp học đông người, Khương Hành nghe người ta nói giữa trưa hôm nay khi Cố Tu Hạc múc cơm đã không cẩn thận làm đổ đồ ăn vào người đại ca ban tám, sau đó bị đánh.

Lúc này chắc là bị giáo viên kêu đi rồi.

Khương Hành đến văn phòng mà không thấy được người. Nghĩ nghĩ một lát xong sốt ruột đến phòng y tế, vừa lúc nhìn thấy Cố Tu Hạc đi ra.

Trên mặt trên cổ hắn đều có vết thương xanh tím, nổi bật trên làn da trắng nõn.

Khương Hành căng thẳng, đi qua nâng tay hắn lên xem, nhỏ giọng hỏi: "Có đau hay không?"

Hắn nhìn cô, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có việc gì."

Sao lại không có việc gì được? Trên tay đều là vết trầy da, cô khó chịu: "Bị đánh nữa? Giáo viên nói thế nào?"

Hắn đột nhiên trầm mặc, một lúc lâu sau mới thở dài nói: "Khương Hành, tôi chỉ có cậu thôi."

Chỉ có cô tốt với hắn.

Chỉ có cô mới để ý hắn có đau hay không......

Mũi Khương Hành đau xót. Bởi vì hắn có một người cha như vậy nên giáo viên cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn.

Trong khi hắn ngoan như vậy, cha hắn cũng không phải là tội phạm cưỡng dâm.

Cô đỏ mắt, cúi đầu rầu rĩ nói: "Biết vậy đã không đi."

Nếu có cô ở đây thì sẽ không xảy ra những chuyện thế này.

Cố Tu Hạc nghe xong liền cúi đầu, nhưng khóe miệng lại gợi lên một độ cong.

Cuối cùng đại ca ban tám kia bị cấm túc ở nhà nửa tháng. Khương Hành nghe thấy hình phạt này thì tức đến mức quặn cả bụng. Vốn đang bất bình thì chợt nghe nói tên này đoạt bạn gái với đại ca mới của Tam Trung nên đánh nhau bị thương, phải nằm bệnh viện thật lâu, chưa chắc đã về thi khảo sát được là Khương Hành lại vui vẻ .

Đúng là ở ác gặp dữ.

Bởi vì việc này mà Khương Hành lại càng tốt với Cố Tu Hạc hơn.

Ngược lại hắn rộng rãi hơn hẳn, bảo cô không cần đặt quá nhiều thời gian lên người hắn, hắn không muốn làm cô cảm thấy khó xử.

Nghe vậy Khương Hành càng đau lòng hắn hơn, nghĩ đến cảnh mình rời đi là hắn lại cô đơn một mình. Bị người khác bắt nạt cũng không biết nói với ai. Người này chỉ biết bắt nạt người nhà, ở trước cô mới lợi hại hơn một chút thôi.

Khương Hành nào bỏ mặc hắn được, nếu được mười ra ngoài ăn cơm cũng phải đưa hắn theo.

Thật ra Cố Tu Hạc không ngượng ngùng, Khương Hành muốn đưa hắn theo, hắn liền đi theo.

Nói cho hắn nhất cử nhất động của mình, để hắn có thể tiếp nhận được việc Khương Hành kết bạn với người khác. Nhưng hắn lại muốn tham gia vào sinh hoạt của cô.

......

Buổi trưa Khương Hành đi lấy cơm, Cố Tu Hạc ở lại lớp làm bài tập.

Lúc này không có một bóng người. Khi hắn từ WC đi ra thì thấy Mục Cảnh Sơ.

Mục Cảnh Sơ đứng cách đó không xa hút thuốc, nhìn thấy hắn ra mới cười lạnh một tiếng. Cậu ta khảy tàn thuốc trong tay, miệng phun sương trắng hỏi: "Có ý gì vậy?"

Thân mình Cố Tu Hạc khựng lại, cúi đầu nhìn băng dán cá nhân Khương Hành dán trên tay cho hắn, đôi mắt mang theo vài phần vui sướng. Tâm trạng hiếm khi tốt mà trả lời: "Nhìn đi, cô ấy không thích tôi nắm giữ sinh hoạt của cô ấy. Nhưng bây giờ cô ấy lại chủ động không rời khỏi tôi. Không phải cô ấy không thích, chỉ là không có cách nào mà thôi."

Hắn không giống Tạ Sầm. Tạ Sầm muốn một Khương Hành nghe lời, mà hắn thì tham hơn, muốn một Khương Hành trong lòng chỉ có mình hắn.

Khương Hành có thể đối phó với những người lung tung bên ngoài, nhưng những người đó cần xếp sau hắn thật xa

Đây là giới hạn của hắn.

Mục Cảnh Sơ bỏ điếu thuốc vào trong miệng, nheo mắt đánh giá hắn: "Cố Tu Hạc, nếu cô ta biết mày là một thằng tâm thần như vậy......"

Cố Tu Hạc đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu ta, con ngươi đen nhánh lóe tia lạnh: "Cô ấy sẽ không biết, nếu không, mày sẽ chết."

Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, lời nói lại rét lạnh.

Mục Cảnh Sơ không nói gì, đôi mắt nhìn hắn, không hiểu sao lại cảm thấy hắn không nói dối.

Nếu nói một năm trước cậu ta còn cảm thấy hưng phấn vì ngửi được mùi đồng loại thì hiện tại chỉ cảm thấy lạnh gáy. Người này khủng bố hơn tưởng tượng của hắn nhiều.

Vì đạt được mục đích mà có thể bất động thanh sắc mà đưa chú thím vào ngục giam, đuổi được cả tình địch Tạ Sầm thân bại danh liệt đi, còn khiến tất cả mọi người cảm thấy bọn họ tự làm tự chịu. Thủ đoạn như vậy đã vượt xa phạm vi ở lứa tuổi này rồi.

Không biết vì sao, Mục Cảnh Sơ đột nhiên có chút đồng tình với cô gái tên Khương Hành này. Đụng phải một tên khó nhằn như vậy, chỉ sợ mai sau trốn không nổi.

Nghĩ như vậy cậu ta lại có chút không cam lòng. Loại không cam lòng này vẫn luôn tồn tại, chỉ là cậu ta chọn lý trí mà ép nó xuống.

Ánh mắt thâm trầm nhìn hắn, khẽ cười một tiếng: "Vậy thì chúc mày may mắn."