Dụ Ái Thành Hôn, Ông Xã Phúc Hắc Khó Đỡ

Chương 5: Cô chắc chắn cô mang thai?

Nhóm dịch: Mèo Đen

Hai chân Tần Tiểu Bắc dùng sức cong lên, hai tay đẩy trên lồng ngực Bùi Kình Nam, hé môi cười một tiếng: "Hôm nay không được."

Bùi Kình Nam nhíu mày nhìn cô, cười lạnh: "Hiện tại tình huống như vậy, cô lại nói với tôi là không được?"

"Ba tháng đầu mang thai không được làm! Nếu anh muốn làm cha, anh phải biết kiến thức này." Tần Tiểu Bắc cười nói.

"Cho nên, vừa rồi cô cố ý?" Bùi Kình Nam nâng cằm Tần Tiểu Bắc lên, để cho cô nhìn thẳng anh.

Tần Tiểu Bắc giang hai tay: "Nếu anh cố ý muốn làm chết một sinh mệnh, hại tôi sinh non, anh có thể không cần kiêng kỵ."

"Cô chắc chắn cô mang thai chứ không phải gối đầu à?" giọng Bùi Kình Nam mỉa mai.

"Que thử thai ở trong thùng rác phòng vệ sinh, anh tự đi xem đi." Tần Tiểu Bắc bình tĩnh nói.

Đúng là cô ném một chiếc que thử thai vào trong thùng rác, còn dùng bút đỏ thêm đường nét, bản lĩnh mỹ thuật của cô cực kỳ tốt, dù có nhặt que thử thai ra từ trong thùng rác, dán mắt vào nhìn, cũng tuyệt đối không nhìn ra. Huống chi, cô cược người đàn ông này xuất thân tự phụ, không làm được chuyện nhặt que thử thai từ trong thùng rác.  

"Ha ha!" Bùi Kình Nam cười lạnh đứng dậy, mặc quần vào, quay người liền đi ra ngoài.

"Bao giờ thì anh đăng ký kết hôn với tôi?" Tần Tiểu Bắc ngồi dậy từ ghế sô pha hỏi.

Bùi Kình Nam quay người lại, liền nhìn thấy một mảnh xuân quang, con ngươi anh co rụt lại, bụng dưới xiết chặt, giọng mỉa mai: "Ông đây chờ cô sinh đứa bé ra, xác định là do tôi trồng, sẽ đi đăng ký."  

"Được rồi, anh không sợ mất mặt thì tôi cũng không sao." Tần Tiểu Bắc sảng khoái đồng ý.

"Tên là gì?"

"Đứa bé à? Con gái thì tên Bùi Tiểu Hoa, con trai tên Bùi Tiểu Cường, thế nào?" Tần Tiểu Bắc sờ bụng nói.

"Tên của cô!" Bùi Kình Nam nhíu mày.

Người phụ nữ này, luôn có bản lĩnh làm dấy lên lửa giận của anh. Bùi Tiểu Hoa, Bùi Tiểu Cường, cái tên quái gì vậy?

"Tần Tiểu Bắc!"

Bùi Kình Nam à một tiếng, khó trách, đúng là tên sao thì nói vậy.

Anh đến gần mấy bước, đưa tay sờ lên người Tần Tiểu Bắc.

Tần Tiểu Bắc cười: "Rất muốn sao? Thế nhưng tôi không tiện!" 

Bùi Kình Nam sầm mặt lại: "Điện thoại!"

"Được thôi." Tần Tiểu Bắc cười lấy điện thoại di động từ dưới gối ra đưa cho Bùi Kình Nam.

Bùi Kình Nam mau chóng bấm điện thoại của mình, sau đó ném điện thoại lên trên ghế sa lon, trầm giọng: "Ngoan ngoãn ở lại đây, không cho phép đi đâu hết! Tôi gọi điện thoại, nhất định phải nhận! Mười tháng sau không sinh ra đứa bé, tôi sẽ để cô sống nốt nửa đời sau rất đặc sắc đấy."

"Vậy anh phải trả tiền thuê nhà cho tôi." Giọng nói của Tần Tiểu Bắc hơi có vẻ nũng nịu lại lộ ra vẻ vô lại: “Còn có tiền điện thoại, đúng rồi, còn có phí sinh hoạt, phí dinh dưỡng. Tôi dùng tiền rất hay vung tay quá trán, nhất là bây giờ còn có đứa bé nữa, tôi không thể để đứa bé chịu thiệt thòi được."   

Khóe môi Bùi Kình Nam giật một cái, bước nhanh rời đi.

Mới rời khỏi nhà trọ, điện thoại đã vang lên.

Nhận điện thoại, bên trong truyền đến giọng nữ: "Alo!"

Âm cuối kéo dài, dài đến nỗi lưng Bùi Kình Nam phát lạnh, nổi da gà.

Anh trầm giọng hỏi: "Ai vậy?"

"Anh Kình Nam sao? Em là Vũ Vi, Tiểu Vi, Vi Vi, Quý Vũ Vi đây, em là con gái của Quý gia mà, anh còn nhớ em không?" Bên trong truyền đến giọng nữ.

Âm thanh của Bùi Kình Nam lạnh nhạt: "Không nhớ rõ!"

Mười tám năm trước Quý gia đã rời xa Cảnh thành, năm đó anh mới chín tuổi, mà hai vị thiên kim Quý gia, một người 3 tuổi, một người mới 2 tuổi, làm sao anh nhớ rõ bọn họ được?

"Thật đau lòng quá, vậy mà anh Kình Nam không nhớ rõ em, ông em nói, lúc em còn nhở, anh còn từng bế em đấy?" Quý Vũ Vi nói ở trong điện thoại.

"Bây giờ tôi bận rồi, cúp đây!" Bùi Kình Nam cúp điện thoại.

Anh sợ không cúp điện thoại, người phụ nữ này sẽ nói khi còn bé anh còn từng nói muốn cưới cô ta mất

Lời hồi bé sao mà tin được? Khi còn bé anh còn nói muốn lên trời, anh có lên được không?

Ngẩng đầu nhìn về phía nhà trọ, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Tần Tiểu Bắc, anh gọi điện thoại cho Hoắc Khởi: "Điều tra bối cảnh người phụ nữ đó, đối với cục trưởng Hoắc mà nói có khó vậy sao?"

Âm thanh của Hoắc Khởi vang lên trong điện thoại: "Cô ấy thuê phòng để tin tức giả, hình chụp chứng minh nhân dân trong hệ thống không giống cô ấy, năm sinh cũng không phù hợp."  

"Cho nên, cục trưởng Hoắc không tra được gì hết?" Bùi Kình Nam nhíu mày.

Hoắc Khởi đáp: "Đang tiến hành kỹ thuật so sánh ảnh chân dung, cần thời gian. Nếu là biết tên hoặc số điện thoại sẽ tra dễ hơn nhiều."  

"Cô ta tên Tần Tiểu Bắc, số điện thoại 137XXXXX."

Tra người mà thôi, bên trong hệ thống lại không có? Không phải người Cảnh thành sao? Không phải người Trung Quốc? Được rồi, anh sẽ dùng phương thức của mình.

Anh bấm số điện thoại của Tử Đinh: "Đặt trước hai bộ nhẫn cưới cho tôi!"

Âm thanh của Từ Đinh vang lên: "Làm gì vậy? Đặt trước hai bộ nhẫn cưới, tặng ai à? Ai kết hôn vậy?"

"Sao nói nhảm nhiều như vậy?" giọng của Bùi Kình Nam ghét bỏ.

"Phải có kích thước chứ!"

"Gửi kiểu dáng cho tôi chọn trước! Kèm theo giá cả! Cả đắt nhất và rẻ nhất." Bùi Kình Nam nói.

"Được được." giọng nói hơi ai ái của Từ Đinh vang lên.

Sau khi cúp điện thoại, Bùi Kình Nam liền nhận được vài tấm hình wechat, nhìn đủ mọi kiểu nhẫn đôi và giá đi kèm với nhẫn đôi, anh mỉa mai nhếch khóe môi.

Lửa có thể thử vàng, vàng có thể thử phụ nữ!