Dù Em Có Như Thế Nào Thì Anh Vẫn Yêu Em

Chương 4: Anh định làm gì?

Cô ra khỏi quán bar và đi mua thuốc giải rượu rồi cô đi mua một bó hoa, nơi tiếp theo cô đến là mộ của Mai Hồng (Người mà Uyên Nhi hại). Suốt đường đi, anh luôn đi theo cô và rồi anh ngạc nhiên khi cô đến mộ của Mai Hồng. Cô đứng trước mộ Mai Hồng không nói gì mà đặt bó hoa xuống, Cô gập người 90độ để chào rồi nó yên lặng bước đi, cô đi về nhà, anh cũng đi theo. Anh lại tiếp tục ngạc nhiên khi cô ở một ngôi nhà nhỏ như vậy, bỗng điện thoại anh rung lên, có người gọi tới. Đó là mẫu hậu đại nhân.

Đầu dây bên kia lên tiếng: "Con có rảnh không? Về nhà một chuyến đi"

Anh trả lời: "Con sẽ về ngay"

Tại một căn nhà à nhầm căn biệt thự, anh bước vào rồi lên tiếng: "Mẹ, con về rồi"

Một người phụ nữ ngoài 30t bước ra: "Con về rồi à? Nào nào, vào đây ngồi"

Hai người ngồi trên chiếc ghế shofa, mẹ anh lên tiếng: "Con dự định cưới vợ chưa? Để mẹ giới thiệu cho con"

Anh ngạc nhiên: "Cưới vợ? Mẹ đang đùa à? Con là chồng Mai Hồng mà?"

Mẹ Anh cầm cốc trà lên vừa nhâm nhi vừa nói: "Mai Hồng nó cũng mất rồi, con cũng phải đi tìm người mà mình thật sự yêu chứ? Con đừng tưởng mẹ không biết, con với Mai Hồng vốn dĩ không xảy ra quan hệ gì hết, từ lúc kết hôn với Mai Hông con về đây được có mấy lần, mà mỗi lần về đều ra shofa ngủ có động chạm gì đến nó đâu?"

Anh nói: "Mẹ c..."

Chưa nói hết thì mẹ anh ngắt lời: "Gia đình kia đã đồng ý để con kết hôn với người khác rồi, từ khi con kết hôn với Mai Hồng gia đình đó đã rất áy náy, sáng nay mẹ có sang đó nói chuyện thì không ai phản đối con tìm người mới cả. Nghe lời mẹ, con phải nhanh chóng tìm vợ đi không thì để mẹ tìm thay con đấy. Nhìn con xem, 27 tuổi rồi mà vẫn còn chưa có vợ thì bao giờ mới có cháu cho mẹ bồng?...bla...bla..."

Anh lên tiếng: "Thôi thôi được rồi, con sẽ đi tìm, mẹ yên tâm. Con lên phòng trước đây"

----Sáng Hôm Sau---

Ánh nắng chiếu vào giường, cô khẽ nhíu mày mở mắt, mở ra thì cô nhìn thấy anh đang ngồi ở chiếc ghế cạnh giường, cô dụi mắt để tỉnh hơn rồi theo phản xạ bật dậy cầm chăn che người.

Cô lên tiếng: "Sao anh lại vào đây được?"

Anh cười nhếch mép: "Cô phản xạ chậm quá đấy"

Cô lên tiếng: "Anh vào đây làm gì?"

Anh nghiêm túc lại: "Không phải tôi đã nói sẽ khiến cô sống không bằng chết sao?"

Cô thở dài nhẹ nhõm: "Anh lại định giao tôi với những người đàn ông khác sao? Tôi khuyên anh là đừng có làm như vậy, làm gì thì làm nhưng tôi không làm điếm đâu. Tôi còn trong trắng đấy"

Anh nhăn mặt: "Trong trắng? Cô đang mơ đó à? Theo tôi được biết thì cô đã có chồng và từng xảy thai. Cô còn nói mình vẫn trong trắng? Trời sáng rồi đó, tỉnh dậy đi"

Cô chợt nhớ ra mình đang ở thân phận của Uyên Nhi.

"Yên tâm đi, tôi sẽ không để cô làm điếm nữa, tôi vừa nghĩ ra cái hay hơn" Anh nói

Cô lên tiếng: "Anh định làm gì?"

Anh cười gian ta rồi bước ra khỏi nhà cô để lại cho cô ngàn dấu hỏi chấm trong đầu.