Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê

Chương 20: 20 Tạm Biệt

Sau khi xử lý hai tên ăn trộm kia xong cô định rời đi, cô quay đầu lại để rời khỏi thì đột nhiên giây phút này anh lại giật mình nhìn vào góc nghiêng của cô.

Sao lại giống đến vậy? rất giống với góc nghiêng của người con gái mà vô tình anh nhìn thấy trong một buổi sáng mờ nhạt.

- "Thưa thiếu gia em đã sửa xe xong rồi"

Tên tài xế lên xe nói với Dương Tư Thần thì lúc này anh mới rời mắt khỏi cô, chất giọng lạnh lùng nói.

- "Đi".

- "Vâng"

Chiếc xe của anh bắt đầu lăn bánh đi đến công ty của mình.

Dương Tư Thần bước vào trong là hai hàng nhân viên cúi đầu chào anh.

Không có hành động gì để bảo mọi người không cần cúi nữa mà đi thẳng qua hai hàng người đang cung kính đến phòng làm việc của mình.

Một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi sẵn ở ghế chờ thấy anh vào liền chào.

- "Tổng giám đốc"

- "Chú Tô có chuyện gì mà chú lại phải đến đây?"

Dương Tư Thần nhẹ giọng nói người đàn ông đang ngồi ở ghế kia.

- "Giám đốc Dương tôi đến đây để nộp bản kế hoạch của công ty sắp tới về lĩnh vực kinh doanh các mặt hàng sản phẩm, lợi nhuận đầu ra và đầu vào chiếm tỷ trọng ngang nhau nhưng sẽ có lãi cao"

Công ty của Dương Tư Thần chuyên kinh doanh về nhiều sản phẩm về lương thực như trái cây, các đồ dùng sinh hoạt trong sinh hoạt hàng ngày và cả về sản xuất mỹ phẩm tất cả là 3 mảng.

Tập đoàn AIKEY giống như trung tâm điều hành nhiều công ty nhỏ khác nên rất lớn mạnh và có chỗ đứng lâu đời.

Dương Tư Thần trả lời.

- "Vậy chú Tô cứ hành động đi, công ty chúng ta là do chú đứng sau chỉ đạo con nên mới được như bây giờ nên chúng đã góp sức vào công ty rất nhiều vì vậy con tôn trọng quyết định của chú"

Dương Tư Thần là một con người máu lạnh nhưng cũng rất tôn trọng những ai đã có công với mình.

Phó giám đốc Tô thấy anh nói vậy thì vội trả lời.

- "Giám đốc, cậu nói như vậy..."

Ông Tô khó xử nhìn Dương Tư Thần rồi nói tiếp.

- "Vậy tôi xin phép"

Cúi đầu một cái rồi đi ra ngoài.

Thời gian trôi qua rất nhanh, một tháng đã nhanh chóng hết cũng đã đến lúc Lục Kiều Hân phải rời khỏi nơi này sau kì nghỉ rồi.

Lâm Hạ Thành lái xe đến trước cổng biệt thự Lục gia để đón cô.

Lụa kiều Hân nói ba mẹ.

- "Con đi đây, bà mẹ ở nhà nhớ giữ gìn xức khoẻ"

Lục phu nhân nói.

- "Con đi đường cẩn thận"

- "Mẹ yên tâm"

Lâm Hạ Thành ngồi trên xe, kính mắt cậu đeo ngược lại sau gáy nói với vào chỗ Lục Phu nhân và Lục Kiều Hân đang đứng.

- "Bác gái yên tâm, chị Lục Kiều Hân sẽ có con phò trợ, sau này con đi theo phò trợ chị ấy cả đời cũng được"

Lục phu nhân cười lớn nói với Lâm Hạ Thành mục đích chọc tức cô.

- "Được, trăm ngàn sự việc nhờ hết vào con nhé con trai tương lai"

- "Mẹ nói gì vậy? Lâm Hạ Thành nhỏ tuổi hơn con đó"

Kiều Hân nói xong quay lại chỗ Lâm Hà Thành lườm một cái, phen này tí nữa không biết có còn nguyên hình dạng khi đến nơi không?!.

Lục Phu nhân trả lời.

- "Thì nhỏ hơn con chứ sao, chứ con nghĩ lớn hơn con à? mẹ thích thì gọi là con trai cũng được nhé"

Lục Kiều Hân mệt mỏi không muốn chấp nhặt mấy người xung quanh nữa.

- "Được rồi, được rồi.

Con không đùa nữa.

Con đi đây"

- "Con đi đường cẩn thận"

- "Vâng mẹ"

Cô đi vòng sau xe rồi mở cửa cửa xe leo lên ghế phụ, xe được Lâm Hạ Thành khởi động đi, cậu ta bấm nút để kính của cửa xe được trượt lên.

Lâm Hạ Thành còn ngoái đầu lại nói tiếp.

- "Bác gá,i à nhầm mẹ tương lai cứ yên tâm nhé con sẽ phò trợ chị ấy thật tốt, nếu được thì con làm phò mã cũng được nhé...á á".

Vừa mới nói hết câu đã bị Lục Kiều Hân đang ngồi kế bên cạnh xoắn tai cho mấy vòng khóc không ra nước mắt.

Hóa ra Lục Kiều Hân đang cục súc với cái tên Lâm Hạ Thành này, dù biết nói trêu nhưng cũng rất tức.

Cô ghì giọng nói.

- "LÂM HẠ THÀNH! cậu nói ai là phò mã.

Á à hay cậu muốn làm đĩ ngựa chứ gì? tôi sẽ đăng ký một suất cho cậu vào khu nuôi gia súc ngựa cảnh ở nông trại nhé"

Lâm Hạ Thành đau quá tới nổi lái xe xiên xiên xẹo xẹo miệng nếu máo.

- "Á...•́ ‿,•̀ Em chỉ nói trêu cho vui thôi mà Em xin lỗi, tai nạn bây giờ.

Thấy Lâm Thành sắc chảy nước mắt non ra rồi thì Lục Kiều Hân mới buông tha, cô ngồi lại ghế bên cạnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Dù Lâm Hạ Thành biết cô là một mụ phù thủy được ẩn náu trong một lớp sắc đẹp hiền dịu, sau sự việc lần này có lẽ cậu đã được sáng mắt ra vài phần.

Đến gần trưa thì hai người họ cũng đến sân bay, chắc tầm vài tiếng nữa thì chuyến bay mới cất cánh, cô đứng trên tầng ở lang cang nhìn mọi người đang mua vé rất nhiều ở dưới quầy Lục Kiều Hân cũng cảm thấy vui vì mình cũng đã góp phần vào việc phương tiện trên không..