Đừng Hòng Trốn Khỏi Tôi

Chương 11: Phần 6 Từng bước một (6)

Ngọn đèn đường màu vàng mờ ảo xuyên thấu qua khe hở của bức màn chiếu ánh sáng loang lổ lên chiếc cổ mảnh mai của Tập Tập, ánh sáng và bóng tối thay phiên nhau chuyển động, càng làm nổi bật làn da trắng như ngọc kia. Cô đã chìm vào giấc ngủ say, hô hấp đều đều, cánh mũi nhẹ nhàng rung động.

“Cách.” Tiếng chìa khoá được tra vào ổ, sau đó xoay một cái mở cửa ra. Một loạt động tác này được Vưu Lộ thực hiện vô cùng thuần thục và tự nhiên, trên môi cậu nở nụ cười, cậu lặng yên không một tiếng động tiếp cận Tập Tập trong bóng tối. Nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngây thơ, không hề có một chút phòng bị nào của cô, ngón tay thon dài của Vưu Lộ nhẹ nhàng xoa cổ Tập Tập, ngón trỏ bắt đầu từ bên trái, mập mờ vẽ thành vòng tròn, xúc cảm bên dưới ngón tay làm cậu lưu luyến lặp đi lặp lại hành động này hết lần này tới lần khác. Thế nhưng, trong lòng cậu hiện tại lại đang suy nghĩ, nếu cái tay này tóm cổ cô lại thì mất bao nhiêu giây để cô từ trạng thái hô hấp dồn dập chuyển sang tức ngực khó thở đây.

Bàn tay dường như có ý thức, từ từ đè lên cổ Tập Tập, Vưu Lộ chậm rãi tiến đến, trong khoang mũi tràn ngập mùi hương thơm ngát sau khi cô tắm rửa, dưới lòng bàn tay của cậu cũng đang cảm nhận nhịp đập từ động mạch cổ của cô, cậu có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập vững vàng có quy luật của Tập Tập, nó dường như đang hoà lẫn với trái tim của cậu, như thể bọn chúng đã hoà lại làm một với nhau. Ý nghĩ này khiến cho Vưu Lộ vô cùng hưng phấn, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp, cậu tựa đầu lên vai Tập Tập, áp tai vào cổ cô, tưởng chừng như cậu có thể nghe thấy được âm thanh máu chảy bên trong huyết quản. Sức lực trên tay cậu tăng thêm một chút, Tập Tập ngủ không được an ổn, hô hấp của cô dần dần hỗn loạn, mày đẹp nhíu chặt.

Vưu Lộ vẫn không chịu bỏ qua, cậu mê mẩn siết chặt lấy cổ Tập Tập cho đến khi cô cảm thấy nghẹt thở muốn chết. Tập Tập choàng tỉnh sau cơn mê, đôi mắt cô trừng lớn, tràn đầy sợ hãi đối với người thiếu niên đang ở trên người cô, bàn tay nhỏ bé ra sức ngăn chặn kẻ xâm phạm đang muốn bóp chặt cổ mình.

Sự cuồng nhiệt trong mắt Vưu Lộ dần tan đi, cậu buông đôi tay đang ép chặt cô ra, chậm rãi cất tiếng: “Sao cậu lại tỉnh rồi?” Giọng điệu dịu dàng đến mức làm cho Tập Tập sởn tóc gáy.

Cậu ta muốn giết cô! Tập Tập run bần bật tự ôm lấy chính mình, trong lòng cô bị lấp đầy bởi vô số nỗi sợ hãi. Nỗi sợ và sự chán ghét của cô đối với Vưu Lộ lại tăng thêm một bậc, thậm chí cô đã bắt đầu sinh ra hận ý.

Vưu Lộ bất mãn nheo mắt lại, thô bạo ôm cô vào lòng, phớt lờ sự phản kháng quyết liệt của cô: “Tập Tập hình như rất sợ tớ phải không? Không phải cậu cho rằng tớ muốn giết cậu đấy chứ?” Thấy người trong lồng ngực mình run rẩy không đáp, cậu cười khẽ, “Đáng yêu quá đi, tớ thích Tập Tập như vậy thì làm sao mà giết cậu được.” Cậu nhẹ nhàng hôn một cái lên môi cô, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng, cả căn phòng lại từ từ chìm vào trong bóng tối.

Không thể tránh khỏi một đêm mất ngủ, ngày hôm sau, Tập Tập đến trường sớm hơn một tiếng đồng hồ, tránh việc đồng hành cùng Vưu Lộ. Vẫn còn sợ hãi chưa dứt nên suốt cả ngày, đầu óc Tập Tập cứ xoay mòng mòng, đến giờ tan học, cô cố tình ra về bằng cổng sau, né tránh chiếc xe Toyota màu đen đang đậu ở một góc ngay cổng chính.

Bị thu hút bởi một quán đồ uống lạnh được trang hoàng độc đáo, Tập Tập đến đó gọi một ly nước chanh, trong cái quán vắng tanh chỉ có mỗi chàng trai pha chế đồ uống tại quầy bar.

“Nước chanh của em đây.” Tóc của anh ấy hơi phồng và xoăn nhẹ, vẻ bề ngoài rất dễ gây hảo cảm với người khác.

“Cảm ơn anh.” Tập Tập nhận lấy, vô tình chạm phải ngón tay của anh, sự ngượng ngùng ngay lập tức truyền đến hai lỗ tai của anh ấy.

Tập Tập buồn chán ngồi ở đó suốt cả ngày, chớp mắt một cái đã đến sáu giờ chiều. Trong khoảng thời gian này quán không có khách đến, chàng trai an tĩnh ngồi bên trong quầy bar đọc sách, quan sát cô, hình như chàng trai đã phát hiện ra điều gì đó nên đỏ mặt hỏi, “Em không đói bụng à? Gần đây có một tiệm cơm đấy.”

“Em vẫn chưa đói lắm, cảm ơn anh.” Tập Tập ráng nhịn mà mỉm cười. Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên, là Vưu Lộ gọi đến.

“Sáu giờ rồi mà cậu còn chưa chịu về nhà sao?” Giọng của Vưu Lộ trầm xuống, mang theo sự tức giận không thể kìm nén được. Tập Tập không đáp. Cậu lại tiếp tục đặt câu hỏi, “Cậu đang ở đâu? Với ai?”

“Không liên quan gì tới cậu hết.” Tập Tập cứng rắn lên giọng.

“Ra đây, tớ đang đứng phía đối diện cậu.”