Đừng Lìa Cành

Chương 11

“Anh Trạch Nhuận.”

“Cố Ly, đúng lúc lắm, nếm thử chút trà Vân Vụ vừa mới được đưa đến đi.”

“Cảm ơn.” Hai tay Cố Ly cầm tách trà nhấp một ngụm.

“Mùi vị thế nào?”

“Đậm đà và thanh mát.” Cố Ly nghiêng đầu nghĩ, “Cảm giác như mùa xuân.”

“Em thích là được.” Lâm Trạch Nhuận nắm tay cầm chiếc bình sứ màu tím rót cho mình một tách, “Anh có xem bộ truyện tranh mới nhất của em, Cố Ly, nét vẽ của em rất tuyệt.”

Cố Ly nhăn mũi có chút bất mãn, nhỏ giọng nói: “Anh Trạch Nhuận, hình như anh đang dỗ một đứa trẻ.”

Lâm Trạch Nhuận cười nhẹ, “Định nghỉ ngơi một thời gian sao?”

Cố Ly cúi đầu nhìn cốc trà màu hổ phách, hơi chần chừ, “Đột nhiên em tới tìm anh là vì truyện tranh đã end, tạm thời em chưa nghĩ đến bộ truyện tiếp theo, em sợ…”

Lâm Trạch Nhuận giúp cô nói nốt, “Em sợ rằng những cảm xúc tiêu cực của em sẽ không có cách nào phát tiết nếu không vẽ tranh?”

Cố Ly im lặng không nói.

Lâm Trạch Nhuận cười dịu dàng, “Cố Ly, bình luận của fan dưới mỗi bộ anh đều đã xem, em thì sao?”

“Em không.” Cố Ly không hề giấu diếm đối với anh, “Em không dám xem.”

Giọng anh ôn hòa: “Em có thể đọc thử, fan của em rất đáng yêu.”

Sau khi về nhà, Cố Ly không đọc bình luận của fan ngay lập tức, cô thức trắng mấy đêm mới hoàn thành đoạn kết, cơn buồn ngủ ập đến, cô kéo chăn bông mỏng rồi ngã xuống giường đi ngủ.

Lâm Yến vừa bước ra khỏi cửa thang máy của công ty điện thoại đã vang lên, anh liếc nhìn tên người gọi, “Dì Hứa.”

“A Yến, có bận không?”

Lâm Yến không dừng bước đi thẳng tới bãi đậu xe, “Không ạ, cháu vừa tan làm.”

“Là thế này, Thiến Thiến đang làm loạn muốn đổi ngành, dì không có ý kiến gì về việc nó thành lập ban nhạc, nhưng liệu con bé có thực sự thay đổi tính cách chỉ ba phút đã chán không? Con bé vừa cãi nhau với dì một trận rồi chạy ra ngoài, gọi điện thoại cũng không nghe, A Yến, chỉ có cháu nói nó mới chịu nghe, giúp dì khuyên nhủ con bé nhé?”

Lâm Yến lấy chìa khóa xe ra bấm nút mở khóa, xi nhan nhấp nháy phản ứng, anh mở cửa ngồi vào ghế lái, chờ đối phương nói xong liền nhàn nhạt trả lời: “Cháu biết rồi dì Hứa, cháu sẽ nói chuyện với Thiến Thiến.”

“Được, phiền cháu rồi A Yến.”

“Không phiền, dì đừng khách sáo với cháu như vậy.”

Sau khi cúp máy, Lâm Yến tìm số điện thoại của Trang Thiến trong danh bạ rồi ấn gọi, cuộc gọi không bị cúp ngay, giọng nữ máy móc từ điện thoại truyền ra khiến anh bất lực chậc một tiếng: “Con quỷ nhỏ này khá đấy.”

Ngón tay Lâm Yến gõ nhẹ lên vô lăng, suy nghĩ vài giây rồi gửi tin nhắn cho Trang Thiến, quả nhiên không đến nửa phút sau đã được hồi âm, Lâm Yến nhướng mày đọc lại địa chỉ trong tin nhắn rồi lái xe rời đi.

Ở tiệm đồ ngọt, Trang Thiến nhìn nội dung tin nhắn mà Lâm Yến gửi cho mình: [Anh sẽ đáp ứng một nguyện vọng của em, đang ở đâu?]

Ngoan ngoãn gửi địa chỉ, có thể làm anh họ chịu thiệt cũng không phải chuyện dễ dàng.

Gần nửa tiếng sau Lâm Yến mới đến, Trang Thiến không khỏi cảm thán khi nhìn gương mặt không chút thay đổi kia, anh họ của cô đúng là trước sau như một, nếu thay đổi được tính tình khó ưa thì sẽ càng hấp dẫn hơn.

Trang Thiến liếc nhìn ánh mắt si mê của những cô gái trẻ xung quanh, cô không khỏi nghĩ đến những người bạn cùng phòng của mình đã chảy nước miếng khi nhìn thấy bức ảnh của Lâm Yến trên tường triển lãm tốt nghiệp đại học Nhạn Nam, cô lặng lẽ nuốt lại nhận xét vừa rồi.

Lâm Yến vừa ngồi xuống, giây sau đã kháy cô: “Trang đại tiểu thư, tôi bị tắc đường nửa ngày mới tới, cô thì ngược lại, ngồi đây nhàn nhã ăn đồ ngọt.”

Trang Thiến biết anh rất khó chịu khi phải chờ đợi, nhưng cô vẫn không sợ chết đáp: “Ăn gì cơ? Em ăn xong từ lâu rồi.”

Lâm Yến cười lạnh ngả lưng vào ghế, “Cũng nhanh mồm nhanh miệng đấy, sao không thuyết phục được dì Hứa?”

Trang Thiến bĩu môi quay đầu sang một bên, “Em biết ngay mẹ sẽ gọi cho anh mà, nếu không anh cũng chẳng rảnh đến gặp em.”

“Em đã tự giác ngộ được rồi, quay đầu lại đây.” Lâm Yến nâng cằm, “Nói cho anh biết?”

Trang Thiến im lặng một lúc, sau đó giơ tay gọi người phục vụ order một ly nước trái cây và cà phê cho Lâm Yến, “Em thích chơi trống, muốn chuyển chuyên ngành sang học nhạc, nhưng mẹ không đồng ý.”

Lâm Yến không tỏ rõ ý kiến “Ừ” một tiếng, “Tại sao em thích chơi trống?”

Trang Thiến thốt lên mà không cần suy nghĩ: “Đẹp trai chứ sao! Rất cháy nữa.”

“Vừa đẹp trai vừa cháy.” Lâm Yến gật đầu rồi đưa ra một câu hỏi chí mạng, “Vậy thì niềm đam mê đánh trống của em có thể kéo dài bao lâu?”

Lần này Trang Thiến cân nhắc một chút, “… Ba tháng?”

Dưới ánh nhìn chăm chú của Lâm Yến, cô chậm rãi thêm ba tháng nữa, “… Nửa năm?”

Nhân viên phục vụ đã bưng đồ uống tới, Lâm Yến nâng tay nhấp một ngụm cà phê, “Ok, tính cách chỉ ba phút đã chán của em quả thực rất giày vò dì Hứa.”

Trang Thiến không dám cãi lại.

Lâm Yến nhìn thấy cô như vậy liền nhẹ giọng: “Chuyên ngành hiện tại của em rất tốt, cũng không nhàm chán, nghe lời, tối nay về nhận sai với dì Hứa.”

Trang Thiến hiểu rõ bản thân mình hơi tùy hứng, rầu rĩ nói: “Em biết rồi anh.”

Thấy cô nghe lọt tai nên Lâm Yến cũng không nói thêm: “Bữa tối muốn ăn gì?”

Trang Thiến nghĩ nghĩ, “Thịt kho tương của nhà hàng Duyệt Lai.”

“Được.” Lâm Yến đồng ý.

Tới giờ ăn tối, Lâm Yến đưa cô đến Duyệt Lai, Trang Thiến vui vẻ gọi rất nhiều món mình thích, Lâm Yến liếc cô một cái, “Anh dẫn heo đi ăn sao?”

Trang Thiến vắt cổ chày ra nước* không phản bác lời chế giễu của anh, trong lúc chờ cơm cô cũng không nhàn rỗi mà lướt truyện tranh của Yên Hỏa, “Hả?! Tác giả đã end 《Thanh Hành Lục》 rồi? Mấy hôm nay em chỉ lo nghĩ cách thuyết phục mẹ, quên mất không đọc.”

(*Vắt cổ chày ra nước: keo kiệt quá đáng.)

Lâm Yến thấy cô kích động liền thuận miệng hỏi: “Thanh Hành Lục?”

“Đúng, đúng.” Trang Thiến nhấc mông tiến lên hai bước ngồi bên cạnh anh, “Là truyện tranh này, vẽ đẹp lắm!”

Lâm Yến nhận lấy điện thoại, tùy ý lật xem, càng lật ánh mắt anh càng chăm chú, “Đẹp thật.”

Có lời khẳng định của Lâm Yến, Trang Thiến lập tức coi anh thành chị em, người có thể thảo luận điên cuồng về thần tượng, “Mỗi bộ truyện tranh Yên Hỏa vẽ đều rất tuyệt, nét vẽ đẹp, cốt truyện cũng được khen ngợi, chỉ là tác giả không mở Weibo, cũng không trả lời bình luận của fan, ngoài việc biết cô ấy là con gái ra thì chúng em chẳng biết gì, nhưng vẫn có rất nhiều người thích cô ấy! “

Lâm Yến nhớ kĩ tên, trả điện thoại cho cô, “Chú ý nhiều hơn đến tác phẩm là được rồi.”

“Ừa.” Trang Thiến gật đầu trở về chỗ ngồi, “Nhưng em thật sự rất thích Yên Hỏa, nếu có cơ hội gặp mặt cô ấy thì tốt rồi.”

“Nếu cô ấy muốn, sẽ có cơ hội.”

Trang Thiến chỉ nghĩ rằng Lâm Yến thuận miệng nói nên cũng không quan tâm, đồ ăn đã được bày lên hết, cô không nói nữa mà tập trung ăn.

……

Khi Cố Ly tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau, một đêm ngon giấc khiến cô cảm thấy tinh thần sảng khoái, cô vuốt vuốt tóc rồi từ từ đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, sau khi sửa sang một chút cô ra ngoài phòng khách, bà ngoại đã chuẩn bị bữa trưa cho cô.

“Bà đang định gọi cháu.” Bà ngoại bưng một nồi canh gà đặt ở trên bàn, “Bà đoán cháu sắp dậy rồi, ăn cơm thôi.”

“Vâng.” Cố Ly tự giác xới cơm.

Bà ngoại đặt một bát canh trước mặt Cố Ly, “Sau này cháu không được phép thức khuya để vẽ tranh nữa, đồng hồ sinh học rối loạn quá.”

“Không thành vấn đề.” Cố Ly đồng ý rất nhanh.

“Lần sau lại tái diễn?” Bà ngoại như đã hiểu rõ, “Ly Ly, bà không tin đâu.”

“Bà ngoại à, khi linh cảm đến sao có thể quản thời gian.” Cố Ly dừng lại vài giây, “Nhưng sắp tới cháu sẽ không vẽ bộ tiếp theo.”

Bà ngoại nghiêm túc nhìn vẻ mặt của cô, “Có thể ư?”

“Chắc là có thể.” Cố Ly uống một ngụm canh trong bát, vẻ mặt thỏa mãn, “Ngon lắm ạ.”

Bà ngoại xoa đầu Cố Ly, dịu dàng nói: “Vậy thì uống thêm đi.”

Ăn trưa xong, Cố Ly mở điện thoại lên, phát hiện chị biên tập Đinh đã gửi WeChat cho cô: [Yên Hỏa, Khoa học Kĩ thuật Vision liên hệ với chúng ta để mua IP của 《Thanh Hành Lục》, bản quyền ở trong tay em, em thấy thế nào?]

Cố Ly không trực tiếp từ chối, cô nhắn lại rằng mình sẽ cân nhắc.

Cố Ly lên mạng search thông tin về Khoa học Kĩ thuật Vision.

Họ đã ra mắt nhiều game, nhận được đánh giá rất tốt, game lúc trước cô chơi lúc nhàm chán cũng là công ty này sản xuất.

Cố Ly buông con chuột rồi suy nghĩ, cô thực sự muốn biết truyện tranh mình vẽ khi chuyển thể thành game sẽ như thế nào, liệu hiệu ứng có rực rỡ hơn truyện tranh không?

Cô nhìn chằm chằm logo Khoa học Kĩ thuật Vision trên màn hình máy tính khó nén nổi sự tò mò.

Nghĩ đến việc anh Trạch Nhuận bảo cô đọc thử bình luận của fan… Cô lấy điện thoại ra, tìm truyện tranh của mình trên web rồi đọc lướt các bình luận.

Quả thực như lời anh Trạch Nhuận nói, các fan rất đáng yêu, Cố Ly cong môi chọn ra một vài bình luận thú vị để trả lời.