Đừng Lìa Cành

Chương 25

Đã gần 11 giờ, Cố Ly nằm ngửa trên sofa nhìn cánh cửa không có động tĩnh gì, quay đầu tiếp tục cầm iPad của Lâm Yến xem bộ phim nổi bật mới nhất.

Diễn biến đang ở đoạn cao trào, Cố Ly nhìn mê mẩn không chú ý tiếng động ở cửa.

Mấy giây sau người tới, bước chân rất nhanh, Cố Ly bị kéo vào một lồng ngực, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc.

“Lâm Yến?”

Anh một chữ cũng không nói liền cúi đầu hôn cô, miệng lưỡi quấn quýt, anh hôn vừa sâu vừa gợi tình.

Cố Ly kiễng chân ngửa đầu đáp lại, nụ hôn nóng bỏng dài đằng đẵng, anh dịu dàng nhiệt tình, hô hấp hai người cũng rối loạn.

Cố Ly vẫn còn sót một tia tỉnh táo né tránh thế công của anh, cô phát hiện anh không đúng lắm, “Lâm Yến… Anh sao thế?”

Lâm Yến không hề đáp lời, một tay ôm lấy cô đặt lên bàn ăn tiếp tục hôn.

Tâm tình của anh ảnh hưởng đến cô, Cố Ly cảm nhận được, tình yêu mãnh liệt anh mượn nụ hôn này truyền đến nội tâm cô.

Lòng cô cũng vì vậy mà sôi trào.

Thật lâu sau, cuối cùng Lâm Yến cũng lùi ra, hai tay anh nâng khuôn mặt đỏ bừng của Cố Ly, dùng chóp mũi thân mật cọ mặt cô một cái, anh khàn giọng nói: “Cố Ly, anh chưa từng hẹn hò với Từ Giai Thiến, khi đó anh lầm tưởng rằng cô ấy là người chăm sóc cho Coca, nên anh không từ chối mấy lần cô ấy hẹn ăn cơm, trừ chuyện này ra thì không còn gì khác.”

“Anh biết từ khi đó em đã…” Cố Ly rủ mắt, “Thích anh.”

Anh ôm chặt cô.

Ánh mắt rất sâu, biểu cảm nghiêm túc trước nay chưa từng có, “Cảm ơn, cảm ơn Cố Ly vẫn luôn thích thầm Lâm Yến.”

Cố Ly vừa muốn khóc lại muốn cười.

Cô áp sát vào anh, mặt dán vào ngực anh, “Anh thích em là vì em nhận nuôi Coca mấy ngày sao?”

“Cũng không phải.” Lâm Yến mở rộng cửa lòng với cô, “Chỉ vì em là Cố Ly.”

Anh hôn đỉnh đầu cô một cái, “Nếu như năm lớp 11 anh không tính sai, chuyện của Coca sẽ thành cơ hội để anh tiếp xúc với em.”

Khóe môi Cố Ly hơi cong ngồi dậy, cô ngước mắt tỉ mỉ nhìn anh, mi mắt, mũi, môi, không sót chỗ nào.

Lâm Yến nào có từng bị cô quan sát như vậy? Yết hầu anh vô thức chuyển động.

Cố Ly thấy vậy đưa tay sờ một cái, tất nhiên cũng không bỏ qua nốt ruồi nhỏ bên cạnh.

Cô đột nhiên nhích lại gần anh, hôn nhẹ lên nó, “Lâm Yến, muốn em sao?”

Giọng Cố Ly nhẹ đến mức Lâm Yến cho rằng mình bị ảo giác.

Nhưng dưới ánh mắt lưu chuyển của cô, anh đã sớm thành một bại đồ.

“Anh đi mua…”

Cố Ly ngắt lời anh, mím môi nói: “Em mua rồi, hôm nay lúc mua đồ ăn ở siêu thị tiện tay mua luôn.”

“Hả?” Hiếm khi Lâm Yến cười thoải mái, mặt mày giãn ra.

Cố Ly thấy anh như vậy, lông mi rung động mãnh liệt.

Lâm Yến ôm cô đi về phía phòng ngủ.

“Lúc ấy không ngại à?”

“… Đã nói tiện tay mà.”

“Anh phát hiện nhiều lúc lá gan của em cũng rất lớn.”

Cố Ly không nói gì chỉ vùi đầu ở hõm vai anh, giống như con mèo nhỏ cọ một cái.

“Cố Ly, em cởi giúp anh.”

“Không muốn, tự cởi.”

“Được, anh giúp em cởi.”

“…”

Đêm khuya không biết đã mấy giờ, cả người Cố Ly dinh dính không quá thoải mái, đá đá chăn đứng dậy đi tắm. Hương cỏ xanh hòa với hơi ẩm trong không khí triền miên, trên người cô cũng dính mùi vị của anh.

Tắm xong đi ra, Lâm Yến kéo Cố Ly ngồi trên đùi mình, cầm máy sấy trong ngăn kéo sấy tóc cho cô, ngón tay Lâm Yến thon dài lùa qua mái tóc cô.

Gió ấm cuồn cuộn không ngừng, Cố Ly nhắm mắt tựa đầu vào vai anh hưởng thụ anh tỉ mỉ quan tâm chăm sóc.

“Lâm Yến, anh thật tốt.” Cô không nhịn được lẩm bẩm một câu.

Âm thanh nhỏ như muỗi kêu bị tiếng gió át đi, Lâm Yến không nghe thấy lời này.

Anh sấy khô từng sợi tóc mới ôm lấy cô nằm xuống, Lâm Yến tắt đèn đầu giường, kéo bàn tay cô đặt một bên, anh nghiêng đầu hôn vào lòng bàn tay cô, chậm rãi nỉ non: “Mơ đẹp, Cố Ly.”

Ngày hôm sau mặt trời cao ba cây sào Cố Ly mới dậy, trong phòng mờ tối không tiếng động, rèm cửa sổ che lại ánh sáng chói chang bên ngoài.

Cô mở mắt ra xoay đầu trên gối nhìn trái phải một chút, lại đưa tay sờ một cái, không còn hơi ấm lưu lại, hẳn là anh đã dậy từ sớm.

Cố Ly che miệng ngáp một cái ít nhiều có hơi thẹn thùng, thể lực giữa nam nữ quả thật là khác xa.

Cô vén chăn dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, trên bồn rửa mặt đặt bộ mỹ phẩm dưỡng da mới tinh.

Sữa rửa mặt, toner, xịt khoáng,… Một thứ cũng không thiếu.

Chẳng trách ngày đó anh đột nhiên hỏi cô thường dùng mỹ phẩm hãng nào.

Chuẩn bị xong sau mới phát hiện trên kệ đặt quần áo mới, từ trong ra ngoài đều có, Cố Ly đỏ mặt mặc từng món vào.

… Cũng khá vừa người, sao anh biết rõ như vậy?

Dùng mắt nhìn hay là… Stop, Cố Ly ôm khuôn mặt đỏ ửng ra phòng khách.

Cô đâu biết rằng mấy giờ trước Lâm Yến mua đồ lót cho cô, vừa lúng túng vừa xấu hổ chỉ vào một bộ màu đỏ, nói quanh co trao đổi với nhân viên.

Lúc này Lâm Yến đang ngồi cạnh bàn ăn, laptop đang mở hẳn là bận bịu công việc.

Thấy cô đi ra liền cười nói: “Con sâu lười nhỏ, chịu rời giường rồi?”

Cố Ly dùng bàn tay xoa xoa gò má, cố tỏ vẻ bình tĩnh trả lời: “Do anh dậy sớm.”

Lâm Yến dung túng cười một tiếng khép laptop lại, đi vào phòng bếp múc cho cô bát cháo, “Ăn chút lót dạ, đợi lát nữa chúng ta ra ngoài ăn.”

“Ừa.”

Cố Ly cúi đầu ăn cháo, mùi vị rất ngon, cô thoải mái ăn xong khẽ liếm môi.

Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cô kéo ghế tiến tới bên người Lâm Yến, “Anh kéo Thiến Thiến ra khỏi danh sách đen đi.”

“Hửm?” Lâm Yến hai tay đút túi dựa bên tường, “Con nhóc đó tìm em làm thuyết khách?”

“Được không?” Cố Ly nhoẻn miệng hỏi.

Lâm Yến nhìn chằm chằm cái răng nanh kia của cô, yên lặng hai giây bỗng dưng khom người nói nhỏ bên tai cô: “Bé yêu, hôn anh nào~”

Cuối tuần này Trang Thiến nghỉ quay về hẹn Cố Ly cùng đi ăn cơm, chọn địa chỉ ở nhà hàng cạnh trung tâm thành phố.

Vừa gặp mặt, Cố Ly liền lấy album Hướng Lĩnh Nhiên đích thân ký tên đưa cho cô nàng.

Hai mắt Trang Thiến sáng lên phấn khích oa oa kêu to ôm lấy Cố Ly một trận hôn tới tấp, “Ly Ly, quá tuyệt vời.”

Cô nàng nhiệt tình quá mức, Cố Ly suýt nữa đã không đứng vững.

Thật vất vả ổn định thân mình, cô vội vàng kéo Trang Thiến đi vào phòng ăn, cười nói: “Phấn khích đến đâu cũng phải ăn cơm.”

Lúc này Trang Thiến mới yên tĩnh ngoan ngoãn đi theo.

Tìm một vị trí cạnh cửa sổ, hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Trang Thiến ngắm đi ngắm lại album mới bỏ vào túi xách, nhớ tới ông anh họ ghen tuông ngây thơ, cô hỏi: “Ly Ly, chị nói thế nào để thuyết phục anh em kéo em ra vậy?”

Động tác quét QR order của Cố Ly hơi chậm lại, trong nháy mắt cô nhớ tới câu “Bé yêu” Lâm Yến lưu luyến nỉ non bên tai cô kia.

Tai Cố Ly nóng lên, cô ho khan giả vờ tự nhiên trả lời: “Không khó, anh ấy rất dễ dỗ.”

“Cắt.” Trang Thiết khoát khoát tay coi thường, “Cũng chỉ có chị dỗ anh ấy mới dễ thôi.”

Cô nàng đặt khuỷu tay lên khăn trải bàn màu vàng, chống cằm nhìn Cố Ly, “Ly Ly, lát nữa chị có bận gì không? Chúng ta cơm nước xong đến trung tâm thương mại dạo một chút đi, em muốn mua áo khoác dày.”

Cố Ly nhiều thời gian rảnh, đương nhiên đồng ý, “Duyệt.”

Đến chạng vạng tối Trang Thiến xách một đống “chiến lợi phẩm” hài lòng kết thúc chuyến gặp mặt lần này, Cố Ly không mua gì chỉ tận tâm tận lực đóng góp ý kiến cho người đi cùng.

Lúc cô đón xe về tiểu khu nhà mình liền thấy Lâm Yến dưới tầng, anh đưa lưng về phía cô, dựa vào cây cột tròn nghịch điện thoại, tư thái nhàn nhã lười biếng giống anh thuở thiếu thời.

Cố Ly đứng tại chỗ lặng yên không tiếng động nhìn bóng lưng anh, cô nhớ hồi mình lớp 11 dè dặt kiếm tìm bóng hình anh ở sân trường vô số lần.

Trong lòng vì anh mà trồng một vườn hoa, vì anh mà vòi nước tình cảm phong bế đã lâu cũng mở tung ra.

Hôm nay cô còn có thể gọi anh: “Lâm Yến.”

Anh lên tiếng đáp lại rồi quay đầu, cong môi, giọng cũng mang ý cười: “Tới đây, ôm một cái?”

Cố Ly chạy mấy bước nhào vào ngực anh, Lâm Yến thu cánh tay vòng quanh người cô.

Hai người im lặng không lên tiếng ôm một hồi, tĩnh tâm cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Cố Ly ngẩng đầu nhìn anh, giọng dịu dàng: “Lâm Yến, cùng em lên nhà nhé?”

Lâm Yến nói “Được”.

Anh cúi đầu đối mặt với cô mấy giây, đột nhiên cúi người hôn mắt cô một cái, Cố Ly theo bản năng nhắm mắt.

“Cố Ly, anh thích ánh mắt của em, thích ánh mắt em nhìn anh.”

Anh nói.

Trong lòng Cố Ly nhộn nhạo, sao cô có thể không yêu Lâm Yến đây?

Đúng, cô yêu anh, vô cùng yêu anh.

Lâm Yến sinh vào giữa hè, trái tim cũng nóng bỏng.

Anh ôm cô vào lồng ngực ấm áp, thỉnh thoảng nói mấy câu cũng mang tình yêu mãnh liệt đánh thẳng vào đáy lòng cô.

Trong quá khứ, cô đã từng chán ghét đôi mắt mình mỗi khi tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, bây giờ, cô buông bỏ rồi, bởi vì Lâm Yến, bởi vì ánh sáng mà cô tìm kiếm trong thanh xuân của mình.

“Đi thôi.” Cố Ly dắt tay anh.

Lâm Yến không động đậy, “Em đi nhầm đường, Cố Ly.”

Cố Ly vươn ngón tay chỉ về hướng bên ngoài tiểu khu, cô cho rằng anh quên nên không thể không nhắc nhở, “Lâm Yến, lần đầu tiên gặp bà ngoại phải mua chút quà ra mắt chứ.”

Anh cúi đầu cười ôm bả vai Cố Ly dẫn lên tầng, “Hôm nay anh ra mắt bà ngoại rồi, quà gặp mặt anh mua bà cũng đã nhận.”

Cố Ly bị anh đẩy từ phía sau đi lên trước, vừa đi vừa quay đầu nhìn anh, ngạc nhiên đến mức không biết nói thế nào.

Giọng nói mát lạnh của anh rơi trên đỉnh đầu cô, “Yên tâm, anh trò chuyện với bà ngoại khá tốt, bà rất hài lòng với anh.”

Cố Ly không giải thích, cũng không phải cô lo lắng chuyện này, người cô thích bà ngoại nào có thể ghét.

Chẳng qua cô kinh ngạc việc anh tự mình chủ động tới gặp bà, con đường phía trước anh cũng đã sắp xếp ổn thỏa, để cô chỉ cần an tâm đi theo anh, một đường đi nhìn phong cảnh là đủ rồi.

“Bà ngoại, cháu đã về.” Cố Ly đóng cửa lại gọi từ huyền quan.

“Tiểu Yến đâu? Không phải thằng bé xuống dưới chờ cháu à?” Bà ngoại một bên bày cơm ở phòng bếp một bên đáp.

Tiểu Yến? Cố Ly thầm lặp lại danh xưng này một lần nữa, khẽ cong môi.

Lâm Yến vội lên tiếng: “Bà ngoại, cháu ở đây.”

Hai người thay giày xong vào nhà, bà ngoại bê đĩa thức ăn cuối cùng ra, vui tươi hớn hở nói: “Đúng lúc lắm, tới dùng cơm đi.”

“Vâng.”

Trên bàn ăn bày đơn giản ba món mặn một món canh, bà ngoại gắp đùi gà cho Lâm Yến, “Tiểu Yến ăn nhiều một chút, tay nghề bà ngoại như thế nào?”

Lâm Yến cúi đầu cắn một miếng, cũng gắp một cái đặt vào bát của Cố Ly, khen đúng sự thật: “Ngon lắm ạ.”

“Vậy sau này tới nhiều một chút bà ngoại làm cho ăn nhé.” Bà ngoại cười híp mắt nói.

Lâm Yến gật đầu cười nhận lời, “Dạ vâng.”

Cố Ly không chen lời, chỉ chăm chú vùi đầu yên lặng ăn cơm.

Sau khi ăn xong, hai người vừa muốn đứng dậy thu dọn bàn ăn bà ngoại liền ngăn lại, “Ly Ly, cháu dẫn Tiểu Yến đi chơi đi, bà ngoại dọn một chút là được.”

Cố Ly không biết làm sao, không lay chuyển được đành kéo Lâm Yến đi, “Đi đâu?”

Lâm Yến nhìn robot quét dọn lượn lờ trong phòng nói: “Có thể xem phòng ngủ của em một chút không?”

Cố Ly không ý kiến.

Lâm Yến đứng bên cạnh bàn đọc sách quét mắt nhìn một vòng ổ nhỏ của Cố Ly, độ ấm áp đúng như anh tưởng tượng, độc nhất vô nhị.

Ánh đèn chan hòa, thảm dưới chân cũng mềm mại, Lâm Yến thấy trên kệ bày đầy sách, quay đầu hỏi: “Anh có thể xem không?”

“Có thể chứ.”

“Ly Ly, nhà chúng ta hết nước rửa bát rồi, cháu xuống dưới mua một chai nhé.” Bà ngoại ở phòng bếp đột nhiên gọi cô.

Cố Ly vội nói vọng ra ngoài: “Vâng ạ!”

“Em đi mua đồ, anh ngoan ngoãn đợi một mình nhé.”

Giọng điệu này của cô cực kì giống dỗ trẻ con, Lâm Yến bật cười, “Được.”

Sau khi Cố Ly rời khỏi đây, Coca đi tới vùi đầu bên chân Lâm Yến.

“Meo~~”

Anh ngồi xổm nhẹ nhàng xoa đầu nó, giọng có vẻ hơi chế nhạo: “Dính anh một buổi chiều còn chưa đủ hửm?”

Coca ngoẹo đầu dựa vào đùi anh nũng nịu, Lâm Yến khẽ bật cười một tiếng, “Vậy lát nữa cùng anh về nhà?”

Tiếng nói vừa dứt, Coca liền thu hồi cái đầu, nhìn Lâm Yến một lần cuối cùng như bố thí rồi ngoắc ngoắc đuôi đi ra ngoài tìm bà ngoại.

Lâm Yến không biết làm sao “chậc” một tiếng, cái đồ không có lương tâm.

Anh lật xem sách Cố Ly thích một lượt, phần lớn đều có liên quan đến truyện tranh, lướt từng quyển từng quyển, ánh mắt anh rơi vào cuốn sách giáo khoa toán lớp 10 bên cạnh quyển《 The Moon and Sixpence 》.

(*Mặt trăng và đồng xu: Một cuốn tiểu thuyết của W. Somerset Maugham. Nguồn cảm hứng cho câu chuyện là cuộc đời của nghệ sĩ người Pháp Paul Gauguin, nhưng nhân vật Strickland với tư cách là một thiên tài đơn độc, mắc bệnh xã hội và phá hoại có liên quan nhiều hơn đến phiên bản thần thoại về cuộc đời của Gauguin, mà chính nghệ sĩ đã phát triển và quảng bá, hơn là thực tế.)

Giống như trong đoạn code đột nhiên nhảy ra một con BUG, anh khó có thể không chú ý.

Lòng hiếu kì hiếm có mách bảo anh rút nó xuống mở ra, đồ vật kẹp bên trong hoàn toàn bại lộ, anh dùng đầu ngón tay kẹp lấy, chớp mắt thấy rõ hình ảnh kia hoàn toàn ngoài dự liệu của bản thân, anh hoảng hốt đứng sững tại chỗ.

Nếu như nói một khắc anh đứng ngoài cửa nhà nghe được Cố Ly thích mình nhiều năm anh rung động gấp bội, vậy lúc này tình cảm trong nội tâm anh chỉ có hơn chứ không có kém.

Loại trực quan cảm thụ khi biết người yêu lén giữ ảnh thời thiếu niên của mình này, Lâm Yến rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung.

Lúc mới gặp lại anh cho rằng cô ghét mình, trong lòng vừa đau lại vừa căng.

Anh lật mặt sau lên.

“Mong cậu sẽ luôn hạnh phúc.”

Cô viết như vậy, bên dưới còn có vài nét là tên anh.

Có nét nắn nót, có nét ẩu loạn, thậm chí Lâm Yến có thể từ những chữ viết này cảm nhận được cô suy nghĩ ngẩn ngơ của cô lúc nhớ tới mình.

Đêm hôm đó Lâm Trạch Nhuận gửi một tin nhắn WeChat: [Nghỉ hè năm Cố Ly tốt nghiệp cấp ba là thời điểm bệnh tình của cô ấy nghiêm trọng nhất, anh có hỏi cô ấy thích em sao, cô ấy yên lặng rất lâu không nói gì, có lẽ đây chính là đáp án. A Yến, Cố Ly chưa bao giờ nói rằng cô ấy không còn thích em.]

Cố Ly viết sự thầm mến ở trong hình, viết suốt quãng thời gian dài, cũng không dám nói với anh một chữ nhớ.

Tim Lâm Yến đau nhói không thể kiềm chế được.

……

“Đưa đến đây thôi.” Gần tới cổng tiểu khu Lâm Yến ngừng bước.

“Ừm, lái xe chậm một chút.” Cô nhẹ giọng dặn dò anh.

“Ừm.” Anh giơ tay xoa tóc mái cô một cái, rất dịu dàng, “Vậy anh đi nhé?”

Cố Ly: “…”

Môi cô nhúc nhích mấy cái ngập ngừng không nói.

Lâm Yến thấy cô như vậy cúi người ôn tồn hỏi: “Sao thế?”

Cố Ly ngoảnh mặt đi một xíu, tầm mắt nhìn cành cây bên cạnh, trời vừa đổ mưa, giọt mưa còn đọng ở chóp lá lung lay muốn rơi.

Chỉ là một câu nói không có gì to tát mà không nói được.

Chậm mấy giây cô thốt ra khỏi miệng: “… Hôm nay anh chưa hôn em.”

Lâm Yến nhất thời sửng sốt, sau khi phản ứng thì cười nói: “Hôn mắt cũng không tính?”

Giọng anh vừa trêu chọc vừa cưng chiều.

Cố Ly cắn môi xoay người rời đi, chưa kịp tiến một bước đã bị anh kéo cánh tay lộn trở về.

Anh lập tức hôn cô, ôm lấy cô đi về một góc thiếu sáng.

Lâm Yến túm được bàn tay hơi lạnh của cô nhét vào áo mình, bàn tay ấm áp của anh dán lên, lòng Cố Ly cũng ấm áp như đôi tay vậy.

Cô cắn môi dưới của anh, “Lâm Yến, mùa đông năm nay em không thấy lạnh chút nào.”

Mờ tối, tay anh nâng gáy cô, một lần nữa hôn xuống chiếm lấy hô hấp của cô.