Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 7: 7 Bóng Ma Lúc Nửa Đêm 6

Khi Ninh Tiêu ra khỏi Cục cảnh sát đã là chạng vạng.

Một người đàn ông mặc áo khoác đen đang chờ cậu ở cửa, thấy cậu ra thì đi tới.

"Chào cậu, Ninh Tiêu."

Người đàn ông này cao hơn Ninh Tiêu một chút, ngoài việc sắc mặt hơi tái nhợt thì gu ăn mặc cũng rất được, nhìn như thành phần tinh anh ưu tú trong xã hội.

Nhưng mà khi Ninh Tiêu nhìn thấy người này, cậu bỗng thấy hơi hoảng hốt, trong lòng như có điềm báo gì đó.

"Anh là?"

Cậu híp mắt nhìn người trước mặt.

Người đàn ông nọ mỉm cười, đưa tay ra.

"Hách Dã, luật sư của cậu."

Trung tâm viện trợ pháp luật đã cho luật sư đến xin thay đổi cách xử lý Ninh Tiêu, cho nên nghi phạm Ninh Tiêu bây giờ có thể không cần ở lại Cục cảnh sát mà có thể ở nhà mình.

Ngoài việc phải bị cảnh sát giám sát thì không khác gì trước đây cả.

"Mời."

Ninh Tiêu đặt một cốc nước đun sôi trước mặt khách.

"Nhà hơi nghèo, nhưng nước thì vẫn có."

Luật sư Hách bỏ trà vào cốc nước, một cái cốc inox cũ kỹ.

"Đúng vậy, người có tiền sẽ mời luật sư có tiếng, chứ không phải xin trung tâm viện trợ."

Ninh Tiêu hơi ngạc nhiên.

"Là luật sư mà anh thẳng thắn thật đấy."

"Đừng khách sáo, rất nhiều người cho rằng tôi nói chuyện không nể nang gì, hay đâm thẳng vào tim người ta." Luật sư Hách nói: "Cho nên tôi mới làm ở trung tâm viện trợ."

Ninh Tiêu gật đầu hiểu, một luật sư vuốt mặt không thèm nể mũi như thế thì đúng là không dễ sống trong môi trường làm việc.

Nhưng mà cậu cũng không ngại, dù sao thì cậu với luật sư này cũng chỉ hợp tác mà thôi, đến khi vụ án này kết thúc.

"Về vụ án này, cậu có thể nói tôi nghe thử ý kiến của cậu không?" Luật sư Hách nói: "Như thế thì cũng dễ cho tôi biện hộ giúp cậu khi ra tòa, đương nhiên là nếu chuyện này có thể kết thúc trước khi phải dùng đến luật pháp thì tốt."

Ninh Tiêu do dự.

Cậu không biết có nên nói suy nghĩ của mình ra hay không, cậu vẫn chưa thể tin được người này.

Luật sư Hách nhìn ra được suy nghĩ của cậu, buông cốc trà, nói: "Tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác chân thành, tôi sẽ nói cách nhìn của tôi để bày tỏ thành ý."

Ninh Tiêu ngồi ngay ngắn trước mặt luật sư, "Mời."

"Đầu tiên, tôi cho rằng vụ này không phải án hình sự." Luật sư vừa mở lời đã gây sốc.

"Nạn nhân này tự sát."

"...!Tại sao?" Ninh Tiêu hơi dùng sức nắm chặt tay.

"Có chứng cứ gì?"

"Sau khi loại bỏ hiềm nghi của nghi phạm duy nhất có khả năng gây án, cũng chính là cậu, thì việc không thể nhất cũng sẽ trở thành có thể.

Hung thủ của vụ án này không phải ai khác, mà là bản thân nạn nhân."

"Làm sao loại bỏ hiềm nghi của tôi?"

"Nói ra chắc cậu sẽ không tin." Luật sư Hách nhìn cậu.

"Giác quan thứ sáu của tôi nói tôi biết, chắc chắn cậu không phải hung thủ."

"Một luật sư lại dùng giác quan thứ sáu để xem xét vụ án, anh làm tôi lo lắng cho sự trong sạch của mình đấy." Ninh Tiêu không khách sáo gì, nói: "Trừ khi anh có thể sử dụng giác quan thứ sáu để thuyết phục cảnh sát, nếu không thì chẳng có nghĩa lý gì cả."

"Đừng vội, chỉ là một giả thiết mà thôi." Luật sư bình tĩnh nói: "Một trò chơi loại trừ thế này, có một trăm giả thiết, phủ định hết chín mươi chín trong số đó thì một giả thiết cuối cùng sẽ là đáp án.

Cũng có nghĩa là, chỉ cần một giả thiết, dùng một trăm chứng cứ để chứng minh nó là thật thì chín mươi chín giả thiết còn lại sẽ có thể là giả."

"Đối với chúng ta mà nói, chỉ có chứng minh nạn nhân tự sát mới có thể rửa sạch hiềm nghi của cậu." Luật sư mỉm cười, "Cho nên đây là giả thiết duy nhất của tôi, đây là một vụ tự sát."

"Anh định chứng minh thế nào?" Ninh Tiêu hỏi: "Nếu là tự sát thì nguyên nhân là cái gì?"

"Tôi nghĩ cần phải trao đổi một lần."

"Trao đổi?"

Luật sư chớp mắt.

"Suy nghĩ của nạn nhân, chúng ta chỉ có thể biết được từ người thân nhất thôi, đúng chứ?"

"Phải làm sao?"

"Sắp xếp cho hai bên gặp mặt." Luật sư nói: "Sau đó có thể hỏi được nguyên nhân tự sát."

"..."

"Yên tâm, tôi sẽ thuyết phục bọn họ không đánh cậu." Luật sư đứng lên, "Xin hãy tin tôi, tôi sẽ cố hết sức bảo vệ đương sự của mình." Lúc đứng đối diện với cửa sổ, con ngươi của hắn là màu nâu, nhìn từ hướng ngược sáng lại ánh lên màu như bảo thạch.

Ninh Tiêu nhìn hắn một lúc, gật đầu, "Được."

"Vậy thì mai tôi sắp xếp cho cậu gặp bọn họ." Luật sư quay sang chào cậu.

"Hôm nay đến đây thôi, tạm biệt."

Lúc đi đến cửa, hắn đột ngột quay lại.

"Phải rồi, nghe nói một người đang mang cảm xúc tiêu cực trong một thời gian dài bỗng dưng bị kích thích sẽ có thể nảy sinh suy nghĩ tự sát." Luật sư nhìn Ninh Tiêu.

"Nếu vậy thì, cậu nghĩ điều gì là giọt nước làm tràn ly khiến Đinh Nhất Ngôn tự sát?"

Không đợi Ninh Tiêu trả lời, hắn lại mỉm cười.

"Tôi hơi nhiều lời, tạm biệt, gặp lại sau."

Luật sư đi khuất, trong căn nhà trống vắng, chỉ có Ninh Tiêu đứng im lặng một mình.

Điều gì là giọt nước tràn ly?

Ninh Tiêu mở nhạc, tiếng đàn violin vang vọng trong không gian, làm cho cả căn nhà đều chìm trong làn điệu nhẹ nhàng của khúc nhạc này.

Cậu đi tới bên cửa sổ, nhấc màn, nhìn một người đang từ từ đi ra khỏi khu nhà, dần rời khỏi tầm mắt cậu.

Ninh Tiêu buông màn, đi thẳng về phía chiếc sô pha trong nhà.

Tiếng đàn vẫn tràn ngập, cậu từ từ nhắm hai mắt lại như sắp ngủ.

Điều gì là giọt nước tràn ly?

Không ai trả lời.

Một giấc ngủ này mãi cho đến ngày hôm sau, lúc tỉnh lại thì mặt trời đã dần lên cao, sắp đến 12 giờ trưa rồi.

Ninh Tiêu nhìn điện thoại, luật sư gửi một đoạn tin nhắn hẹn cậu đến gặp người nhà nạn nhân, đã sắp xếp thời gian lẫn địa điểm cả rồi.

Có nên đi không? Cậu suy nghĩ một giây, gửi một cái tin nhắn, sau đó đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.

12 giờ 45 phút, Ninh Tiêu ra khỏi nhà.

Lúc này cách thời gian Đinh Nhất Ngôn tử vong đã 34 tiếng.

Lúc đi đến ngã tư đường, Ninh Tiêu không đụng mặt cảnh sát theo dõi, cậu lơ đễnh đi thẳng đến chỗ đã hẹn.

1 giờ, đến chỗ hẹn.

Cậu ngẫm lại, không đi thẳng vào mà quay lại, bước vào một cửa hàng quần áo nam.

Mười phút sau, một người đàn ông mặc áo khoác dài đi ra khỏi cửa hàng, cổ áo dựng đứng che khuất hơi nửa khuôn mặt, vội vàng đi vào chỗ hẹn.

Đây là một tiệm trà có phòng riêng, dưới sự chỉ dẫn của phục vụ, cậu đi vào căn phòng nhỏ, bên trong đã có hai người đang chờ, một nam một nữ, trung niên, sắc mặt đều tái nhợt, trong mắt đầy tơ máu.

"Chào hai vị." Cậu chào hỏi.

Người đàn ông râu lởm chởm ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt lên người cậu.

"Cậu là Ninh Tiêu."

"..."

"Cậu giết con trai tôi."

Câu này thì không im lặng nữa.

"Không phải tôi."

"Nếu không thì là ai?" Người đàn ông tức giận đứng dậy, "Không phải cậu thì có thể là ai? Tại sao lại phủ nhận, tại sao lại giết nó? Cho dù nó có chọc giận cậu thì nó vẫn còn nhỏ! Vẫn chỉ là một đứa trẻ con thôi, cậu lại giết nó!"

Người đàn ông mất con bắt đầu nói năng lộn xộn, đôi mắt đỏ ửng của ông ta nhìn chằm chằm Ninh Tiêu.

Cảm thấy không ổn, Ninh Tiêu lui về sau hai bước.

Không khí trong căn phòng cũng không bình tĩnh như luật sư đã cam đoan, cặp cha mẹ này rõ ràng vẫn rất tức giận, còn điên cuồng hơn hôm qua.

"Cậu giết con tôi, nhưng cậu còn chưa đền mạng, còn ung dung đi lại ngoài đường.

Không công bằng, không công bằng." Người đàn ông bắt đầu điên cuồng, "Cảnh sát không thể trừng trị được hung thủ giết người, tôi không cam tâm! Cậu chờ đó cho tôi, chờ đó!"

Thấy ông ta sắp nhào tới, người phụ nữ ngồi bên cạnh vội túm lại nhưng vẫn bị người đàn ông đang điên cuồng nọ đẩy mạnh ra.

Bà ta hoảng hốt, bị đẩy đụng vào bàn trà bên cạnh, ngã xuống đất.

"Bà có sao không?" Ninh Tiêu vội vàng đi tới đỡ bà ta dậy.

Người phụ nữ nép trong lòng cậu, dường như bị ngã rất đau, cả người đều run rẩy.

Ninh Tiêu chỉ thấy ngón tay của bà ta cũng đang run rẩy, môi khép mở như đang muốn nói gì đó.

"Bà muốn nói gì?"

"Tôi, tôi muốn...!muốn..."

"Cái gì?" Ninh Tiêu lại kề sát đến.

"Muốn báo thù cho Ngôn Ngôn."

Phập!

Một con dao đâm thẳng vào bụng Ninh Tiêu, đâm thật sâu.

Người phụ nữ buông tay ra, run rẩy trốn đi chỗ khác, nhìn Ninh Tiêu đang không dám tin che bụng, khóc: "Mày giết Ngôn Ngôn, tao phải giết mày để báo thù, tao phải bắt mày đền mạng."

"Bà..." Ninh Tiêu che bụng, sắc mặt tái nhợt.

Rõ ràng, đây là một cái bẫy!

Cặp vợ chồng này đã phát điên, người đàn ông ôm chặt lấy vợ mình, mà khuôn mặt người mẹ đầy vẻ điên cuồng, không ngừng lặp đi lặp lại.

"Mày giết Ngôn Ngôn, mày phải đền mạng."

"Ai cho bà cái quyền đó? Bây giờ bà giết tôi, chẳng lẽ không cần phải đền mạng à?" Ninh Tiêu chất vấn.

Nhưng bà ta chỉ có thể khóc, không trả lời.

Người chồng ôm bà ta, sắc mặt bình tĩnh hơn lúc nãy nhiều, không cố ý giả điên nữa.

"Cậu giết con tôi, cậu đền mạng.

Chúng tôi giết cậu, chúng tôi đền mạng." Hốc mắt ông ta đỏ bừng, vừa giống buồn bã vừa giống tức giận.

"Dù sao thì Ngôn Ngôn cũng không còn, chúng tôi không thiết sống nữa."

"Yêu thương cậu ta như thế à?" Ninh Tiêu che con dao cắm trên bụng, dựa vào tường.

Người đàn ông nọ không trả lời.

"Hoặc nên nói là, chưa chắc chỉ yêu, mà còn áy náy, đúng không?" Ninh Tiêu đỡ vách tường đứng dậy.

Rút dao ra, Ninh Tiêu đứng ở cửa nhìn ông ta.

"Cảm thấy khó hiểu vì sao tôi không bị thương đúng không? Vì nó chứng tỏ áo chống đạn của đội hình sự không chỉ có thể chống đạn mà còn có thể chống dao đâm nữa."

"Cái này chứng tỏ da anh dày."

Cửa phòng bị mở ra, một người bước vào.

Cậu chạm mắt với Ninh Tiêu trong phòng, sau đó nhìn đôi vợ chồng đang kinh ngạc không hiểu chuyện gì nọ.

Trong phòng, Ninh Tiêu đi đến cạnh người vừa tới.

"Tôi chịu một dao thay cho cậu, định báo đáp tôi thế nào đây?"

Ninh Tiêu vừa mới vào phòng nhìn hắn một cái, "Bảo vệ người dân là trách nhiệm của anh, cảnh sát."

Ninh Tiêu cười một cái, hạ cổ áo để lộ khuôn mặt của Từ Thượng Vũ.

"Đúng vậy, vì để bảo vệ người dân là cậu, tôi còn đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan."

"Từ đội!"

Lục tục có vài cảnh sát chạy vọt vào, vây quanh cặp vợ chồng.

"Anh không bị thương chứ?"

"Không." Từ Thượng Vũ lắc đầu, hỏi: "Bắt được không?"

Lục Phi lắc đầu.

"Số điện thoại đó đã không còn nữa, địa chỉ đăng ký cũng là giả.

Máy tính bên trung tâm viện trợ bị hack, người nọ là hàng giả."

"Quả nhiên là thế." Từ Thượng Vũ nhíu mày, "Biết ngay là không dễ như thế mà."

"Các người! Đồ vô liêm sỉ!" Cha mẹ Đinh Nhất Ngôn đang chìm trong trạng thái kinh ngạc cuối cùng cũng hoàn hồn, bọn họ không dám tin nhìn cảnh sát đi vào cùng với Ninh Tiêu, nói, "Các người bao che cho tội phạm, mặc kệ hung thủ giết người, còn làm cảnh sát cái gì nữa?"

Mà trên thực tế, mãi cho đến bây giờ, cặp cha mẹ mất con này vẫn chưa hiểu được tình hình, thậm chí còn không biết mình bị người ta lợi dụng.

Ninh Tiêu thở dài, đến gần cặp cha mẹ điên cuồng này.

Cậu nhìn hai khuôn mặt tiều tụy nọ, nói: "Ngay từ đầu đã không có hung thủ."

"Nếu muốn nói có thì tôi, hai người, lẫn bọn họ, đều là hung thủ."

Giọng cha Đinh Nhất Ngôn trở nên khàn khàn, "Cậu, có ý gì?"

"Còn chưa hiểu à?"

Ninh Tiêu nói thẳng với ông ta.

"Bởi vì Đinh Nhất Ngôn tự sát.".