Đừng vì anh mà khóc

Chap 1: Chia tay

Thế giới có biết bao nhiêu người liệu đã bao giờ ta tự hỏi tại sao có những người đến và đi thoáng qua nhưng lại có những người khiến cả đời ta chẳng thể quên được? Tại sao lại là họ mà không phải ai khác? Tất cả cũng vì một chữ DUYÊN. Có duyên có nợ mới có gặp gỡ nhưng duyên chưa trọn thì ta cũng không nên trách móc thù hận. Ta nên chấp nhận mối lương duyên ấy và biết ơn nó. Vì sự có mặt có họ dù ít hay nhiều cũng đã khiến cuộc đời ta thêm nhiều màu sắc, thêm nhiều kỉ niệm, nhiều cung bậc cảm xúc.

Nó tên Hoàng (24 tuổi) sinh ra trong một gia đình giàu có ở tỉnh lẻ. Mặt mũi đẹp trai, cao ráo, sáng sủa. Tính tình lạnh lùng ít nói có khi là bất cần. Là con một nên được bố mẹ cưng chiều hết mực nhưng không vì thế mà gia đình không lo lắng cho tương lai của nó. 24 tuổi cái tuổi mà người ta có việc làm có nhiều mối quan hệ hơn trong xã hội chưa kể nhiều đứa đã có cả gia đình lấy vợ gả chồng thì nó vẫn còn đang loay hoay học hành trên mảnh đất thủ đô xô bồ tấp nập. Cũng chỉ vì cái tính khí của nó. Nó không muốn không thích sống theo cuộc sống dập khuôn cứng nhắc mà bố mẹ định hướng cho nó. Nó thích theo đuổi theo ước mơ theo cái sở thích của nó. Nó bỏ lên hà nội sống tự lập được mấy năm học nhạc thì bị bố mẹ lên xích cổ về, ngông cuồng bướng bỉnh đến mấy thì nó cũng chẳng thể nào chống đối được bố mẹ. Bố nó buộc nó phải học hành đàng hoàng để sau này có thể tiếp tục duy trì cơ ngơi của ông ta để lại. Nó buộc phải chấp nhận nên có lẽ từ lâu nó đã chẳng thể nào tìm thấy niềm vui trong cuộc sống của mình. Từ khi học đại học nó chẳng buồn về nhà. Một phần vì chán ghét cái không khí ngay cả đến bữa cơm cũng chỉ có nó với bà giúp việc một phần vì mệt mỏi khi lúc nào cũng nghe lời mẹ càm ràm việc lớn đầu mà chưa mảnh tình vắt vai. Vì mẹ nó có thiếu gì đâu, giờ chỉ thiếu cháu nội cho bà bế. Ở quê các bà các mẹ thấy người ta có con có cháu đề huề là ham lắm. Nhưng tính nó như vậy yêu đương nhiều nhưng cũng chỉ toàn thoáng qua cũng chẳng thích công khai. Nó lạnh băng nên người ta chỉ tò mò khám phá rồi không chịu nổi nên lại rời đi.

.....

Sáng thứ 2 đầu tuần, tỉnh giấc khi thấy đến cả vài chục tin nhắn vs cuộc gọi nhỡ từ Linh (người yêu hiện tại của nó). Nó uể oải ngáp dài mở điện thoại bật bài nhạc mà mấy ngày nay nó thích nghe, bước chân vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân để chuẩn bị cho tuần mới. Nó chẳng buồn xem những đoạn tin nhắn từ tối qua vì nó thừa hiểu được nội dung trong đó. Nó mệt, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng vì cuộc nhậu hôm qua đến giờ. Mặc quần áo chỉn chu xỏ chiếc sneaker, vơ vội một vài quyển sách linh tinh, nó xách ba lo lên lớp. Trên giảng đường ồn ào lộn xộn, mình nó như lạc lõng trong cái không khí ấy. Nhét chặt cái tai nghe nó lạc vào những dòng suy nghĩ, nghĩ mông lung nghĩ đủ thứ chuyện mà quên mất nghĩ đến Linh. Tiếng tin nhắn lại vang đến: “chia tay đi”. Nó nhìn lướt qua khẽ nhếch mép mỉm cười:

 - Lại là chia tay à!

Dường như chuyện này đến nhiều với nó khiến nó cảm thấy bình thản vô cùng. Cau đôi mày không chần trừ nó nhấn phím rất nhanh như chẳng hề phải suy nghĩ: “Ừ. Ok nếu em thích”. Thực ra thì nó cũng càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi với chuyện yêu đương. Lúc nào cũng thế, không yêu thì thấy cô đơn nhưng yêu rồi nó lại thấy mất đi sự tự do. Nó ghét gò bó. Nó ghét đi đâu cũng phải báo cáo với Linh rồi ghét bị Linh ghen tuông dỗi hờn suốt ngày. Nó mệt thật sự.

Một ngày, hai ngày, một tuần, hai tuần, một tháng,.. trôi qua mà vẫn chẳng thấy nó nhắn tin cho Linh. Lần này 2 đứa có vẻ thi gan với nhau thật rồi. Nhưng rồi cuối cùng con bé Linh cũng phải chịu xuống nước nhắn tin trước cho nó: “Nhớ nhau không?”. Dòng chữ đã xem hiện lên bà chẳng chút hồi âm nào gửi lại. Hôm sau Linh lại nhắn cho nó: “Xin lỗi vì lại làm phiền anh rồi. Nhưng anh dạo này ổn chứ? Em thì nhớ anh” Cũng chẳng thấy nó rep lại. Linh lại khóc, khóc vì có lẽ không giống như mọi lần, lần chia tay là thật. Vùi đầu xuống gối hình ảnh nó cứ luẩn quẩn trong đầu, Linh chẳng hiểu vì sao lại dành nhiều tình cảm đến một con người lạnh lùng như nó đến vậy.

3h sáng Linh cứ soạn tin nhắn thật dài rồi lại xoá, soạn rồi lại xoá. Cuối cùng con bé chìm vào giấc ngủ lúc nào mà không hay...