Đừng vì anh mà khóc

Chap 11: Mất ngủ

Thời gian này nó bận dành cho việc yêu đương nên khá bỏ bê chuyện tụ tập bè bạn. Được hôm nó xách giày ra sân cùng team, trời lại bỗng trở mưa nặng hạt. Mưa xuống, thời tiết mát mẻ dễ chịu. Buộc phải hoãn trận bóng, mấy anh em trong đội cùng nhau thống nhất tạt qua quán nhậu để làm một bữa cho ra trò. Nó vui vẻ đồng ý. Dù gì thì lâu lắm rồi cũng chưa off team. Cuộc nhậu kéo dài cảm tưởng như vô tận, bia rót cứ cạn rồi lại đầy. Đoạn, đến lúc bắt đầu lâng lâng, chếnh choáng, Nó cảm thấy phê dần, giọng líu lại. Tựa lưng vào ghế, nó châm điếu thuốc, rít một hơi, thả làn khói đậm màu vào không trung. Đột nhiên, Nó liên tục chớp mắt. Không phải vì khói làm cay mắt nó, mà là… Nó lại bắt gặp hình ảnh của ai đó quen thuộc bước từ trên ô tô xuống, ở phía bên kia đường. Đó là Linh. Không tin vào mắt mình, Nó đưa tay lên mắt dụi đi, dụi lại. Chưa khỏi bàng hoàng cũng là lúc nhanh chóng, Nó chẳng còn nhìn thấy Linh đâu nữa. Dù không thể nhìn rõ mặt nhưng Nó chắc nịch người đó là Linh. Không thể nhầm lẫn vào đâu được. Bộ váy ấy, dáng người ấy đã quá quen thuộc với Nó. Nhưng tại sao? Tại sao Linh lại đi cùng với người đó? - Vẫn cái người nó bắt gặp ở quán trà sữa. Tại sao vậy? Rõ ràng con bé hứa là ở nhà đợi Nó về để trò chuyện cơ mà.

Sắc mặt nó nhợt nhạt hẳn đi. Mọi người thấy bất thường túm lại hỏi han. Nhưng giờ này, Nó làm gì có tâm trạng để chia sẻ cùng ai. Nó gạt đi, mở điện thoại, bấm số gọi cho Linh. Chuông đổ liên tục, Linh không bắt máy. Nó như ngồi trên đống lửa, tâm trạng rối bời cùng vô vàn những câu hỏi quanh quẩn trong đầu mà không tài nào tìm ra được lời giải đáp thoả đáng. Nó đã cố gắng suy nghĩ tích cực nhưng không thể. Chuyện lần này đã khiến Nó thật sự cảm thấy có gì đó uẩn khúc.

Về nhà trong tình trạng say mèn, đầu đau như búa bổ. Nằm thiếp đi một lúc, tiếng chuông điện thoại làm Nó tỉnh giấc. Là Linh gọi. Đầu dây bên này, Nó dồn dập hỏi con bé:

- Tối giờ em đi đâu? Với ai? Làm gì? Anh gọi, sao em không nghe máy?

- Em ở nhà cả tối mà. Làm gì có đi đâu?

- Thôi, thôi. Em đừng có chối nữa đi. Rõ ràng anh đã nhìn thấy em đi cùng một ông trung niên nào đó bước từ trên xe xuống. Em còn nắm tay lão ta, mà giờ em còn nói là em ở nhà? Em nghĩ anh tin sao?

- Anh nói gì kì vậy?

- Không em thì là ai nữa. Chính mắt anh nhìn thấy đó.

- Em không có. Em…

Nó liên tục ngắt lời Linh:

- Không có? Không có mà anh gọi điện không nghe? Hai người đã đi đâu làm gì?

- Em đã nói là không phải rồi. Sao anh vô lý quá vậy? Sao anh cứ ép buộc em phải nhận trong khi em không làm?

- Chẳng phải là một lần. Tận mắt anh đã thấy em và lão ta trên cả một lần trước đó?

- Hừ. Nực cười. Lần trước đó? Anh thấy? Tất cả chỉ là anh thấy rồi anh muốn đặt điều cho ai cũng được sao?

- Lần đầu thì có thể là do anh nhầm. Anh đã nghĩ thế. Nhưng lần này anh tin chẳng có sự trùng hợp nào ở đây cả.

- Này anh. Anh đừng có mà nhậu nhẹt bê tha rồi về phát biểu liều nhá. Không biết gì thì đừng có nói.

- Thế sao em không nghe máy?

- Em bận. Em để điện thoại trên phòng. Giờ thấy cuộc gọi nhỡ của anh, em mới gọi.

- Cô hay lắm. Cô tưởng cô nói vậy là tôi tin cô chắc. Tôi bê tha đó. Còn hơn loại người như cô.

- Anh thôi đi. Anh muốn gì thì nói thẳng luôn đi. Đừng có mà mệt thị người khác như vậy! Em mệt mỏi với anh lắm rồi.

- Tôi mới là người nói câu này mới đúng. Ok. Nếu cô mệt thì giải tán. Tôi cũng chẳng cần nghe cô giải thích.

- Ừ.

Linh chỉ đáp lại một chữ vỏn vẹn rồi cúp máy. Không chịu nổi, Nó bực mình quăng thật mạnh chiếc điện thoại trên tay vào tường. “Bộp”. Tiếng va chạm khá mạnh làm cái điện thoại có vẻ đã lịm hẳn sau cú ném đó. Nó nằm vật ra giường, nhìn lên trần nhà, một tay đặt lên trán, một tay giữ chặt nắm đấm, đấm “bùm bụp” lên nệm.

Đêm nay nó mất ngủ…