Đừng vì anh mà khóc

Chap 5: Tuyệt vọng

Thời gian cứ trôi qua êm đềm với đôi uyên ương hết ngày này đến ngày khác. Nó dường như cũng dần thay đổi và nghiêm túc với mối quan hệ với Linh. Hai đứa ngày nào cũng quan tâm dành hết sự yêu thương đến cho nhau, khiến Linh chẳng còn phiền muộn. Con bé ngày càng xinh xắn, đáng yêu, nét đẹp ngây thơ trong sáng của tuổi đôi mươi làm lòng ai ngây ngất.

 Sáng nay, như mọi ngày đến trường, Linh để ý thấy nó và tụi bạn thân cứ túm tụm một góc làm điều gì đó có vẻ mờ ám. Mỗi khi bắt gặp ánh mắt của Linh, hội thằng Quân, thằng Thành đều tỏ rõ sự lảng tránh khiến con bé thấy khó chịu và tò mò:

-       Này chúng mày có thấy hội con trai hôm nay có gì đó mờ ám không mày? – nó quay ra hỏi nhỏ Vân và Tình (2 đứa bạn thân).

-       Làm gì tao có thấy gì đâu. Vẫn như mọi hôm thôi mà. – Tình trả lời

-       Không tao thấy hôm nay chúng nó cứ hí hoáy, thì thầm nhỏ to gì đó. Kiểu lén lút lắm ấy.

-       Hay trên mạng lại có vụ lộ link 18 nào nên bọn nó túm tụm share cho nhau rồi cũng nên. – Vân thêm vào.

Cả lũ cười lăn, cười bò trước câu nói của Vân, lại còn nháy nhau cũng thử lên mạng hóng tin xem như thế nào.

 

Chiều tàn nhanh, thế rồi cũng hết một ngày. Hôm nay Linh khá mệt. Tắm rửa cơm nước xong xuôi, con bé lên phòng định gọi điện cho Hoàng làm nũng thì nhận được tin nhắn của Vân rủ đi trà sữa. Con bé kêu mệt, từ chối. Nhưng Vân nài nỉ mãi cuối cùng Linh cũng phải chịu. Mặc một bộ đồ đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng. 15 phút sau,hội con gái đã tụ họp đông đủ. Toàn hội bạn thân thiết gặp nhau, hết chuyện trên trời dưới biển tíu ta tíu tít, rôm rả cả quán. Hết chuyện quần áo, làm đẹp lại đến chuyện ngắm trai trên mạng. Kể xấu con nọ, con kia. Còn cả chuyện tính lấy chồng giàu để đổi đời. Tối nay, Linh cảm thấy khá vui. Không còn sớm, cả hội rủ nhau đi về. Con bé cũng muốn về nhà để nói chuyện với Hoàng. Đi chơi từ tối đến giờ mà Hoàng chẳng thèm nhắn tin hỏi han. “Hừm. Người ta xin đi chơi một lúc chắc có cơ hội để cày game cho mà xem”.- Linh nghĩ thầm.

 

Phố về đêm, dòng người và xe trở nên thưa thớt hẳn. Bước nhanh trên đoạn đường về nhà, vừa đi Linh vừa hát vu vơ, tung tăng như một con bướm nhỏ. Bất chợt, giác quan con bé mách bảo hình như có cái gì đó không ổn. Linh cảm nhận được có một thứ gì phía sau lưng mình. Một cảm giác rờn rợn phía sống lưng. Nhưng mỗi lần quay lại thì mọi thứ chẳng có gì bất thường. Đi thêm được một đoạn nữa, đến lúc này con bé đã chắn chắn rằng có bóng dáng của một người đàn ông đang đeo bám phía sau mình. Thân hình của hắn khá mảnh khảnh đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai cụp xuống không nhìn rõ được mặt. Linh cảm thấy sợ. Tim bắt đầu đập nhanh hơn. Theo quán tính chân con bé bước dồn dập nhưng gã trai đó dường như chẳng buông tha, vẫn bám lấy phía sau. Móc chiếc điện thoại trong ví ra Linh bấm số gọi cho Hoàng. Chỉ nghe thấy tiếng tút..tút mà chẳng hề có ai nhấc máy. Cuộc thứ ba vẫn vô vọng, con bé bắt đầu loạng choạng, chân bước những bước vội vã nhưng đã bắt đầu loạn nhịp. “Chết rồi. Giờ làm sao đây” trong đầu con bé lúc này chỉ toàn nghĩ đến những tình huống xấu nhất diễn ra trong các bộ phim kinh dị, tội phạm,… Hắn ta bám ngày một gần. Đúng lúc cảm thấy tuyệt vọng nhất, Linh thấy trước mặt là một cô trung niên tay xách chiếc giỏ đi cùng chiều với mình. Như chết đuối vớ được cọc, Linh tiến sát lại gần bắt chuyện, đi cùng với người đó để bình tĩnh lại. Con bé lại bắt đầu gọi điện cho Hoàng nhưng vẫn không được: “chết tiệt. Chơi game gì mà không để ý đến điện thoại thế này”. Bất lực, Linh chỉ còn cách gọi cho bố để cầu cứu. Nhưng chưa kịp thì Linh nhận ra người đàn bà đi cùng đường đã rẽ vào một ngách nào đó từ lúc nào không hay. Một thân một mình, Linh lại run rẩy tay không kiểm soát nổi để bấm được số của bố. Hắn ta mỗi lúc rảo bước sát lại gần. Linh như ngộp thở, nỗi sợ hãi đã lên đến đỉnh điểm. Cuối cùng hắn cũng tiếp cận được con bé. Ngay phía sau giọng hắn cất lên: “èm hèm”. Hết cách, Linh giờ chỉ còn biết dùng hết sức bình sinh mà chạy. Vừa chạy, con bé vừa la hét tìm sự giúp đỡ. Giữa con hẻm vắng tanh giờ này làm gì còn ai để mà cứu giúp được con bé. Và hắn, hắn nào đâu dễ dàng buông tha cho con mồi của mình đến vậy.

-       Đứng lại!...