Dược Ngọt

Chương 10

Lương Văn không giống như lời đồn.

Đây là suy nghĩ chung của lớp một khối mười một.

Sau khi phân lớp, ở đây có những người là bạn cùng lớp trước kia của Lương Văn, cũng có mấy người là bạn ở lớp khác được chuyển lên, nhưng cho dù là quen hay không quen thì họ đều cảm thấy Lương Văn đã thay đổi, không còn ngại ngùng cũng không còn dịu dàng ít nói như trước, ngay cả sự dè dặt của nữ thần cũng đã không còn.

Tuy rằng trước kia Lương Văn thích Sở Trú, nhưng cách bày tỏ khá kín đáo, sẽ không lộ liễu như vậy, chỉ biết dùng mọi cách tình cờ gặp mặt để tiếp cận anh, không quá phóng túng, nhưng cũng không có nhiều cảm giác tồn tại, cho nên mặc dù cô ấy thầm mến người ta một năm, nhưng trong mắt Sở Trú thì chưa từng có cô ấy.

Mà Lương Văn bây giờ, có thể là do áp lực quá lâu, cho nên mới bắt đầu buông thả bản thân, vì muốn giành được Sở Trú, cô tất nhiên là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, mạnh dạn mà theo đuổi anh. Trước kia, chuyện Lương Văn thích Sở Trú chỉ được truyền trong phạm vi nhỏ, bây giờ, cả lớp học ngoại trừ giáo viên thì không ai là không biết.

Cứ nghĩ rằng bữa sáng tình yêu của cô bị Sở Trú vứt đi, có thể sẽ khiến cô bớt phóng túng lại một chút, nhìn rõ được sự thật tàn khốc.

Nhưng không ngờ, sau ngày hôm đó, chẳng những Lương Văn không hề chùn bước, không đỏ mắt khóc thút thít mà ngược lại, càng thất bại cô lại càng dũng cảm hơn, giống như cô đang cố ý đối nghịch với Sở Trú vậy. Ngày hôm sau, trên bàn anh lại xuất hiện một phần bánh ngọt vô cùng đẹp mắt, chiếc hộp màu hồng nhạt được buộc nơ bướm hình trái tim rất độc đáo, đặc biệt là trái tim của thiếu nữ.

Tuy sau cùng vẫn bị Sở Trú vứt đi, nhưng Lương Văn không hề nổi giận, ngày hôm sau vẫn cứ thế mà tặng anh, mỗi ngày đều kiên trì tặng bữa sáng tình yêu cho Sở Trú, mỗi lần tặng anh, cô đều nở một nụ cười kiên cường, đồng thời cũng bày ra vẻ thảm thương. Cô giống như đang phát ra ánh hào quang thánh thiện của nữ chủ Bạch Liên Hoa, cô dịu dàng nói: “Cái này không trách Trú Trú được, nhất định là do tôi không tốt nên cậu ấy mới như vậy, không sao cả, tôi tin rồi sẽ có một ngày, tôi có thể khiến cậu ấy cảm động.”

Sở Trú có cảm động hay không thì bọn họ không biết, dù sao phần lớn mọi người trong lớp đều bị cô làm cho cảm động rồi, đây là cô gái cần được bảo tồn! Xinh đẹp dịu dàng lại si tình, vì người mình thích mà ngay cả tôn nghiêm cũng có thể không cần! Được cô nhìn trúng đúng là phúc tám đời!

Sở Trú, cậu không phải là người!

Mà đám nữ sinh do Hạ Nhược Tình cầm đầu luôn âm thầm châm biếm đấu tranh gay gắt với Lương Văn gần như bị nhấn chìm trong nước mắt cảm động của phần lớn học sinh trong lớp.

Ngay cả người bên cạnh Sở Trú cũng bị mua chuộc, bao gồm Hạ Vân Đông, người trước đây luôn có thành kiến với Lương Văn.

“Anh Trú, tôi thấy cậu nên thử qua lại với Lương Văn xem sao?”

Ăn xong cơm trưa, trên đường trở về phòng học, Hạ Vân Đông cười hì hì khoác lên bả vai Sở Trú: “Tôi thấy cô ấy rất thật lòng thật dạ với cậu.”

Sở Trú không nói lời nào mà gạt tay cậu ta ra, vẻ mặt không chút thay đổi.

Hạ Vân Đông dường như sớm đã quen với mấy chuyện như này, cũng không để ý, hất cằm nhìn Triệu Ức Hào đi đằng sau: “Lão Triệu, cậu nói thử xem?”

“Không phải cậu vẫn luôn không thích nữ thần của tôi sao. ” Triệu Ức Hào cúi đầu nghịch điện thoại, cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Đổi tính rồi sao?”

Tào Bác cười, nói chen vào: “Cậu không biết à, lần trước sắp xếp chỗ ngồi, bạn thân của Lương Văn, Tô Thiển, không biết thần kinh bị chập hay sao mà lại ngồi cạnh Vân Đông, hình như bây giờ mối quan hệ khá tốt, nên cậu ấy nhìn thấy Lương Văn thuận mắt hơn.”

“Sao cậu lắm chuyện thế.” Hạ Vân Đông xấu hổ bực bội đấm cậu ta một cái.

Triệu Ức Hào lắc đầu, cất điện thoại, đi tới bên cạnh Sở Trú: “A Trú, nói thật nha, con gái người ta thích cậu đến mức nào, cậu không có chút cảm giác nào sao? Liễu Hạ Huệ cũng không dám làm như cậu!”

Sở Trú rũ mắt im lặng vài giây, cuối cùng cũng chịu mở miệng lên tiếng, hỏi một câu hỏi kỳ quặc: “Cậu thật sự cảm thấy cô ấy thích tôi sao?”

“Hả?” Triệu Ức Hào sửng sốt: “Cậu nói cái gì thế, người ta không thích cậu thì thích ai, chẳng lẽ thích tôi?”

“...”

Sở Trú không hình dung nổi cái cảm giác này, từ trước đến nay, anh luôn nhạy cảm hơn với người khác rất nhiều, đặc biệt là việc phân biệt lời nói dối.

Đến bây giờ đã có rất nhiều nữ sinh từng bày tỏ với anh, nhưng không có ai giống như Lương Văn, tuy nét mặt nhìn rất chân thành, miệng luôn nói thích anh, nhưng anh lại cảm thấy không được thật lòng cho lắm, còn mơ hồ có một cảm giác là làm qua loa lấy lệ không biết nên miêu tả thể nào.

“Cho dù cậu không thích người ta thì cũng không được nghi ngờ tình yêu của người ta dành cho cậu!” Triệu Ức Hào không thể để nữ thần bị nói xấu: “Lương Văn như thế mà cậu vẫn không coi là thích, vậy trên đời này không còn có thứ gì được gọi là tình yêu chân thành nữa rồi!”

“Câm miệng.” Sở Trú không nhịn được nữa.

Bầu không khí im lặng.

Bọn họ đi tới phòng học, còn đang đứng ở cửa lớp mà đã nghe được tiếng ầm ĩ bên trong.

Sở Trú đẩy cửa bước vào, liếc mắt liền nhìn thấy bên cạnh chỗ ngồi của anh có một đám học sinh nam, họ đang vây quanh ngồi thành vòng tròn đánh bài, Lương Dược cũng nằm trong số đó.

Cô quay lưng về phía anh, trong tay cầm một bộ bài, hớn hở vắt chân lên ghế anh, ghé tai thì thầm với nam sinh bên cạnh, đầu của hai người rất gần nhau, tay cô còn khoác lên vai của nam sinh kia, chẳng để ý gì đến khoảng cách, mặt mày tươi tỉnh, cười rất hả hê.

Nhìn trông rất vui vẻ.

Bọn họ đã ngồi cùng bàn với nhau nhiều ngày như vậy, anh vẫn chưa từng thấy cô vui vẻ như bây giờ.

“Trời.” Triệu Ức Hào kinh động la một tiếng: “Đỉnh vãi, dám ngang nhiên đánh bài trong lớp học… chết tiệt, còn chơi ăn tiền, từ khi nào nữ thần lại dũng cảm như vậy?”

Cậu ta nói xong, cảm thấy bên cạnh mình toả ra khí lạnh, quay đầu nhìn Sở Trú, tuy nét mặt anh không thay đổi gì cả, nhưng không khí xung quanh lại cực kỳ thấp.

*

Buổi trưa, Lương Dược về lớp học nghỉ ngơi, nhìn thấy đám nam sinh đang chơi bài Đấu Địa Chủ, còn là kiểu chơi bài ăn tiền, khiến cô cảm thấy vô cùng hứng thú, liền chạy qua xem, bọn họ chơi bài Đấu Địa Chủ bốn người, hai bộ bài, hai đấu hai.

Giữa chừng có một nam sinh không chơi nữa, đúng lúc Lương Dược cũng muốn chơi, liền nhảy vào thay thế, tính cách của cô trời sinh đã có một chút tính khí của con trai, chỉ cần cô muốn thì rất dễ dàng hòa nhập với mọi người.

Mấy nam sinh nhìn thấy nữ thần tới, còn hiền hòa không chút kiêu ngạo như vậy, tất nhiên là giơ hai tay chào đón một trăm phần trăm, không ngờ nữ thần không chỉ đẹp, mà kĩ thuật chơi bài lại tốt như vậy.

Đã khiến cho cậu bạn béo mặc quần cộc thua đến nỗi khóc không ra nước mắt: “Chị Văn, giơ nhẹ đánh khẽ, nếu đánh tiếp nữa thì ngay cả quần lót em cũng không có mà mặc mất.”

Đồng đội của cậu ta liều mạng gật đầu: “Đây là ván cuối, chơi nữa thì tôi là chó!”

“Chậc, mấy người có phải đàn ông không?” Lương Dược ghét bỏ, tay lấy ra tờ tiền đỏ một trăm tệ đặt trên bàn: “Tôi cược một trăm, có chơi hay không?”

“Chơi chơi chơi, phải chơi chứ!” Đồng đội của cô, đầu dưa hấu vui mừng đếm tiền, đi theo Lương Dược thắng nhiều trận như vậy, cậu ta cũng lời không ít: “Chị Văn, chị chờ một chút, em đi gọi…”

Cậu ta vừa xoay người  không biết đã nhìn thấy thứ gì mà liền hoảng sợ trợn tròn con mắt.

“Sao vậy…”

Lương Dược cũng quay đầu nhìn theo, phát hiện ra không biết từ khi nào đã có thêm một người đứng bên cạnh mình.

Sở Trú hơi cúi đầu, chiếc cổ thon dài, xương quai hàm gầy, ánh mắt của anh tối đen lạnh lẽo, từ trên cao nhìn cô.

“...”

Yên tĩnh.

Sự yên tĩnh đến lạnh người.

Lương Dược im lặng không lên tiếng, bình tĩnh thản nhiên cầm lấy số tiền trên bàn. Đương nhiên, động tác của cô không thể thoát khỏi tầm mắt của Sở Trú, anh nâng tay lên, khớp ngón tay trắng nõn gõ nhẹ lên mặt bàn, thờ ơ nói: “Tôi hình như là ủy viên kỷ luật?”

Không ai dám lên tiếng. Âm thanh của Sở Trú trầm thấp lại ấm áp nói: “Các cậu lại ngang nhiên đánh bài trong lớp học…” Anh liếc mắt thấy Lương Dược nhét tiền vào túi áo: “Còn dám tụ tập nhiều người chơi ăn tiền?”

“...”

Bọn họ không dám thở mạnh.

“Sở Trú. ” Đầu dưa hấu không nhịn được, can đảm lên tiếng: “Chúng tôi chỉ chơi cho vui thôi, mọi người đều là bạn cùng lớp, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nể mặt chúng tôi chút được không?”

Sở Trú nhàn nhạt liếc cậu ta, nhận ra cậu là người đã kề vai sát cánh với Lương Dược: “Cậu tên gì?”

Người kia sửng sốt đáp: “Hà Tài Tinh.”

Sở Trú: “Tôi nhớ rồi.”

Sở Trú nhìn hai người đối diện: “Còn các cậu?”

Cậu nam sinh hơi béo và người đồng đội liếc hai người nhìn nhau, nhanh chóng dọn dẹp bộ bài, vừa dọn vừa nói: “Tôi là Long Ngạo Thiên, còn cậu ấy là Diệp Lương Thần, hẹn sau này gặp lại!”

“Đợi tôi!” Người kia thấy tình hình không ổn, cũng nhanh chóng bỏ chạy.

“Tách.” Một cái, vốn là chỗ vô cùng náo nhiệt, cũng chỉ còn lại hai người Lương Dược và Sở Trú.

Họ bốn mắt nhìn nhau.

“Cái đó.” Lương Dược liếm môi: “Thật ra tôi tên là Mã Đông Mai.”

“...”

“Mã Đông Mai, chính là người, cho dù luôn bị chồng lạnh nhạt nhưng vẫn không bao giờ buông tay.” Đến nước này rồi mà Lương Dược cũng không quên thổ lộ bày tỏ.

Sở Trú hít một hơi thật sâu, đè nén sự bực tức trong lòng, lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ: “Ngồi vào trong.”

“Hả? À.” Lương Dược mới phát hiện mình còn đang chiếm chỗ của anh, vội vàng nhích mông vào trong.

Sau khi Sở Trú ngồi xuống ghế thì không để ý đến cô nữa, lấy ra bài tập vật lý hôm nay, tiết đầu buổi chiều là toán học, cũng là môn của chủ nhiệm lớp, nhưng Trình Nhất Phàm đã nói từ trước là hôm nay có việc nên thầy không tới được, vì thế đã sửa thành tiết tự học.

Sở Trú mở sách vật lý ra, người bên cạnh lấy tờ tiền giấy mười tệ hơi nhăn nhúm cẩn thận nhét vào tay anh.

Sở Trú cúi đầu, nghe thấy giọng nói mềm mại của cô gái, giống như con mèo nhỏ đang làm nũng, nhẹ nhàng rơi vào lòng anh.

“Cho cậu mười tệ, cậu đừng nói cho thầy biết được không?”

Sở Trú hơi nhướng mày, quay đầu đi: “Cậu muốn hối lộ tôi sao?”

“Ừ…” Lương Dược thấy vẻ mặt của anh thì tưởng là không đủ, lại nhét thêm một tờ năm tệ, nhắm mắt cắn răng nói: “Mười lăm tệ, không thể nhiều hơn nữa.”

Sở Trú cảm thấy vô cùng vô lý, nhưng trong nháy mắt lại có chút kích động muốn bật cười, cô lấy đâu ra tự tin mà cho rằng anh sẽ thiếu mười lăm tệ nhăn nhúm thế này chứ?

“Không được sao?” Lương Dược giả bộ đáng thương nhìn anh, chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước.

Sở Trú im lặng, nhìn ánh mắt của cô, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại nhận số tiền đó.

Vừa rồi anh chỉ tùy tiện hù dọa bọn họ, vốn dĩ không có ý định báo với thầy, loại chuyện này chỉ có đám học sinh tiểu học mới làm.

Nhưng thêm một việc chi bằng bớt một việc, nhận tiền để cô im lặng cũng tốt.

Lương Dược không ngờ anh lại nhận tiền thật, vô cùng vui vẻ, lại nhét thêm mười lăm tệ nữa: “Làm người tốt phải làm cho trót, tiết sau tôi muốn ngủ, cậu đừng méc thầy nhé, xin cậu đấy.”

Sở Trú: “…”

Đúng là chỉ cần có chút ánh sáng liền trở nên sáng lạn.

Anh nhíu mày, nhận ra bản thân cũng trở nên ấu trĩ, vừa định đẩy tay cô ra, trong lúc vô tình lại phát hiện quầng thâm dưới mí mắt cô, quầng thâm rất đậm, động tác của anh dừng lại, nhận lấy tiền một cách tự nhiên, làm như không chuyện gì hỏi: “Tối qua cậu không ngủ sao?”

“...?”

Điều này khiến Lương Dược cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Sở Trú đột nhiên lại quan tâm cô!

Anh! Đang! Quan! Tâm! Cô!

Đương nhiên thức khuya không ngủ là vì vẽ tranh kiếm tiền, nhưng dĩ nhiên Lương Dược sẽ không nói ra sự thật, nắm lấy cơ hội để dốc sức thể hiện bản thân, nói lời âu yếm: “Mỗi ngày tôi đều nhớ cậu tới mức không ngủ được, chỉ cần nghĩ đến cậu thì tim lại đau nhói, à không, là tim đập mãnh liệt, nghĩ đến tương lai cậu sẽ bên cạnh người phụ nữ khác, tôi lại khó chịu đến mức không thể thở được, tôi bảo đảm sẽ ngoan ngoãn biết điều làm con chim nhỏ nép vào lòng cậu, cậu thật sự không suy nghĩ cân nhắc lại sao?”

Cứ coi là thương xót tôi, mau chóng chấp nhận tôi đi.

Lương Dược nghĩ đến mỗi ngày đều ở Nhất Trung lo lắng đến tức ngực, đã lâu rồi cô không được nếm thử hương vị tự do.

Đáng tiếc là câu nói thả thính sến súa của cô cũng không phát huy tác dụng, suốt cả quá trình, mặt Sở Trú cũng không chút thay đổi, cuối cùng lạnh nhạt nói: “Không suy nghĩ lại.”

Lương Dược: “…”

Lồng ngực lại càng tức nghẹn.

Cô thở dài đau xót, không nhận ra vẻ mặt của người thiếu niên có chút không được tự nhiên.

*

Tiếng chuông vào lớp vang lên, sau khi Lương Dược biết rằng Sở Trú sẽ không méc thầy, yên tâm nằm xuống bàn mà ngủ.

Mới được vài phút, Sở Trú liền nghe thấy tiếng hơi thở đều đều từ người bên cạnh.

Cô dùng thực lực để chứng minh cho mọi người thấy thế nào gọi là ngủ ngay tức khắc.

Sở Trú nhìn sách, không hề để ý tới cô, nhưng người phiền phức ngay cả lúc ngủ cũng rất phiền phức.

Dường như cô ngủ không được thoải mái, khẽ mày cau, miệng thì thào nói gì đó.

Ngủ sấp mà cũng có thể nằm mơ à?

Sở Trú quay đầu, lạnh lùng nhìn cô, anh có phải là nên ngưỡng mộ về chất lượng giấc ngủ của cô?

Cô gái chóp chép miệng, tiếng nói mớ cũng không nhỏ: “Tôi thích, rất thích…”

Sở Trú nhếch môi, rũ mắt xuống, tâm trạng có chút không ổn định.

Thích…

Chẳng lẽ cô nằm mơ thấy anh?

Cô thật sự thích anh vậy sao?

Trong khi anh đang nghĩ như vậy thì từ miệng cô gái không hề ngần ngại nói thẳng ra một chữ…

“Tiền.”

Sở Trú: “…”

*

Chuông tan học vang lên, Lương Dược mơ màng ngẩng đầu, ấn huyệt thái dương, chỉ cảm thấy đầu cô đau buốt.

Cô vẫn chưa tỉnh ngủ mà nhìn thấy Sở Trú đang làm bài tập, ngáp một cái, như thường lệ hỏi anh một câu: “Trú Trú, khi nào cậu mới có thể thích tôi?”

Giọng nói của cô gái vừa tỉnh ngủ có chút mông lung, vừa dịu dàng vừa cáu gắt, mang theo vài phần nũng nịu.

“...”

Lương Dược dụi mắt, không hy vọng anh sẽ để ý tới cô, cổ họng khô nên khó chịu, định lấy cốc ra ngoài rót nước, ai ngờ bỗng nhiên Sở Trú chậm rãi xoay người, vẻ mặt không có chút thay đổi nhìn cô, lần đầu tiên trả lời câu hỏi này của cô.

“Kiếp sau đi.”

Lương Dược: “?”

Hình như dưới cánh tay cô đang đè thứ gì đó, cô cúi đầu thì phát hiện toàn bộ số tiền cô cho anh đã được trả về nguyên vẹn.

Lương Dược bỗng có cảm giác như tiền lễ vật bị gửi trả lại vậy.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?