Dược Ngọt

Chương 13

Hạ Nhược Tinh bị một cái tát của Lương Dược làm cho ngây người, sự nóng rát trên mặt đã nhắc nhở cô ta là vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cô ta ôm mặt kinh ngạc và trừng mắt nhìn Lương Dược: “Mẹ nó, mày còn dám đánh tao?”

Chị em phía sau cô ta cũng kinh hãi rồi vội vàng vây quanh cô ta: “Chị Tinh, chị không sao chứ?”

Bọn họ vừa hỏi vừa cảnh giác nhìn Lương Dược, trong lòng họ cảm thấy hoảng loạn.

Người con gái trước mắt ngũ quan xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh, da thịt mềm mại, yếu ớt và vô hại, không thể nhìn ra được bộ dáng hung hãn như vừa rồi chút nào.

Nhưng vừa rồi, bọn họ cũng không thấy rõ cô ra tay như thế nào, động tác của cô vừa nhanh vừa dứt khoát, còn chưa kịp đợi Hạ Nhược Tinh phản ứng lại thì cô liền vung tay tát một cái.

Lương Văn lợi hại như vậy sao?

Không giống như tin đồn!

Lương Dược phủi phủi tay, cô nghe được câu hỏi của Hạ Nhược Tinh thì cảm thấy có chút buồn cười, cô nhíu mày: "Bạn học, là cậu động thủ trước, tôi chỉ đánh trả lại thôi, nếu cậu còn muốn tới thì không chỉ là một cái tát thôi đâu.”

"Đồ chết tiệt..." Hạ Nhược Tinh làm sao chịu được loại sỉ nhục này, ánh mắt của cô ta đều đỏ ngầu, cô ta dùng sức đẩy nữ sinh bên cạnh: "Chúng mày đều ngẩn người làm gì hả, còn không mau xông lên! Nữ thần chết tiệt gì chứ, tao lại cực kỳ muốn lột quần áo của nó rồi bắt nó chạy khỏa thân trước mặt toàn trường!”

Mấy nữ sinh do dự nhìn nhau, không có ai dám tiến lên, bọn họ nhìn dáng vẻ ung dung của Lương Dược thì không hiểu sao lại cảm nhận được sự nguy hiểm.

Chuông tan học đã vang lên được một lúc, bây giờ vừa đúng là giờ cao điểm lúc tan học, rất nhiều học sinh từ tòa nhà giảng dạy đổ ra, nơi này đã có nhiều người qua lại.

"Chị Tinh, hay là tạm thời bỏ qua đi, nơi này có quá nhiều người, nếu mà bị truyền đến tai giáo viên thì phiền phức lắm." Một nữ sinh nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chúng ta rút đi trước đi, sau này vẫn còn nhiều cơ hội mà.”

Hạ Nhược Tinh nghe vậy liền bình tĩnh lại, cô ta cũng cảm thấy có lý, nơi này bất cứ lúc nào cũng có giáo viên đi qua, quả thật là không an toàn, dù sao thì ngày tháng sau này còn dài, cũng không thiếu cơ hội để dạy dỗ lại Lương Văn.

"Hôm nay coi như mày gặp may." Hạ Nhược Tinh oán hận trừng mắt nhìn Lương Dược, cô ta buông lời đe dọa rồi mang theo chị em nghênh ngang rời đi: “Chúng ta rút thôi!”

Lương Dược có chút im lặng nhìn theo bóng lưng cao ngạo của cô ta, cô cảm thấy mối thù này thật sai lầm, cô còn chưa giành được Sở Trú mà Hạ Nhược Tinh đã hận cô đến như vậy, vậy sau khi cô thật sự giành được thì không phải cô ta sẽ giết cô luôn sao.

Vì một nam sinh thì có cần thiết không?

Lương Dược thật sự không hiểu hiện tại những cô gái ấy đang nghĩ cái gì.

Cô lắc đầu và chuẩn bị đi ăn tối.

“Văn Văn!”

Ai đó gọi tên cô từ đằng sau.

Lương Dược quay đầu lại, cô thấy Tô Thiển hoảng hốt chạy tới, vẻ mặt cô ấy trông có vẻ rất sốc: "Tớ vừa nhìn thấy Hạ Nhược Tinh dẫn người đến tìm cậu gây rắc rối, cậu không sao chứ?”

"Không có gì." Lương Dược lắc đầu, nửa đùa nửa thật: "Cậu thấy mà cũng không đến cứu tớ sao?”

"Lúc đó tớ sợ quá nên không kịp phản ứng." Tô Thiển cho rằng cô đang tức giận nên áy náy nói: “Xin lỗi.”

“Ặc, tớ chỉ nói đùa thôi mà, cậu không cần để ở trong lòng đâu.”

Lời xin lỗi chân thành của cô ấy khiến Lương Dược có chút ngượng ngùng, ở chung với người thẳng thắng như Vương Cẩn Cẩn, cô có chút không ứng phó được với kiểu con gái tâm tư tinh tế như thế này.

"Chúng ta đi ăn cơm đi."

Tô Thiển gật đầu: “Ừm.”

Trên đường đến nhà ăn, dường như Tô Thiển vẫn còn để ý đến chuyện vừa rồi, cô ấy nắm lấy cánh tay Lương Dược và không ngừng xin lỗi, vẻ mặt như sắp khóc, giống như sợ Lương Dược sẽ không bao giờ quan tâm đến mình nữa.

Lương Dược có chút đau đầu, cô chú ý đến tay phải của cô ấy có cầm một túi nhựa nhỏ, cô vội vàng chuyển đề tài: “Trong túi của cậu có cái gì vậy?”

"À, cái này." Tô Thiển lấy đồ trong túi ra, nó giống như một hộp đựng thẻ: “Đây là bưu thiếp chân dung mà tớ vừa mua ở căn tin.”

Lương Dược cầm nó lên nhìn, trên chiếc hộp bao bì sặc sỡ in một người phụ nữ quyến rũ, làn da trắng như tuyết, môi đỏ mọng, bà ấy đang mặc một chiếc áo yếm đính kim sa màu bạc, sóng nâu buông xuống eo như rong biển, trông rất đẹp. 

Thư Hựu Mạn.

Lương Dược trong nháy mắt liền nhận ra người phụ nữ này.

Ngôi sao nổi tiếng, đã diễn xuất trong nhiều bộ phim điện ảnh và truyền hình, bà ấy cũng từng nhận được giải thưởng Kim Mã.

Đừng nhìn bà ấy trông trẻ trung, thật ra thì bà ấy đã hơn bốn mươi tuổi rồi, Lương Dược cũng xem như đã xem phim truyền hình của bà ấy mà lớn lên, cô còn nhớ là hồi nhỏ mẹ Lương cực kỳ thích bà ấy.

Có điều sau này Thư Hựu Mạn kết hôn sinh con, dần dần khuất bóng trước công chúng và hiếm khi xuất hiện trên các chương trình.

"Cậu thích bà ấy à?”

Lương Dược có chút kinh ngạc, Thư Hựu Mạn thường được người ở thế hệ cũ săn đón nhiều hơn, rất ít cô gái trẻ thấy thích.

"Ừm, rất thích." Tô Thiển cười, cũng không giải thích nhiều, cô ấy định lấy bưu thiếp trở về nhưng lại bị Lương Dược ngăn lại: “Chờ đã, cho tớ nhìn lại một chút.”

Lương Dược cẩn thận đánh giá gương mặt của Thư Hựu Mạn, không hiểu sao cô lại liên tưởng đến Sở Trú.

Giống, rất giống.

Nhất là đôi mắt đó, bên trong cong bên ngoài vểnh, đuôi mắt mảnh khảnh, đồng tử hơi nâu, lông mi vừa dày vừa dài, tạo nên một đôi mắt hẹp xinh đẹp.

Chỉ là mặc dù trông giống nhau, nhưng bọn họ mang lại cho người ta cảm giác hoàn toàn khác nhau. Trong mỗi một bức ảnh, ánh mắt của Thư Hựu Mạn đều cong cong, quyến rũ xinh đẹp, làm cho người ta suy nghĩ vẩn vơ.

Mà Sở Trú… cô chưa bao giờ thấy anh cười, vốn là đôi mắt đa tình, lại bị sự lạnh lùng trong mắt anh đè xuống, lạnh lẽo mà xa cách, cho dù có tâm tư xấu xa mà bị anh nhìn như vậy cũng khô héo.

Tô Thiển ngạc nhiên: “Làm sao vậy?”

Lương Dược: "Tớ cảm thấy Thư Hựu Mạn và Sở Trú có chút giống nhau.”

"Làm sao có thể? Ảo giác của cậu thôi." Tô Thiển cười lắc đầu, cô ấy lấy lại bưu thiếp rồi bỏ vào túi không chút lưu tình.

Hai cô gái đi vào nhà ăn, có lẽ do đã đến muộn nên học sinh bên trong không nhiều lắm, bên cửa sổ cũng không có người xếp hàng, có vẻ hơi trống trải, cho nên Lương Dược liền nhìn thấy đám người Sở Trú ngồi gần cửa sổ.

*

Sau khi Sở Trú nhìn thấy Lương Dược dùng một cái tát đuổi Hạ Nhược Tinh đi, anh trầm mặc rất lâu, cuối cùng cũng rời đi mà không nói gì.

Đám Triệu Ức Hào im lặng đi theo, nữ thần trâu bò như vậy, căn bản không cần bọn họ xuất hiện mà.

"Không nhìn ra Lương Văn yếu đuối như vậy, ai ngờ rằng lại có tính cách mạnh mẽ đến vậy."

Trong nhà ăn, Tào Bác nhớ lại một màn vừa rồi, cậu ta vẫn rất kinh ngạc: "Trước kia không phải cô ấy vẫn luôn giả vờ thanh thuần đó chứ?”

Cậu ta càng nghĩ thì càng thấy có khả năng rất lớn.

"Ai biết được." Hạ Vân Đông cúi đầu lùa cơm: "Có điều một người con gái mà trong cặp đi học lúc nào cũng mang theo nịt ngực thì nhất định không phải là một người bình thường.”

“Không cho phép cậu nói xấu nữ thần!” Triệu Ức Hào cho cậu ta một cái cùi chỏ rồi trịnh trọng nói: "Tôi cảm thấy không phải cô ấy trở nên hấp dẫn hơn sao? Cái tát đó đối với tôi thật sự con mẹ nó rất ngầu, tôi quyết định rồi, từ hôm nay tôi phải gọi cô ấy là nữ vương, cam tâm tình nguyện quỳ liếm lông đen của cô ấy...oa!”

Sở Trú nhấc chân lên đạp vào đầu gối cậu ta và hờ hững nhìn: "Có thể câm miệng được không?”

"Được rồi..."

Triệu Ức Hào bĩu môi, cậu ta đột nhiên trở nên tò mò: "A Trú, cậu còn chưa nói cậu thấy Lương Văn thế nào.”

Sở Trú: “Dùng mắt nhìn thấy.”

"Không phải, tôi hỏi là cậu nghĩ thế nào."

"Không có suy nghĩ gì."

“...Cậu có cần nhàm chán thế không?”

Sở Trú không bình luận gì thêm, anh cúi đầu và ăn cơm một cách từ tốn.

Anh quả thật không có suy nghĩ gì, ban đầu có hơi kinh ngạc, sau đó anh tiếp nhận một cách rất tự nhiên, anh không biết Lương Văn của trước kia là người như thế nào, nhưng từ khi anh quen biết cô thì có làm ra những chuyện này cũng không có gì lạ.

Đây là một người con gái dám gửi trứng trà cho anh ăn sáng.

Có cái gì mà làm không được chứ?

Một mùi hương thoang thoảng bay đến, tràn ngập mùi thơm của hoa hồng, hòa lẫn với một chút mùi hương của thiếu nữ.

Sở Trú ngẩng đầu, Lương Dược bưng đĩa thức ăn ngồi xuống bên cạnh anh, trên mặt cô cười dịu dàng: "Trú Trú, các cậu ngồi sáu chỗ, có phải cố ý giữ vị trí này chờ tôi hay không?”

Sở Trú trầm mặc nhìn cô.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay.

Đây có tính là âm hồn bất tán không?

Tô Thiển cũng ngồi xuống cùng, cười ngượng ngùng với bọn họ, cô ấy ngồi ở chỗ trống duy nhất, bên cạnh Hạ Vân Đông.

Sự xuất hiện của Lương Dược chắc chắn là được chào đón nồng nhiệt, Triệu Ức Hào dẫn đầu vỗ tay: "Hoan nghênh nữ vương đại nhân đến thăm, chúng tôi vô cùng vinh hạnh.”

Lương Dược nhíu mày: "Nữ vương cái gì?" 

"Chính là..."

Triệu Ức Hào mới nói hai chữ đã bị Tào Bác che miệng lại: “Đừng nói trước mặt cô ấy, có lẽ người ta không hy vọng người khác biết mặt thật của mình đâu?”

Triệu Ức Hào giật mình gật đầu, cũng đúng ha.

Lương Dược nhìn hai người bọn họ thì thầm bên tai, không rõ nguyên nhân, có điều cô cũng không để trong lòng, toàn bộ tâm tư của cô đều ở trên người em rể bên cạnh.

Cô nghĩ đến những gì Cẩn Cẩn nói, con trai cần khen ngợi, cần tán dương, cần khuyến khích và hỗ trợ không ngừng!

Đây là bước đầu tiên để mở cửa trái tim của anh!

"Trú Trú..."

Lương Dược kêu lên một cách thâm tình lại buồn nôn: "Tôi phát hiện hôm nay cậu thật đẹp trai nha~"

“...”

Sở Trú bị cơm làm cho nghẹn.

Những người khác cũng giật mình.

Lương Dược tiếp tục biểu diễn: "Giọng nói của cậu rất dễ nghe, học tập lại giỏi, còn có mắt, mũi… hoàn hảo làm sao, quả thật là tác phẩm của tạo hóa, tôi chưa bao giờ thấy một người nào trông đẹp hơn cậu, nếu cậu có thể mỉm cười thì càng tốt!”

Mặt Sở Trú không hề biến sắc nhìn cô: “Cậu đang trả thù à?”

Lương Dược chớp chớp mắt: "Không có, rõ ràng là tôi đang khen cậu.”

Sở Trú gật đầu: “Trả thù dưới danh nghĩa khen ngợi?”

“...Tôi thật lòng mà, cậu không thể chỉ vì một hoặc hai trò đùa nhỏ cũng không gây hại gì của tôi mà phủ nhận tấm lòng của tôi đối với cậu.” Lương Dược dùng vẻ mặt chân thành và thành khẩn: "Đối với cậu, trái tim tôi mãi mãi nóng bỏng, vô cùng nóng!”

Sở Trú nhẹ nhàng thở ra một hơi, không nói gì cả.

“...”

Đây là cái phản ứng gì vậy?

Không giống như những gì Cẩn Cẩn nói nhỉ.

Lương Dược mất hứng, buồn bực không vui cắn chiếc đũa, cố gắng nghĩ những cách khác.

Đối diện với cô, Tô Thiển dường như có chút không tự nhiên, cô ấy vẫn yên lặng ăn cơm, chỉ có Hạ Vân Đông nói chuyện với cô ấy thì mới mỉm cười đáp trả vài câu.

Lúc đầu cô ấy đặt bưu thiếp trên đùi của mình, cho nên tư thế dường như không được thoải mái lắm, cô ấy lại đặt bưu thiếp lên trên bàn.

Đó là vị trí khá dễ làm người ta chú ý, nó cũng không có túi nhựa.

Hạ Vân Đông liền nhìn thấy, sau khi nhìn rõ người phụ nữ trên hộp thì vẻ mặt cậu ta trở nên kỳ quái: “Thư Hựu Mạn? Mẹ kiếp, Tô Thiển, vậy mà cậu lại thích Thư Hựu Mạn à?”

Lời nói của cậu ta thoáng cái khiến cho những người khác chú ý, bao gồm cả Sở Trú, động tác ăn cơm của anh bỗng dừng một chút, giương mắt nhìn qua, vẻ mặt có chút tế nhị.

Tô Thiển ngượng ngùng cười: “Ừ, tôi rất thích bà ấy, theo dõi bà ấy trong nhiều bộ phim truyền hình.”

"Thật là hiếm thấy, bây giờ lại còn có cô gái trẻ thích bà ấy..." Triệu Ức Hào lộ vẻ cười ngầm hiểu, cậu ta nháy mắt với Sở Trú: “Cậu nói có phải hay không, A Trú?”

“Cút.” Sở Trú nhìn Tô Thiển một cái, cô gái nhỏ trông có vẻ da mặt mỏng, thoáng cái thì mặt đã đỏ bừng cả lên.

Anh thản nhiên thu hồi ánh mắt, vẻ mặt không liên quan đến mình.

"Nhắc tới Thư Hựu Mạn..." Lương Dược nghiêng đầu, đến gần Sở Trú nhìn chằm chằm vào mặt anh: "Tôi phát hiện cậu và bà ấy rất giống nhau, đều là mỹ nhân mắt một mí.”

"..." Sở Trú thật sự bị nghẹn, như muốn tức giận, nhưng vẻ mặt lại càng bất đắc dĩ: “Cậu không thể yên tĩnh một chút sao?”

Những lời lộn xộn đều nói ra được.

Tào Bác cười khổ: “Lương Văn, phải nói rằng ánh mắt của cậu thật độc.”

Lương Dược: “Hả...?”

Tào Bác vừa cười vừa lắc đầu: “Không có gì.”

Nó giống như một điều cấm kỵ.

Lương Dược cũng không hỏi nhiều, chớp mắt thời gian trôi qua được một lúc, cơm cũng đã ăn xong, lại không có chút tiến triển nào với Sở Trú, cô thầm sốt ruột, vừa lúc tiếng nói chuyện của nữ sinh phía sau truyền tới.

"Cậu có nghe nói không, gần trường hình như có lưu manh xuất hiện."

"Không phải chứ?"

"Là thật đó, cách đây không lâu đã có một đàn chị lớp 12 đã bị vơ vét tiền, thiếu chút nữa còn bị cưỡng..."

Lương Dược nghe đến đây liền nhạy bén nhúc nhích, cô kéo góc áo Sở Trú một cách tội nghiệp, kéo dài thanh âm giống như làm nũng, giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng: "Trú Trú..."

"Lại làm sao vậy?" Sở Trú lần đầu tiên cảm thấy tính tình mình tốt như vậy.

Lương Dược thút thít giả vờ bạch liên hoa: "Các cô ấy nói bên ngoài có người xấu, tôi thật sự rất sợ hãi, tôi không dám một mình về nhà rước lấy QAQ..."

Sở Trú: "..."

Ba nam sinh còn lại: "..."

Cô cũng không biết mình đã sớm bị bại lộ nên Lương Dược còn đang cố gắng thể hiện mặt yếu đuối, cô nhỏ giọng nói: “Cậu đưa tôi về nhà đi, có được không?”

Sở Trú lạnh lùng hất tay cô ra: “Không được.”

"Không sao." Lương Dược nghe lời: “Tôi cùng trở về nhà cậu thì cũng giống nhau mà.”