Duyên Âm - Nghiệt Duyên Tiền Kiếp

Chương 17

Thầy lang nghe bà Tám Tàng nói thế nên cũng không hỏi gì nhiều nữa mà tập trung lo khám cho Hương. Mới đầu cô còn thấy sợ nên không cho ông ta chạm vào người, nhưng sau bà động viên nên cô mới dám cho khám. Sau một hồi lâu, thầy lang mới quay sang nói với mọi người rằng:

"Tiểu thơ đây thể trạng suy nhược nên mới sinh ra nhiều chuyện. Chỉ cần ăn uống thêm nhiều chất bổ là ổn."

"Vậy con bé không sao đúng không ạ?"

Bà Tám Tàng dường như vẫn không tin vào lời ông ta nên lần nữa hỏi lại. Chỉ đến khi ông ta khẳng định chắc nịch lần nữa thì bà mới an tâm được rồi sai người đưa ông ta trở về. Hương được thầy lang cho thuốc uống xong thì mệt quá lại thiếp đi mất. Trong lúc ngủ, cô lại lần nữa chìm vào một giấc mơ kì lạ.

Hương nhìn thấy bản thân đang nằm trong một ngôi nhà được dựng bằng gỗ. Xung quanh cô có rất nhiều người, tất cả họ đều đang tất bật chuẩn bị gì đó. Dường như là họ đang có tiệc, bởi gương mặt mọi người đang tràn ngập sự vui vẻ. Có một người đàn bà, thân mặc một bộ đồ sang trọng đến trước mặt cô mà nói:

"Con gái, giờ lành sắp đến rồi con mau chuẩn bị đi. Họ nhà trai đang trên đường đến đây đó."

Con gái, bà ấy đang gọi Hương là con gái sao? Nhưng bà ấy đâu phải bà Tám Tàng, má ruột của cô đâu? Cô còn chả biết bà ấy là ai kia nữa mà. Hương đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình, muốn mở miệng hỏi xem đây là đâu. Điều kì lạ là dù cô cố gắng như nào thì miệng cô giống như bị dán lại, còn cổ họng cô thì tựa như bị cái gì đó chặn lại mà chẳng thể hỏi được câu gì. Cơ thể cô dường như không phản ứng theo tâm trí của cô nữa, mà bị một người khác điều khiển. Từng nụ cười, từng câu nói, từng cái liếc mắt,...cô không thể nào làm theo ý muốn bản thân.

"Con chuẩn bị xong rồi má ơi. Sắp đến lúc con được gả cho anh ấy rồi."

Từ nơi gò má, Hương có thể cảm nhận được những giọt nước mắt đang rơi dài trên gò má. Không đúng, cô đâu có muốn khóc thì tại sao lại rơi nước mắt? Còn câu nói đó, cô sắp gả cho ai? Cô còn chưa biết mặt chồng mình kia mà. Một sự sợ hãi dâng lên trong Hương, khiến cô điên cuồng muốn tìm cách bỏ trốn. Nhưng ngoài việc gào thét trong lòng một cách tuyệt vọng thì cô chẳng thể làm gì khác nữa.

Bên ngoài nhà vang lên những tiếng kèn trống và những tiếng cười nói rôm rả của mọi người. Người đàn bà kia sau khi giúp Hương sửa soạn xong thì đi ra ngoài, còn dặn cô không được ra ngoài đến khi bà vào. Ngồi bên trong, cô nhìn xung quanh, trong lòng không ngừng kêu cứu. Thế nhưng những con người kia lướt qua cô như những cái bóng, không thèm đoái hoài đến cô. Đột nhiên, bên tai cô vang lên cái giọng nói đầy kinh hãi đó, cái giọng mà cô cả đời này không thể nào quên:

"Con chào má, nay con dẫn nhà con qua xin rước em Chiêm Châu về làm vợ."

Tiếp theo đó là những tiếng cười nói đầy ồn ào của rất đông người. Những giọt mồ hôi cứ như vậy rơi trên trán Hương, thâm tâm cô cứ vang lên kêu rằng cô phải bỏ chạy. Thế nhưng ngoài việc ngồi như trời trồng tại nơi này, cô không thể nào đứng dậy nổi. Người đàn ông đó đang đến, con quỷ đó đang đến. Hắn lại đến để lấy mạng của cô nữa rồi, cô nhất định phải trốn khỏi đây.

"Các ông các bà đứng đây chờ một lát, tui vào dẫn con bé Chiêm Châu ra."

Lần này lại là giọng của người đàn bà kia. Một cơn lạnh lẽo truyền đến nơi sóng lưng Hương, khiến cô bắt đầu run rẩy. Tiếng bước chân bà ấy vang lên, ngày một gần với nơi cô đang ngồi. Một bước, hai bước, rồi ba bước,... cô cứ đếm theo bước chân của bà ấy. Cứ mỗi lần thêm một bước chân, cô biết rằng cái chết đó đang gần kề với cô rồi.

Một lúc lâu sau đó, Hương cứ sợ hãi như vậy mà run rẩy. Thế nhưng đáp lại cô vẫn là tiếng bước chân đều đều đó. Không phải lúc nãy người đàn bà đó chỉ cần đi vài bước là ra đến hay sao? Sự tò mò dâng lên trong Hương, khiến cô muốn bước ra xem thế nào. Thế nhưng ngay lúc này, mọi thứ xung quanh cô đột nhiên biến đổi.

Một thứ ánh sáng kì lạ lóe lên, khiến cảnh vật ở bên cạnh Hương bị méo mó. Chúng tựa như bị một bàn tay ai đó bóp chặt thành đủ loại hình dạng kì quái. Thậm chí bên tai của cô còn vang lên những tiếng cười nói, những tiếng rì rầm và tiếng hét đầy kinh hãi.

"Chuyện gì đang xảy ra thế này? Cứu, ai đó cứu tui với..."

Cổ họng Hương bây giờ mới thật sự được giải thoát hoàn toàn, cô bắt đầu kêu cứu. Thế nhưng không gian xung quanh cô chỉ là những mảng méo mó quái dị, khiến cô chẳng thể nào thoát ra nổi. Thậm chí cô còn nghe thấy thứ mùi nồng nặc ấm khí đến khó chịu đó. Cô biết rằng, con quỷ đó đang ở rất gần cô rồi.

"Tại sao em không nhớ, anh là chồng em mà?"

"Chiêm Châu, em không còn yêu anh nữa sao?"

"Chiêm Châu, Chiêm Châu!"

Giọng nói đó lại một lần nữa vang vọng bên tai Hương, tựa như một con đỉa đói dai dẵng. Cô quay đầu nhìn, như để tìm kiếm con quỷ đó. Thế nhưng xung quanh cô lại không có ai cả, ngoài những mảng không gian méo mó.

"Anh nhầm người rồi, tui không phải Chiêm Châu! Tui tên Hương, là Hương đó!"

Hương kêu gào lớn lên, như sợ rằng con quỷ ấy không nghe thấy. Cô tên Hương, còn người tên Chiêm Châu là ai làm sao cô rõ? Giọng nói kia sau đó cũng im bặt, khiến không gian xung quanh chìm trong im lặng đến đáng sợ. Hương trộm nghĩ, có khi nào con quỷ đã biết bản thân nhận nhầm người nên tha cho cô chăng? Nhưng cô không biết được rằng bản thân thật sự quá ngốc nghếch.

Không gian xung quanh Hương lần nữa biến chuyển, quay mòng mòng như chong chóng. Những cơn gió từ đâu thổi đến, thổi bay cả căn nhà kia thành những mảnh vụn. Xen kẽ trong tiếng gío thổi rít lên ấy, Hương lại nghe thấy những câu hát đầy quen thuộc.

"Có sợi chỉ màu đỏ, buộc quanh cổ tay nhau..."

Hình ảnh cuộn chỉ màu đỏ lần nữa hiện lên trong đầu Hương, và cả hình ảnh con quỷ đó nữa. Từng nụ cười đầy ghê rợn tột độ, từng cái nhìn thấu tận sâu bên trong. Tất cả đều đang trở về trong tâm trí Hương.

"Có sợi chỉ màu đỏ, buộc quanh cổ tay nhau..."

"Có sợi chỉ màu đỏ, buộc quanh cổ tay nhau..."

"Có sợi chỉ màu đỏ, buộc quanh cổ tay nhau..."

Câu hát đó cứ lặp đi lặp lại, dù cho không gian xung quanh Hương đang dần vỡ vụn. Cô nhìn xung quanh, cố tìm kiếm cho mình một lối thoát. Rồi đột nhiên, bàn tay cô bị ai đó nắm lấy, lạnh lẽo đến thấu xương.

Mọi thứ dần trở nên bình thường trở lại, những cơn gió cũng đã ngừng thổi. Lúc này, Hương nhìn thấy bản thân đang ở trong một gian phòng lớn. Phía trước cô là một người đàn ông quỳ theo kiểu các nhà sư, tay cầm cuộn chỉ đỏ lâm râm niệm gì đó. Còn phía sau là một đoàn người, có cả người đàn bà ban nãy nữa. Mọi người đều mặc những bộ đồ kì lạ, nhưng nhìn rất sang trọng. Trên gương mặt họ bây giờ thấp thoáng những xúc cảm hạnh phúc kì lạ.

"Trên trời dưới đất thuận hòa, vợ chồng hạnh phúc mới là hợp lẽ đời..."

Người đàn ông ngồi phía trên bắt đầu nói với Hương những câu kì lạ. Nào là đạo vợ chồng, nào là trăm năm một chữ nghĩa,... mọi câu nói của lão ta khiến mặt cô càng lệch đi. Thế nhưng tựa như có ai đó mách bảo, cô xoay đầu sang bên trái.

Ở phía bên tay trái của Hương, có một người đàn ông cũng đang ngồi nghe tụng niệm. Hắn ta mặc bộ quần áo đẹp hơn bất cứ ai ở đây, nhưng điều làm cô ấn tượng hơn cả là gương mặt của hắn. Không phải dạng đàn ông thô lỗ, cục cằn như mấy gã trai làng, thay vào đó hắn ta lại có chút thư sinh, tuấn tú. Nói thật ra thoạt nhìn, Hương còn có chút si mê hắn ta. Chỉ đến khi, giọng nói của hắn cất lên, cô mới thật sự sợ đến run người.

"Em đã nhớ ra chưa?"

Đó chính là giọng của con quỷ ngày đêm đeo bám muốn lấy mạng mình, Hương không thể nào nhớ lầm được. Cô tìm cách lết ra thật xa hắn bởi hai chân đã mềm nhũn. Vậy mà tựa như cả người cô đã bị dán xuống, không thể nào thoát đi. Con quỷ đó còn quay sang đưa đôi mắt màu đỏ như máu nhìn cô, nhoẻn miệng cười để lộ cặp răng nanh đáng sợ nói tiếp:

"Sắp đến lúc em trở về với ta rồi, vợ yêu."