Em Ấy Thật Lạnh Nhạt

Chương 12

Editor: Tây An

Lòng bàn tay là nơi rất ấm áp, sức mạnh nó truyền lại thực sự là lớn.

Thẩm Nam Hạnh dừng bước lại, cái tay giơ cán ô không nhúc nhích.

Màn mưa ngăn cách phía dưới ô đen, như tế bào không ngừng bị virus giết chết, chỉ còn vẻ bề ngoài.

Nguyễn Túy đứng vững mới buông bàn tay nắm lấy anh ra, tâm trạng vẻ u sầu giống như mưa: “Vừa rồi không đứng vững, nên… mượn tay của anh.”

Vẻ mặt cô bình tĩnh, cứ như chuyện thật sự là như vậy.

Tay Thẩm Nam Hạnh nắm cán ô siết lại, anh cười một tiếng, chậm rãi bước chân tiếp tục đi lên phía trước: “Không sao.”

Nguyễn Túy lén liếc mắt nhìn anh, từ khuôn mặt đến lỗ tai ửng đỏ, hình dáng rõ ràng đường nét trôi chảy giống được một hoạ sĩ lớn vẽ ra, cô mím bờ môi, càng thêm chú ý đến con đường dưới chân.

Tiễn Nguyễn Túy về phòng, Thẩm Nam Hạnh trực tiếp đến tòa hành chính, trong văn phòng sẽ có người của hội sinh viên trực ban, lúc anh đi vào vừa hay nhìn thấy hai em năm nhất chỉnh lý tư liệu bên trong.

Mấy đàn em trông thấy anh, hai mắt rất sáng, cười nói: “Chào học trưởng!”

Thẩm Nam Hạnh thu ô, khẽ gật với họ, sau đó đi tới trước mặt cố vấn học tập.

Thật ra đây không phải cố vấn học tập của anh, chẳng qua anh tạm thời đến đưa đồ, vừa hay tiện thì mang tư liệu cho cố vấn học tập khoa Báo chí.

Anh nghĩ Báo chí là chuyên ngành Nguyễn Túy học, bèn đồng ý.

Đang chuẩn bị đi, Thẩm Nam Hạnh đi qua hai cô đàn em bên cạnh, mắt sắc trông thấy tờ tư liệu về Nguyễn Túy.

Trên bàn bày toàn tư liệu về sinh viên, trên đó có viết địa chỉ gia đình tuổi tác các thứ, Thẩm Nam Hạnh dừng lại bên cạnh, nhìn thêm mấy lần.

Cột người nhà Nguyễn Túy, chỉ viết một người liên hệ khẩn cấp, mà chỗ quan hệ của người liên hệ khẩn cấp và cô cũng chỉ hàm hồ viết người nhà.

Trong một đống tư liệu lớn, cô bỏ trống nhiều nhất.

Chân mày Thẩm Nam Hạnh hơi nhíu lại, vẫn muốn xem thêm mấy lần nữa, bên cạnh có một bàn tay duỗi ra lấy tư liệu đi.

Ánh mắt của anh hơi ngừng lại, cầm lấy đặt cái ô ở góc cổng đi ra ngoài.

——

Lúc Nguyễn Túy trở về phòng cũng không nhìn thấy Dư Lan, cô buông túi xuống, nhìn hai cô bạn cùng phòng đang làm bài tập, không khỏi hỏi một câu: “Dư Lan đâu?”

Lâm Hiểu Hồng nghiêng mắt nhìn cô, gõ bàn phím đáp: “Về nhà rồi, nói là có tiệc gia đình phải tham gia, chắc không về ngay được.”

“Ừm.”

Biết cô ấy đi làm gì, Nguyễn Túy cũng không hỏi nhiều nữa, bên ngoài vẫn còn mưa, cô đi ban công đợi một lát, sau khi làm xong bài tập của mình rồi, điện thoại của Dư Lan tới.

“Alo, Túy Túy, chỗ này chán quá chán, tớ muốn về trường cơ.” Dư Lan vẫn đứng ở đại sảnh ghìm đai váy trên thân lại, rất bất mãn đập giày cao gót thật mạnh.

Nguyễn Túy nhét tai nghe, đáp: “Tiệc gia đình chán quá à?”

“Thì kiểu gần như nhàm chán được chưa?” giọng Dư Lan hơi nhỏ lại, cô ấy chạy đến một nơi tương đối yên tĩnh để trốn, tiếp tục kể lể với Nguyễn Túy, “Này gọi gì là tiệc gia đình, nhiều nhân sĩ thương nghiệp đến như thế, quả thực là một cái nồi hầm!”

Nguyễn Túy nghe Dư Lan ví von đến bật cười, tay cô chỉ nhanh chóng nối cái số hiệu cuối cùng, đóng máy tính lại, nói với Dư Lan trong điện thoại: “Thật ra quan sát cách họ nói chuyện và thể hiện cảm xúc, có lẽ cậu sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa đâu.”

Đối với mấy thứ này Dư Lan cũng không dám có hứng thú, cô ấy thè lưỡi, liếc mắt nhìn trong đại sảnh phía sau đột nhiên sáng cả hai mắt: “Túy Túy, quên không nói với cậu trước, người quen cũ là Thẩm Nam Hạnh đây có đến, tớ phải đi bố trí anh ấy hẵng.”

Vừa nói xong, điện thoại liền bị cúp.

Nguyễn Túy cầm di động nhìn chằm chằm hai giây, sau đó cầm một cuốn sách chuyên ngành ra tiếp tục đọc.

Dư Lan không ngờ Thẩm Nam Hạnh đến chậm như vậy, từ xa trông lại, hôm nay anh mặc một bộ đồ vest, thắt cà vạt, hoàn toàn không giống anh thường ngày, quả thực khiến người ta cảm thấy mới mẻ.

“Anh Thẩm, ra anh cũng biết trang điểm cho mình cơ nhờ!” Dư Lan vừa ngó Thẩm Nam Hạnh bên kia, vừa tiện thể lấy một chén rượu từ trong đĩa của phục vụ, trêu chọc nói.

Thẩm Nam Hạnh cũng cầm một chén rượu trong mâm của phục vụ, mỉm cười với Dư Lan: “Trường hợp khác nhau, ăn mặc khác nhau, đây là lễ phép.”

“Vả lại…” Thẩm Nam Hạnh nhìn cô ấy hôm nay trang điểm, cười nói, “Hôm nay em không giống mọi hôm.”

Dư Lan hóp bụng rất là mệt mỏi, cô ấy nhỏ giọng gào: “Em bị ép đấy!”

Thẩm Nam Hạnh giả vẻ rất hiểu gật đầu, bưng ly rượu thăm hỏi cô ấy: “Vất vả rồi.”

Nói đoạn, Thẩm Nam Hạnh bèn đi về trước, chị gái Thẩm Nam Ca vừa sinh con, anh rể tổ chức một buổi tiệc như thế, anh cũng nên đi chào hỏi mới được.

Dư Lan nhìn bóng lưng oai hùng của Thẩm Nam Hạnh đi xa, cầm chén rượu không khỏi nghĩ, bố Thẩm là một giáo sư đại học rất có danh vọng, mẹ Thẩm là hoa khôi trường Nghệ thuật Quân đội năm đó, không khí gia đình tốt đẹp như này xuất hiện trên người Thẩm Nam Hạnh, hình như cũng không có lạ gì.

Chỉ là…

Dư Lan thở dài, cầm ly rượu nhỏ nhấp một ngụm, lắc đầu không suy nghĩ thêm nữa.

Thẩm Nam Hạnh vốn định chào hỏi rồi đi, không ngờ nửa đường có đại hội ra mắt, còn là bố bên nhà gái tự mình giới thiệu.

Vì không để người ta mất mặt, Thẩm Nam Hạnh không đi kịp thời.

Nhà gái tên Nguyên Hựu Linh, nhìn thấy anh lần đầu liền nói: “Lần trước anh nói, nếu như cần người phát triển lâu dài, cũng không cần vội vàng như thế, vậy giờ em, có coi là vội vàng không?”

Nguyên Hựu Linh tự nhiên hào phóng, tự tin lại kiêu ngạo, nhưng hết thảy hành vi của cô ấy đều rất lễ độ, không khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, mà còn sẽ cảm thấy tính tình cô ấy thật sự là hơi hoạt bát.

Thẩm Nam Hạnh khẽ cười: “Không đâu, cô Nguyên đến buổi tiệc do anh rể tôi tổ chức rất kịp thời.”

Anh tránh nặng tìm nhẹ, nụ cười nơi khóe miệng Nguyên Hựu Linh tập tức sụp xuống, đây là cái đáp án gì thế?

Cô ấy ngửa đầu nhìn Thẩm Nam Hạnh, hai tay gác ra đằng sau, hơi nhếch khóe môi lên: “Thẩm Nam Hạnh, nhờ anh nghiêm túc trả lời vấn đề của em, anh nói xem, hai ta có thích hợp để phát triển lâu dài hay không?”

Nguyên Hựu Linh rất trực tiếp, Thẩm Nam Hạnh cầm ly rượu rỗng dạo qua một vòng, ngẩng đầu nhìn Nguyên Hựu Linh mở miệng: “Tôi nghĩ, chúng ta không hợp lắm.”

Anh ôn hòa lại trực tiếp, từ chối Nguyên Hựu Linh.

Bên này Dư Lan trông thấy Thẩm Nam Hạnh đang tán gẫu với một cô gái, lập tức mở rađa cấp bảy ra, cô ấy chậm chân chạy xuyên qua giữa hai người, kéo tay áo Thẩm Nam Hạnh bèn muốn rời đi.

“Mượn tí mượn tí!”

Dư Lan trực tiếp nài ép lôi kéo Thẩm Nam Hạnh ra ngoài.

Thoát khỏi đại sảnh, nơi này yên tĩnh hơn rất nhiều, cô ấy nhìn chằm chằm Thẩm Nam Hạnh, mí mắt lật rồi lại lật.

“Thẩm Nam Hạnh, anh thành thật đi, anh và cô kia có quan hệ thế nào?”

Thẩm Nam Hạnh oan quá, anh ngắm nhìn lá cây xanh biếc, vừa mới mưa, lá xanh hình như nhú mầm một lần nữa, anh thu mắt: “Không có quan hệ gì cả, bố mẹ quen nhau mà thôi.”

Dư Lan không tin, cô ấy tiếp tục nhìn thấy anh: “Thế à? Thế mà em chụp ảnh hai người được đây, có muốn em gửi cho Túy Túy xem không?”

Thẩm Nam Hạnh dừng một lát: “Thế thì đừng.”

Nghĩ đến Nguyễn Túy, Thẩm Nam Hạnh hỏi Dư Lan: “Em biết người nhà Nguyễn Túy có những ai không?”

Tờ tư liệu hôm nay anh nhìn vẫn mãi khiến anh bối rối.

Dư Lan không trả lời trước, mà là hỏi: “Anh hỏi cái này làm gì?”

Ánh mắt Thẩm Nam Hạnh chắc chắn: “Anh muốn hiểu rõ em ấy.”