Em Ấy Thật Lạnh Nhạt

Chương 7

Editor: Tây An

“Hàn huyên tí chứ nhỉ.”

Nguyễn Túy đi đến trước mặt hai người, vẻ như đã hiểu rõ.

Nam sinh thì không nghĩ như vậy, anh ta đang nghĩ mình có lộ cái gì đâu, làm sao cô gái này đến tìm đến anh ta chứ? Là tại mình hèn hạ làm bại lộ câu kia sao?

Không kịp nghĩ nhiều, anh ta ha ha cười một tiếng với Nguyễn Túy, sau đó co cẳng sủi luôn.

Anh ta chạy nhanh, trên đường va phải người ta mà ngay cả câu xin lỗi cũng không có, chỉ mấy hồi là không thấy tăm hơi.

Chỗ cũ chỉ còn lại Nguyễn Túy và nữ sinh bị vứt bỏ kia.

Nhân vật mục tiêu chạy rồi, Nguyễn Túy nhìn nữ sinh, thuận tiện ngồi xuống trên ghế dài, nhìn người qua đường nói với cô ta: “Vậy chúng ta tâm sự đi.”

… một tiếng sau.

Trong phòng câu lạc bộ kịch Đại học A, có một nam sinh mặc trang phục hình thù kỳ quái đi vào trong, nói với nam sinh đang uốn mình trong góc: “Vương Dương, bên ngoài có người tìm mày kìa.”

Vương Dương thu điện thoại lại đi ra ngoài, hỏi thêm một câu: “Nam hay nữ?”

Đáng tiếc lúc này nam sinh đi gọi đã nói chuyện với những người khác, không chú ý Vương Dương hỏi cái gì.

Vương Dương thờ ơ nhún vai, chân bước cà lơ phất phơ đi ra ngoài, anh ta vừa đi còn vừa ngâm nga, đi một vòng kết quả không thấy ai.

Không có ai tìm anh ta mà, tên kia mồm điêu gì thế? Vương Dương quay người chuẩn bị đi về.

Lúc này cánh cửa bị người nào đó gõ hai lần, như đang nhắc nhở người nào đó nhìn qua.

Bước chân Vương Dương dừng lại, anh ta chậm rãi quay đầu, bấy giờ mới chú ý trên cửa phòng có một nữ sinh dựa vào chỗ đó.

Nữ sinh đội mũ lưỡi trai, trông thân hình và bộ dáng đều rất đẹp.

Trí nhớ Vương Dương không tốt lắm, trong mắt của anh ta chỉ có mấy chữ mỹ nữ chủ động tới cửa, thế là vui đùa đi qua, lấm la lấm lét hỏi: “Người đẹp, em tìm anh à?”

Nguyễn Túy kéo khẩu trang trên mặt, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Vương Dương: “Đúng, tôi tìm anh.”

——

Sau nửa giờ Vương Dương tự khai báo, Nguyễn Túy hiểu rõ vì sao anh ta lại làm ra chuyện hoang đường như sáng nay.

Vẫn là vì chuyện lời đồn lần trước, anh ta là một tay trong đám sinh viên bị xử lý, bởi vì ngôn từ quá sắc bén, đã tạo thành sự sỉ nhục với Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh, bởi vậy được Thẩm Nam Hạnh đặc biệt chiêu đãi.

Nam sinh có mặt mũi lớn, tức không chịu nổi, lại thêm chuyện có người cổ vũ, bèn cố ý làm một màn ầm ĩ với Nguyễn Túy như thế, cũng là để thỏa mãn thú vui ác ôn của bọn họ.

Nguyễn Túy hỏi anh ta: “Có bạn gái cũng dám làm như thế à?”

Vương Dương chẳng hề để ý: “Yên tâm, cô ấy sẽ không để trong lòng.”

Con gái mà, dỗ dành cô ấy, cô ấy sẽ không trách bạn.

Đang nghĩ như vậy, điện thoại di động Vương Dương tinh tinh một tiếng, anh ta nhận được một tin nhắn.

Trên tin viết: [ Đồ mất dạy, chia tay đi! ]

“…” bỗng Vương Dương ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nguyễn Túy, “Cô nói cái gì với bạn gái tôi vậy?”

Hiểu rõ sự thật rồi, Nguyễn Túy đã chẳng muốn tiếp tục chờ đợi, lúc cô đứng dậy vứt cho Vương Dương một câu: “Không nói gì, trần thuật sự thật thôi.”

Cô chỉ nói với cô gái kia một thằng con trai có cái bằng lái thôi cũng không thi đậu, thì thôi bỏ đi.

Rời câu lạc bộ kịch, Nguyễn Túy tìm một nơi râm mát lại vắng người, rừng cây làm thành bức tường vây, cô tựa trên tường rào gỡ mũ xuống, cầm trên tay chậm rãi quạt gió.

Vương Dương nói là có người cô vũ anh ta, chuyện mặc dù là anh ta làm, nhưng chủ ý đều là của người khác.

Tay Nguyễn Túy cầm điện thoại ấn mở bức ảnh chụp màn hình Dư Lan gửi cho cô, trong ảnh chụp toàn là lời dân mạng mắng cô lúc lời đồn lần trước, cô vẫn quyết định không xem, bởi vì cảm thấy không cần thiết.

Bây giờ cô mở ra, đọc từng cái.

“Cái cô này nói có hay quá đau? Mắt của ban giám khảo đâu? Thật sự luôn tôi đọc mà không hiểu.”

“Trời, thế này mà cũng được hạng hai.”

“Người ta có người chống lưng đấy, đằng ấy có không?”

Sau khi Nguyễn Túy đọc xong thu lại điện thoại, ánh mắt dần trở nên kiên định.

Nửa đường Thẩm Nam Hạnh gọi điện thoại tới một lần, Nguyễn Túy nhớ lần trước Dư Lan hỏi cô và Thẩm Nam Hạnh là quan hệ như nào, và vào tối hôm đi tìm dì Ngọc, người đẹp đứng bên cạnh anh.

Thật ra cũng không có quan hệ gì, hình như vẫn luôn là anh giúp cô thôi.

Nhưng Nguyễn Túy nghĩ đến cái gì đó, cô không nghe, mặc điện thoại trong túi cứ kêu, mình thì về ký túc xá.

Cô ở trong túc xá rất lâu, mỗi lần Dư Lan muốn nhìn thử xem cô đang làm gì đều không nhìn thấy, bởi vì Nguyễn Túy kéo màn giường lên, chỉ biết cô đang nghịch máy tính.

Nghĩ đến điều này đột nhiên Dư Lan nhớ tới một chuyện, lúc bốc tín, máy tính cô ấy không chạy, vì nhân số quá nhiều nên web trường không vào được.

Lúc cô ấy tức giận đến mức muốn nện máy vi tính, Nguyễn Túy lạnh lùng nói với cô ấy một câu: “Dùng của tớ này.”

Kết quả đăng nhập trong phút mốt, cô ấy còn cướp được lớp mình muốn chọn.

Nghe nói môn kia rất khó tranh, không ngờ vậy mà cô ấy cướp được, bạn tốt đều nói cô ấy may, nhưng Dư Lan lại chậm lụt ý thức được, điều này có lẽ liên quan đến Nguyễn Túy.

Chẳng được bao lâu, Nguyễn Túy xuống, cô rút một tờ giấy ra bắt đầu cầm bút viết.

Lâm Hiểu Hồng tò mò hỏi một câu cô đang viết gì vậy, kết quả Nguyễn Túy hoàn toàn không để ý tới cô ta.

Dư Lan mơ hồ ngửi được một mùi hóng hớt, sau khi cô ấy gửi đoạn video kia cho Thẩm Nam Hạnh, Thẩm Nam Hạnh chỉ đáp , điều này khiến quần chúng hóng hớt như cô ấy ngứa cả ruột, thực sự muốn biết chuyện tiếp sau là như thế nào.

Thế là thừa dịp Nguyễn Túy đi nhà xí cô ấy vụng trộm chạy khỏi ghế Nguyễn Túy viết gì, không nhìn thì thôi, xem rồi cô ấy khiếp sợ không thôi.

Chỉ ba chữ tiêu đề Đơn tố giác này thôi đã khiến cô ấy kinh ngạc.

Nguyễn Túy viết đơn tố giác cái gì nhỉ?

Bên tai truyền đến tiếng chốt cửa xoay, Dư Lan vội vã về chỗ cũ, ôm dưa hấu làm bộ đang gặm, đồng thời dùng ánh mắt còn lại nghiêng mắt nhìn Nguyễn Túy, thấy cô không có phát hiện gì tức gửi tin nhắn cho Thẩm Nam Hạnh.

[ Anh Thẩm, tiết lộ cho anh một tin tức. ]

Thẩm Nam Hạnh không có đáp.

Dư Lan thất vọng.

Nguyễn Túy để đơn tố giác đã viết xong vào phong thư mua được, sau đó kẹp thư phong trong sách vở, không để nó rơi ra.

Trong lúc đó Dư Lan vẫn đang cẩn thận quan sát từng li từng tí nhất cử nhất động của Nguyễn Túy, cô phát hiện Nguyễn Túy mặc dù thật sự rất lạnh lùng từ chối người khác tới gần, nhưng tính cô cũng rất tốt.

Thế là cô ấy đi lên trước, nắm lấy cánh tay Nguyễn Túy, nói với cô: “Tối nay, mình đi ăn cơm đi.”

Nguyễn Túy đang chuẩn bị đi thư viện tiếp, vừa thu dọn đồ đạc được một nửa, cánh tay bỗng bị ai đó kéo qua siết chặt lấy, giữ lấy, khi cô quay đầu, đã thấy vẻ mặt Dư Lan xán lạn nhìn cô.

Cô liếm đôi môi khô khan một cái, vô ý thức quay đầu đi, “Tớ không đói.”

“Đã tối thì làm sao không đói được?” Dư Lan cưỡng chế ép vai cô xuống, cầm lấy tay của cô đi ra ngoài phòng ngủ, “Đối diện cổng trường có một quán gà rán ăn cực kỳ ngon, chúng mình đi ăn chỗ kia đi.”

Từ cấp hai Nguyễn Túy đã chẳng còn có bạn, đối với cô mà nói bạn bè như một thứ rất xa lạ, như có cũng được mà không có cũng không sao.

Sự thật cũng quả là như thế, một mình cô cũng sống rất ổn.

Nhưng bây giờ liên tiếp có người đến lấy lòng cô, đầu như nổ tung, như pháo hoa không kịp đề phòng, khiến cô không biết làm sao mà lại kinh hoảng.

Cô không biết nên làm gì bây giờ.

Nguyễn Túy muốn chạy trốn, lại bị Dư Lan kéo chặt lại, nụ cười trên mặt Dư Lan càng lúc càng nở rộ: “Không xa, cũng chỉ cách một chút xíu thôi.”

Sau đó, Nguyễn Túy bị Dư Lan ỡm ờ lôi ra phòng.

Trên đường Thẩm Nam Hạnh rốt cục rep tin của Dư Lan.

[ Liên quan tới Nguyễn Túy à? ]

Dư Lan mắt liếc nhìn Nguyễn Túy đi cùng cô ấy mà mình mẩy không được tự nhiên, cẩn thận đáp: [ Đúng, giờ bạn ấy ở cạnh em này. ]

Thẩm Nam Hạnh đáp ngay: [ Có thể nói với em ấy một tiếng không, anh tìm em ấy có việc thương lượng. ]

Dư Lan lại len lén liếc Nguyễn Túy một cái, cô nghĩ ngợi, cũng không phải không thể, nhưng cô ấy phải xác định một việc.

[ Anh Thẩm, anh thích Nguyễn Túy phải không? ]