Em Chờ Anh Giữa Mùa Xuân

Chương 74: Câu chuyện (6)

Biên tập: Rosa

Thang Thần Phi tắt đèn trần, mở máy lên, tiếp tục nghe hết phần sau của khúc nhạc vừa nãy. Quả là âm thanh của tự nhiên, trong lòng lại từ từ yên tĩnh.

Anh ta lấy một cái ly và một chai rượu từ trong tủ rượu ra, sau đó ngồi trước cửa sổ, uống rượu nghe mưa.

Bóng đêm khiến cơn mưa càng thêm sâu, toàn bộ thế giới cũng ướt đẫm.

Khi bình minh tràn vào, lấp đầy cả căn phòng, Thang Thần Phi mở mắt ra, anh ta vậy mà ngủ gục trên bàn hơn nửa đêm. Trời còn đang mưa, mưa rất lớn, những tầng mây ở Hồ Nam đè ép bầu trời của thành phố, hè tháng 7 là thời tiết điển hình của Ninh thành.

Anh ta rửa mặt rồi đến phòng tắm tắm rửa. Người trong gương hơi gầy nhưng cơ thể rất cường tráng, tóc khá lộn xộn, trong mắt ẩn hiện mấy đường tơ máu, không một ai thấy được những tang thương lặng lẽ đến trên khuôn mặt của anh ta, trông như đang buồn chán vậy. Nhóm bạn gái vô vị kia nhất định sẽ nói anh ta mang một vẻ đẹp thô bạo hơn là vẻ đẹp trưởng thành, nhìn rất gợi cảm.

Anh ta nghiêm túc nướng bánh mì và chiên trứng. Bữa sáng phong phú có thể khiến người ta tràn ngập sức sống cả một ngày. Tiếp theo, anh ta phá lệ pha cho mình một tách café.

Đám bạn của anh ta rất sùng bái cafe phân chồn, anh ta lại không chịu nổi cái tên này, cũng không chịu nổi mùi vị kia, anh ta yêu hạt cafe do Brazil sản xuất, trải qua ánh mặt trời thơm tho và sôi động của châu Nam Mĩ, hương vị cafe thật sự đậm đặc và nguyên chất.

Anh ta cũng không ném chén đĩa ăn xong vào trong bồn để công nhân theo giờ dọn dẹp như mọi khi mà rửa sạch từng cái, lau khô rồi cất vào trong tủ.

Trước khi thay quần áo để ra ngoài, anh ta mở máy tính lên, vẫn không có email mới.

Anh ta giật mình, đi vào phòng ngủ, lấy một chiếc vali loại nhỏ trên đầu tủ và bỏ vào hai bộ quần áo. Sau đó, anh ta thay một bộ chính trang, là bộ vest màu khói yêu thích của anh ta, chiếc caravat hoa văn gợn sóng màu lam, đôi giày da trâu xanh sẫm, dường như anh ta sắp phải tham dự một hội nghị nào đó.

Anh ta liếc nhìn chiếc di động trên bàn trà nhưng không mang theo.

Vẫn là lái Land Rover dễ chịu hơn, anh ta mở cửa xe ra.

Mưa bụi lất phất, cần gạt nước lắc lư không ngừng mới miễn cưỡng thấy rõ cảnh vật bên ngoài. Cách giờ đi làm vẫn còn sớm, bọn trẻ lại đang nghỉ hè, các bà nội trợ lười ra ngoài mua đồ trong thời tiết như vậy nên đường xá có vẻ rộng rãi hơn ngày thường.

Anh ta nhanh chóng chạy qua cầu Giang Đại, ngay lúc xuống dốc, anh ta đột nhiên quay lại ngã tư vừa nãy.

Anh ta đến tiểu khu của Thích Bác Viễn, nghe nói căn nhà kia chuẩn bị bán ra ngoài, định giá rất thấp, người hỏi thăm cũng ít. Thật ra, người Trung Quốc đặc biệt tin vào tâm linh, cực kỳ quan tâm đến phong thuỷ, chẳng hạn như ngôi nhà không may mắn này.

Anh ta dừng xe lại, hạt mưa rất nhanh làm mờ tầm mắt.

Trước khi quen vợ của Thích Bác Viễn, anh ta đã quan sát bà ta gần hai tháng, người phụ nữ kia giống như một cây liễu yếu ớt bị năm tháng tàn phá, chỉ chút gió thổi là có thể gãy.

Anh ta gặp bà ta ở cửa tiểu khu vào một buổi chiều chạng vạng. Thấy bà xách theo hai chiếc túi lớn, bả vai gầy gò rũ xuống, anh ta tiến đến giúp bà xách một túi rồi cố ý hỏi thăm địa chỉ của Thích Bác Viễn. Khi ấy, bà ta ngẩn ra, hỏi anh ta:

“Cậu là ai?”

Anh ta đã tự giới thiệu: “Tôi là con riêng của Phó Yến – vợ trước của kỹ sư Thích.”

Bà ta lập tức thay đổi sắc mặt: “Tôi mới là vợ của Thích Bác Viễn.”

Anh ta vội vàng cười: “Ồ, hóa ra là dì.”

“Cậu đang lừa tôi sao?” Bà ta hỏi một cách đáng thương.

“Loại chuyện này có thể lừa được mọi người sao? Chẳng lẽ kỹ sư Thích chưa từng nói cho dì ư? Bọn họ vẫn còn yêu nhau, nhưng sau đó không biết vì sao lại chia tay.”

Bà ta lập tức suy sụp, dù tình yêu của bà với Thích Bác Viễn bị thời gian mài mòn đến mức không còn hình dạng, nhưng đây vẫn là toàn bộ giá trị mà bà bằng lòng trả giá. Thậm chí, để có tiếng nói chung với ông, mặc kệ tuổi tác, còn chạy đi học máy tính.

“Chẳng lẽ mấy năm nay, ông ấy vốn không có bệnh, ông ấy vẫn luôn lừa tôi?”

“Chính miệng dì hỏi ông ấy, chẳng phải sẽ biết sao?”

“Nếu ông ấy phát bệnh thì sao?” Bà ta bối rối và luống cuống.

Anh ta nói một cách vừa đồng tình vừa chân thành: “Để tôi dạy cho dì cách để biết ông ấy thực sự có bệnh hay không? Nếu không có, dì có thể vừa vặn chất vấn.”

Quả là một người phụ nữ thông minh, nói một chút liền hiểu. Bà ta lặng lẽ copy bức ảnh của Phó Yến mà anh ta đưa vào máy tính của Thích Bác Viễn.

Lúc thấy được tin Thích Bác Viễn giết vợ trên mạng, anh ta đã thở dài một tiếng, biểu hiện của Thích Bác Viễn không khiến anh ta thấy kỳ lạ. Có thể chết trong tay người mình yêu, cũng là một loại hạnh phúc. Sau này, bà ta không cần phải nghi thần nghi quỷ, lo được lo mất nữa.

Buổi tối, anh ta đặc biệt gọi điện thoại về nhà, dì giúp việc bắt máy, nói Phó Yến bị bệnh, cả ngày nay đều nằm trên giường.

Trong tầng mây thật dày kia có vài tia nắng rỉ xuống, nhưng cơn mưa lại không hề giảm bớt, đây chính là mưa nắng trong truyền thuyết, Thang Thần Phi chắp hai tay lại, lặng lẽ nói: “Hãy an nghỉ!” Sau đó khởi động xe.

Land Rover chạy thẳng về trước, đến ngã tư thì rẽ trái như thường lệ, thật kỳ lạ, vậy mà cũng có thể chạy đến trại giam, có thể thấy có chút duyên phận đã được định trước.

Anh ta hạ cửa sổ xe xuống một nửa, nhìn về phía cửa trại giam qua màn mưa dày đặc, dĩ nhiên, bóng dáng của Chung Tẫn không thể nào xuất hiện ngay lúc này. Dù Thang Chí Vi có dùng cách gì để đưa cô ra khỏi đây, ông ta cũng phải làm một bài báo lớn, sau này, cô không thể ở lại Viện Kiểm Sát được nữa. Đổi công việc khác cũng tốt, cô không thích hợp làm công tố viên, cô thông minh, nhưng lại không độc ác.

Thật khó hiểu, anh ta từng nghĩ, nếu cô không phải Chung Tẫn, mà chỉ là một cô gái bình thường xem mắt với anh ta, quan hệ của bọn họ sẽ phát triển thành dạng gì?

Không có khả năng phát triển. Cô không phải Chung Tẫn, anh ta sẽ không xem mắt với cô. Từ trước đến giờ, anh ta chưa từng trông đợi vào bất kỳ người phụ nữ nào có thể mang đến cho anh ta niềm vui và niềm hạnh phúc thật sự.

Tình yêu, là chuyện viễn vông mà thôi.

Ánh mặt trời lại trốn trong tầng mây, xa xa ẩn ẩn tiếng sấm, cơn mưa lớn lại đến.

Bọt nước bắn tung tóe, một chiếc Lexus màu bạc dừng lại bên cạnh Land Rover, một bóng người từ bên trong vọt ra, chạy vào trại giam.

Không che dù, tóc rối tung, quần áo nhăn nhúm, khiến người ta không có ấn tượng tốt.

Là tên luật sư tóc quăn kia, sớm như vậy đã tới thăm Chung Tẫn, quả thật rất trượng nghĩa. Thang Thần Phi trào phúng nhíu mày, thả lỏng tay, để Land Rover từ từ chạy về trước.

Một chiếc ô lớn màu đen cản đường anh ta, người dưới ô nhìn anh ta, mỉm cười vẫy tay, trên mặt viết: ‘hi, tôi chờ anh rất lâu rồi.’

Thang Thần Phi vô thức nhìn chiếc vali ở phía sau.

Cửa xe mở ra, hạt mưa trên chiếc ô rơi xuống: “Thật xin lỗi, làm ướt ghế của anh rồi.” Người nọ áy náy.

“Tôi nghĩ anh sẽ gọi điện cho tôi, Lăng Hãn!” Tâm trạng kỳ lạ của Thang Thần Phi dần ổn định lại.

“Mặt đối mặt tiện trao đổi hơn.” Lăng Hãn dùng đầu ngón tay lau cửa kính, một vị cảnh sát từ trong trại giam đi ra, hết nhìn đông rồi nhìn tây, giống như đang đợi ai đó.

“Có muốn vào thăm cô ấy một lát không?” Thang Thần Phi hỏi.

Lăng Hãn lắc đầu: “Chúng ta đi thôi!”

Anh không nói đi đâu, Thang Thần Phi cũng không hỏi, giống như Land Rover biết được phương hướng. Xe và người trên đường bắt đầu nhiều lên, dần dần có chút tắc nghẽn.

“Ăn sáng chưa?” Thang Thần Phi quay đầu hỏi Lăng Hãn.

Lăng Hãn cười khẽ, ánh mắt dừng trên kính chiếu hậu, nhưng đã không còn thấy trại giam nữa: “Trước đây tôi không thường ăn sáng, vì sợ Chung Tẫn sẽ bắt chước theo nên mới kiên trì ăn mỗi ngày.”

Thang Thần Phi bĩu môi: “Cô ấy sẽ không ăn bánh ngọt.”

“Cô ấy chỉ thích bánh hải sản.” Trong mắt Lăng Hãn tràn đầy sự dịu dàng.

“Chúng ta nói xấu cô ấy như vậy, lỗ tai cô ấy sẽ nóng lên.”

“Sẽ hắt hơi!” Lăng Hãn giơ tay lên kéo cổ áo, phát hiện xe đang chạy ra hướng ngoại ô.

Trạm xe địa chất đông nghịt người, mỗi chiếc ô giống như đóa hoa nở rộ ở trong mưa: “Đã lâu rồi tôi không nhàn rỗi như vậy.” Thang Thần Phi nói.

Lăng Hãn thờ ơ đáp: “Anh khác tôi, tôi đã nhàn rỗi rất lâu rồi.”

Trong phút chốc, cả hai đều im lặng, chuyên chú nhìn cần gạt nước lắc qua lắc lại.

Đường ngoằn nghèo và quanh co nhiều hơn, mơ hồ trông thấy những dãy núi từ xa xa.

“Đó là Mai Sơn, vì trên núi trồng đầy mai, nên mới được gọi như vậy, đi tới một chút là nghĩa trang liệt sĩ, sát bên là nghĩa trang công cộng.” Thang Thần Phi đột nhiên nâng tay chỉ vào một hướng: “Mẹ tôi chôn ở kia, sau đó được dời tới một mảnh đất nhỏ, tốn mất 10 vạn tệ, thật là không chết nổi.” Lăng Hãn ngẩng đầu nhìn anh ta: “Thang thiếu nói như vậy hơi lạ, cổ phần của anh ở công ty Phi Hồng cũng gần trăm triệu mà.”

Cổ phần của Thang Thần Phi ở Phi Hồng là anh ta dùng tên giả để làm, thân phận bây giờ của anh ta ở công ty là cố vấn, anh ta liếc anh bằng ánh mắt sâu xa: “Viết luận văn làm gì, anh mở công ty tình báo đi, không biết sử dụng tài năng đúng chỗ gì cả.”

Lăng Hãn không để ý đến anh ta, tiếp tục nói: “Để chào đón Đại hội thể thao quốc gia lần thứ X, Ninh thành đã cho xây một sân vận động lớn. Năm ấy, dự toán cho việc xây dựng trong tỉnh tặng gấp ba lần so với năm trước, anh phụ trách điều tra nghiên cứu và phê duyệt kế hoạch, thật trùng hợp, mấy hạng mục kiến trúc lớn đều do một công ty không có tiếng tăm tên Phi Hồng nhận thầu. Tổng giám đốc tên Giải Bân, nhân viên trong công ty không đến hai mươi người. Phi Hồng nhanh chóng thuê một công ty kiến trúc nổi tiếng, danh khí vang dội để xây, lúc thi công ở công trường sẽ treo tên của bọn họ, như vậy sẽ không ai chú ý đến Phi Hồng, trong năm này, công ty Phi Hồng lời 80 triệu, sau đó, Phi Hồng lại chen chân vào lĩnh vực dược phẩm, ô tô, công trình thuỷ lợi, công viên,..v.v, kiếm nhiều hay kiếm ít, tổng giám đốc Giải sẽ báo cáo cho anh hết nhỉ!”

Khóe miệng Thang Thần Phi hiện lên một tia nghiền ngẫm: “Đúng vậy, hắn sẽ báo cáo cho tôi.” Lúc trông thấy tấm ảnh chụp chiếc Land Rover kia, anh ta liền biết chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ bị bại lộ, chỉ có Giải Bân lừa mình dối người, nghĩ rằng mọi thứ không hề có sơ hở.

A!

“Anh đổi sang chiếc Land Rover này khi nào?” Lăng Hãn hỏi.

“Không nhớ rõ.”

“Hoa Bội nhất định có ấn tượng rất sâu về chiếc Buick màu đen kia, đêm khuya nhận một cuộc gọi, trong thời tiết giá rét, cô ấy và một người đàn ông đầy máu đợi ở ven đường hơn nửa tiếng, không lâu sau, anh đã lái chiếc Land Rover này đón cô ấy đến bích thủy ngư trang ăn hải sản.”

“Còn nữa không?” Thang Thần Phi cười hỏi.

“Nhận được băng ghi hình rồi nhỉ?”

“Tôi không thấy.” Anh ta từng bảo Giải Bân qua tiểu khu của Thích Bác Viễn tìm vài lần nhưng Lăng Hãn đã đoạt trước. Anh ta thật sự không nghĩ tới chuyện băng ghi hình này, ngược lại Giải Bân học được không ít thứ, ở khách sạn cảnh cáo Thường Hạo, lúc Chung Tẫn đến quán bar đường số 6, đã sớm làm hỏng camera.

Tầng mây càng ngày càng thấp, khiến người ta cảm thấy cách mặt trời rất gần, trên đường bắt đầu đọng nước, phía trước là một ngã rẽ khá dốc, suy cho cùng, tính năng của Land Rover rất tốt, chỉ cần giẫm chân ga, liền chạy vọt lên.

Dưới núi, mưa bụi dày đặc, nếu đặt mình trong trong đó sẽ giống như bước chậm qua đám mây, quay đầu nhìn, xa xa, những ngôi nhà chọc trời ở Ninh thành trông như một thôn trang, Thang Thần Phi hưng phấn mà huýt sáo.

Lăng Hãn cười, nụ cười có mấy phần đồng tình: “Lợi dùng quyền lực để làm chuyện cá nhân, đòi tiền hoa hồng kếch xù; gây tại nạn xong bỏ chạy, tìm người gánh tội thay; còn có hai vụ gián tiếp mưu sát, hãm hại nhân viên nhà nước, liên quan đến mua bán ma túy…”

“Lăng Hãn, anh rất có bản lĩnh, nhưng anh không có cách gì đâu, dù anh có nói mấy lời này ở trên tòa thì sao? Sẽ không ai tin một kẻ bị bệnh tâm thần cả.”

“Anh còn có lựa chọn thứ hai sao?” Giọng nói của Lăng Hãn có chút ưu thương.

Thang Thần Phi dừng xe lại, thời gian giống như hoàn toàn đình trệ, tiếng mưa rơi trên cửa kính, nhịp tim của anh ta cũng theo đó mà đập nhanh hơn, cứ như đặt mình trong đêm khuya vừa thâm trầm vừa vắng vẻ.

“Tôi từng nhắc nhở anh rất nhiều lần, anh đều không quan tâm.” Bên mép núi lộ ra một cây tường vi màu trắng bị mưa đánh cho nghiêng ngả, loại hoa này, ở dưới ánh mặt trời càng chói chang, hương thơm càng nồng đậm.

Giờ phút này, hương thơm tan hết, lá khô rơi xuống.

“Anh thật sự xem tôi là anh trai của anh sao?” Thang Thần Phi gào lên: “Tôi không có người em trai như anh, nếu anh là đàn ông, đừng chơi trò đâm sau lưng, đứng lên đấu với tôi đi!”

Lăng Hãn vô lực thở dài: “Cũng quá u ám rồi!” Thành phố này, phong cảnh này, mọi thứ không phải thay đổi, mà là thay đổi đến mức không thể nhận ra.

Thang Thần Phi đột nhiên suy sụp, trong ánh mắt không còn sự kiêu ngạo và phóng khoáng như xưa nữa, giọng nói càng ngày càng thấp: “Hết cách rồi, tôi không quay đầu được nữa. Chỗ này của tôi có một cái lỗ, rất đen, tôi chưa từng có ngày nào vui vẻ, tôi luôn hy vọng có người thật sự yêu tôi, dù chỉ một ngày, tôi cũng sẽ không đi xa như vậy, tôi đã mệt mỏi đến mức muốn chết đi.”

“Chúng ta đều mắc bệnh, chỉ là, bệnh của tôi có thuốc để khống chế, mà anh thì không có thuốc nào để trị.”

“Bi ai là, anh sẽ không có ngày thật sự khỏi hẳn.”

“Tác dụng của thuốc có hạn, nếu không trên đời sẽ không có ly biệt.”

“Nhưng anh hạnh phúc hơn tôi! Chung Tẫn, cô ấy… thực sự rất yêu anh.”

Hai người lại im lặng.

Thang Thần Phi đột nhiên cười lên: “Tôi biết nhất định sẽ có ngày này, nhưng lại không ngờ sẽ có người đi chung, anh thì sao, có từng mơ gì không?”

“Tôi mơ thấy mình sẽ kết hôn, một căn nhà trệt ba gian, một cái sân thật to, cửa nhà đối diện đồng ruộng, mùa xuân ngắm hoa cải vàng, mùa đông ở trong sân ném tuyết, có hai đứa con, bé trai hơi nghịch ngợm, bé gái thích làm nũng. Tôi cưng chiều con gái một chút, còn cô ấy sẽ thiên vị thằng bé hơn.”

“Đáng tiếc...”

Lăng Hãn ngắt lời anh ta: “Không có gì đáng tiếc cả, tôi thật sự hạnh phúc lắm rồi.”

“Thật là ghen tỵ với anh!” Thang Thần Phi híp mắt lại.

Lăng Hãn thản nhiên gật đầu.

“Mẹ nó, không khí này thật khiến cho người ta phiền lòng, nghe nhạc đi!” Thang Thần Phi mở radio, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên kèm theo tiếng ghitar.

“Nhạc gì thế này, hát gì mà đau đớn bi thương.” Thang Thần Phi chuẩn bị đổi kênh.

“Để nghe đi!” Lăng Hãn nói.

Một tấm bưu thiếp rất đẹp xuất hiện trong hộp thư

Câu đó là trò đùa mà anh để lại.

Bụi bặm chồng chất thành một tòa tháp trong lòng em

Anh chỉ cần mở nó như thế này

Anh nói rằng nếu kiếp sau em còn nhớ anh

Chúng ta chết cũng phải chết cùng nhau. (*)

(*) Lời bài hát ‘Nếu kiếp sau em còn nhớ anh’ của Mã Vũ

“Không chọn được ba mẹ cho mình, tôi cũng chẳng cần kiếp sau.” Thang Thần Phi ngã đầu ra sau, dẫm chân ga.

Lăng Hãn mở cửa sổ, hít vào một hơi thật dài. Không khí trong mưa ẩm ướt hòa với tiếng ồn ào náo động của thành phố, mang theo hơi thở trong lành của núi rừng, hồi lâu sau, anh cảm thấy không mát mẻ nữa, dường như còn ngửi thấy mùi hoa. Một tia chớp vụt qua bầu trời, Lăng Hãn nhìn con đường quanh co và vòng vèo ở trước, không biết sẽ thông đến đâu, sương mù đã tản đi, lộ ra một góc của đỉnh núi.

Từ xa truyền đến tiếng mưa rào rào, anh nói: “Chúng ta đi thôi!”