Em Có Thể Thoát Khỏi Tôi Sao?

Chương 1: •

Chương 1: Cùng Tôi Kết Hôn!

Ánh nắng buổi sớm xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng. Trên giường lớn trải ga trắng, cô gái đang cuộn mình ngủ không chút phát giác. Bên cạnh là một người đàn ông, nửa thân dưới quấn khăn bông, nửa thân trên để trần. Làn da màu đồng, đôi vai rộng, vòm ngực rắn chắc, cơ bụng rõ ràng. Từng đường nét đều đẹp như những vị thần. Thư thái tựa đầu vào thành giường, trên tay là ly rượu màu hổ phách. Anh đưa mắt ngắm nhìn cô gái đang ngủ kia, một tay cầm lấy lọn tóc xoăn dài mà đùa nghịch. Rồi lại tiến tới khuôn mặt xinh đẹp, đầu ngón tay lướt từ vầng trán cao, xuống đến mũi cao nhỏ, đôi môi đỏ căng mọng và chiếc cằm thon gọn như muốn vẽ lại từng đường nét.

Cô gái đang ngủ bị làm phiền liền không vui, nghiêng mặt tránh đi, mơ màng tỉnh giấc. Chỉ là khi cô vừa mở mắt, thì xuất hiện trong tầm mắt cô không phải là căn phòng quen thuộc của mình mà là căn phòng xa hoa hoàn toàn lạ lẫm. Tiếp đến là gương mặt anh tuấn có phần băng giá lại có phần tà mị cứ vậy xuất hiện ngay bên cạnh, gần thật gần khiến cô không khỏi thất kinh tỉnh ngủ hoàn toàn. Theo bản năng lập tức bật dạy, kéo chặt chăn che kín cơ thể nhích ra thật xa khỏi người đàn ông kia.

"Anh... sao anh lại ở đây?" Cô gái hốt hoảng lên tiếng. Cô phát hiện cổ họng thế nhưng lại khô khốc, có chút đau rát.

Chưa cần anh lên tiếng, cô đã nhận thức được trên người mình không có lấy một mảnh vải che thân, lập tức siết thật chặt chăn bông màu trắng, che chắn thật kĩ người mình.

"Anh... đã làm gì tôi?" Cô một lần nữa sợ hãi lên tiếng hỏi. Giờ đây cô không biết phải làm gì hết, chỉ có thể như một chú mèo con cuộn tròn người lại, ngập trong nỗi sợ hãi. Dường như chỉ khi làm vậy cô mới cảm thấy an toàn hơn một chút.

Anh vẫn như cũ, tựa lưng vào thành giường, một tay gác lên, tuỳ hứng vuốt nhẹ mái tóc hơi ẩm ướt như một vị vương giả. Khoé môi khẽ câu lên nụ cười nửa miệng đầy tà mị, không nhanh không chậm từ từ đáp: "Em tự nhìn hẳn cũng biết rồi còn cần tôi phải nói sao? Hay ..." Anh ngừng một chút, nhìn cô đầy hàm ý rồi tiếp tục: "Em yêu kiều ở dưới thân tôi như thế nào?"

"Anh vô liêm sỉ!" Cô dường như đã nhận thức được đêm qua chuyện gì đã diễn ra. Nhưng cô muốn hỏi tối qua tại sao lại xảy ra chuyện như này được chứ. Mà người đàn ông này còn cố tình bày ra bộ dạng hưởng thụ, ánh mắt còn đầy hứng thú nhìn cô nữa. Thoáng chút cô liền cảm nhận được có một điều gì đó không hay sắp xảy ra. Mỗi lần dự cảm này xuất hiện thì quả thật liền có chuyện ập tới.

Cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi trong lòng, cô ép bản thân phải thật bình tĩnh, khó khăn hỏi tiếp: "Sao chúng ta lại cùng ở nơi này?"

"Không lẽ em đã quên rằng chính em là người đã chủ động bám lấy tôi, lôi kéo tôi vào đây sao?" Anh tiến lên trước, mặt đối mặt, đưa tay nâng lên chiếc cằm thon gọn kia, trong giọng nói còn mang theo vài phần giễu cợt.

Cô sợ hãi hất tay anh ra, giật lùi người về sau. Không thể nào có chuyện này. Tối qua là cô cùng đám bạn đi tới quán bar chia tay một người bạn học cùng sang nước ngoài, vốn định chơi một bữa ra trò, nhưng cô vui quá nhất thời không kìm nén, uống nhiều hơn vài ly nên có chút choáng váng. Tính vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo ai ngờ lúc ra ngoài liền va vào người nào đó. Cô lập tức thất kinh lên tiếng phủ nhận: "Không thể! Không thể nào! Anh lừa người!"

Người đàn ông cũng không có tiến lại gần cô nữa, chỉ nâng lên ly rượu, lắc nhẹ khiến chất lỏng màu hổ phách theo từng nhịp lắc mà xao động, rồi uống một ngụm, không vội đáp: "Em muốn nghĩ tôi lừa em cũng được. Nhưng kết quả vẫn chỉ có một! Không thể thay đổi!"

"Được. Là lỗi của tôi. Tôi không cần anh chịu trách nhiệm. Cứ coi đây như tình một đêm rồi đường ai nấy đi. Đôi bên đều không phải khó xử!" Cô gái siết chặt bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh của mình, một lần nữa ép buộc bản thân phải thật bình tĩnh giải quyết vấn đề.

"Tôi lại không muốn kết cục như vậy." Người đàn ông nâng ly một hơi uống hết chỗ rượu trong ly rồi đặt sang một bên. Tiến lại gần, đưa tay vòng ôm lấy cả người cô cùng chăn bông, kéo mạnh một cái khiến cô sát lại mình.

"Cùng tôi kết hôn!"

Chỉ một câu đơn giản này đã chính thức đánh vỡ sự bình tĩnh cô cố gắng lắm mới xây dựng được. Cô khó khăn nói ra điều trong lòng: "Anh hẳn biết rõ tôi đã có người mình yêu!"

"Tôi đương nhiên biết em yêu anh trai tôi. Nhưng... " Anh dừng một chút, tay còn lại mơm trớn dọc theo khuôn mặt thon gầy của cô rồi trượt xuống cổ trắng nõn có vài vết hôn đỏ. Mắt hướng về phía đôi môi đỏ mọng của cô rồi tiếp tục nói: "Anh trai tôi lại không hề yêu em!"

Một lần nữa anh chính thức giáng xuống một đòn thật mạnh, thức tỉnh cô đang u mê. Cô không nói gì chỉ im lặng lắng nghe. Cô còn có thể phản biện sao? Toàn bộ lời anh nói đều là sự thật.

"Vậy nên kết hôn cùng tôi là sự lựa chọn duy nhất và tốt nhất của em bây giờ!" Hai mắt chạm nhau, con ngươi đen sâu thẳm của anh dường như muốn hút cô vào trong đó. Đôi mắt này khiến cô không khỏi run rẩy sợ hãi, vội vàng tránh đi tầm nhìn.

Từng lời của anh như một con dao găm sắc bén cứ một nhát lại một nhát đâm thật sâu vào con tim mong manh của cô khiến nó rỉ máu. Cũng vì lí do này mà tối qua cô mới đến quán bar tìm rượu để làm tê dại đi con tim. Cô ngàn vạn lần đều không nghĩ tới sẽ có việc này xảy ra. Tâm cô đau, rất đau nhưng nếu cô vì chút tổn thương này mà đầu hàng. Thì cô cũng đã không theo đuổi người đàn ông hoàn hảo kia đến ngày hôm nay.

"Cho dù tất cả đàn ông không ai yêu tôi thì tôi cũng sẽ không bao giờ cùng anh kết hôn!" Cô quật cường nói lên suy nghĩ của mình. Trước nay cô vẫn luôn như vậy, nghĩ gì liền nói đó.

"Diệp Tâm, em chắc chắn?" Người đàn ông khoanh hai tay trước ngực, nụ cười trên môi sớm đã không còn. Giờ chỉ còn sự lạnh giá trên khuôn mặt cương nghị khiến người đối diện không khỏi run rẩy sợ hãi.

"Chắc chắn!" Diệp Tâm không cần suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời. Người đàn ông này để mà nói quen biết cô khéo có khi còn chưa từng nói chuyện hẳn hoi với anh ta một lần chứ đừng nói đến kết hôn. Xảy ra quan hệ sai lầm một đêm có sao. Thời nay tình một đêm sớm đã là chuyện bình thường. Cô tuy không thích cái trò này, muốn giữ thứ tốt đẹp của người con gái cho người đàn ông mà cô yêu. Nhưng đã chót lỡ thì cô thà rằng sau này trực tiếp nói thẳng với anh ấy, cả hai vẫn có thể sống bên nhau hạnh phúc. Trong tim cô chỉ có thể chứa một mình Cố Duy Dực mà thôi!

"Được. Em sẽ sớm hối hận với quyết định của mình và đến tìm tôi ngay thôi!" Người đàn ông lúc này đứng dậy, chậm rãi mặc lại quần áo chỉnh tề, rồi xoay người rời khỏi phòng.