Em Có Thể Thoát Khỏi Tôi Sao?

Chương 17: •

Chương 17

Lúc Diệp Tâm về đến Cố gia thì trời đã chạng vạng tối. Bước vào phòng bắt gặp Cố Duy Khiêm đang ngồi trên sofa không khỏi ngạc nhiên.

Anh nhìn cô một lượt, xác nhận cô không có việc gì mới an tâm: "Chân đau như vậy vẫn không chịu ở nhà nghỉ ngơi."

Diệp Tâm đem túi xách để lên bàn, cô ngồi xuống bên cạnh anh, vẫn không quên lúc sáng anh đã có thái độ như thế nào: "Không phải Cố tổng rất bận hay sao? Còn về nhà sớm để làm gì vậy?"

Cố Duy Khiêm véo nhẹ mũi cô, trong giọng nói là sự cưng chiều: "Vậy phải hỏi Cố phu nhân hôm nay sao lại nổi hứng muốn gọi chồng trở về nhà sớm!"

Cô gạt tay anh ra, hờn giận nói: "Vốn dĩ muốn đặt một nhà hàng rồi đi ăn. Nhưng Cố tổng của chúng ta bận rộn như vậy nên thân làm phu nhân đã không lãng phí nữa!"

"Vậy là lỗi của tôi rồi. Cố phu nhân muốn phận tôi tớ này làm gì mới có thể vừa lòng?" Cố Duy Khiêm ôm cô vào lòng, anh vuốt nhẹ mái tóc dài của cô.

Diệp Tâm bị anh chọc cười, cô cũng không dài dòng liền nói: "Em muốn ăn lẩu!"

Cố Duy Khiêm rất vui vẻ đáp ứng: "Được! Chúng ta đi ăn lẩu!"

Nói là làm, Cố Duy Khiêm dẫn cô đến một nhà hàng lẩu nổi tiếng. Diệp Tâm thích nhất chính là món lẩu thái chua cay. Mặc dù không giỏi ăn cay nhưng lại cực thích cảm giác nóng nóng của lẩu và vị cay cay của gia vị ớt trong đó. Còn với anh, rất dễ ăn. Món gì cũng có thể ăn được. Vậy nên chỉ cần cô thích thì anh cũng sẽ rất vui lòng đi ăn cùng.

Trong lúc đợi đồ ăn được mang lên, Diệp Tâm rất vui vẻ đưa đến trước mặt anh món quà cô mới mua: "Chúc mừng sinh nhật!"

Cố Duy Khiêm nghi hoặc nhìn cô. Cô từ khi nào đã để ý đến ngày sinh nhật của anh? Năm ngoái cô còn không hay biết gì, còn cố tình làm ra hành động chọc cho anh tức giận nữa: "Cố phu nhân, em là đang giở trò gì đây? Khai mau. Có phải đã làm gì nên tội rồi phải không?"

Diệp Tâm chu chu môi, cô uống một ngụm coca nói: "Anh đừng suy bụng ta ra bụng người như vậy. Chỉ đơn giản là quà sinh nhật. Nếu anh không thích vậy trả em đây!"

Diệp Tâm vốn không thích rượu, nên mỗi lần Cố Duy Khiêm trở về nhà với mùi rượu nồng nặc cô sẽ cực kì khó chịu. Và dĩ nhiên cô sẽ gọi các loại nước ngọt thay vì rượu hoặc bia. Trước nay Cố Duy Khiêm chỉ biết cô không thích ngửi mùi rượu trên người anh thôi chứ không biết cô lại cực thích nước ngọt.

Cái đấy anh không biết cũng đúng vì trước mặt anh cho dù thích hay không thích cô cũng sẽ không biểu hiện ra mặt. Cô vẫn sẽ kiêu ngạo ăn hoặc uống. Giống như ngày đó ở Pháp, cô kén ăn sushi đến vậy.

Cố Duy Khiêm mở hộp quà ra, anh làm một bộ dạng cảm động: "Quả là một món quà đáng nhớ!"

Diệp Tâm cũng không mấy để tâm. Chỉ cần anh không ghét bỏ nó là được rồi. Đồ ăn được dọn lên, cô như một đứa trẻ thấy món ăn yêu thích của mình, rất hào hứng.

Nồi lẩu bốc khói nghi ngút, tỏa ra mùi thơm quyến rũ đánh thức mọi giác quan. Nước lẩu có màu hơi trắng đục, hòa quyện tất cả các hương vị mặn nồng của các đồ hải sản như: tôm, cá, mực,... đến vị ngọt của các loại rau xanh, mùi thanh, mùi của nấm tươi, thơm nồng mùi sả và mùi lá chanh Thái.

Ngày hôm nay, là lần đầu tiên Diệp Tâm không bày ra bộ dạng thanh cao như mọi khi. Cô ăn rất nhiệt tình, rất vui vẻ. Cố Duy Khiêm xắn tay áo sơ mi, bóc vỏ từng con tôm để vào bát cho cô. Mỗi lần như vậy cô sẽ rất hảo tâm gắp một miếng thịt vào bát cho anh, sau đó lại tiếp tục ăn.

Cố Duy Khiêm nhìn cô ăn ngon cũng sinh ra cảm giác ngon miệng, ăn rất vào.

Diệp Tâm vừa ăn vừa nói: "Hôm nay mẹ gọi điện. Trách em không về thăm nhà."

"Đúng là rất lâu chúng ta chưa về thăm hai người." Cố Duy Khiêm trước giờ luôn rất tôn trọng trưởng bối, anh mấy lần cũng định đưa cô về nhưng hai người cứ như vậy hết cãi nhau rồi lại hiểu lầm, quanh đi quẩn lại cũng mất rất nhiều thời gian.

"Em nói với mẹ cuối tuần này sẽ trở về. Vậy mà mẹ vẫn không ngừng trách..." Diệp Tâm không khỏi thở dài, cắn đầu đũa ấm ức nói.

"Cuối tuần chúng ta về thăm họ." Cố Duy Khiêm không suy nghĩ nhiều liền đáp.

Diệp Tâm vội lắc đầu: "Không cần phải phiền như vậy, mình em về là được rồi. Anh cứ làm việc của anh đi."

Cuối tuần Cố Duy Khiêm nghỉ ở nhà, anh thường làm những việc mình thích như đọc sách, chơi thể thao. Cô thì không thích chơi thể thao vậy nên rất muốn tránh đi nhưng đều bị anh bắt đi cùng.

Cố Duy Khiêm nhận thấy tâm tình cô hôm nay tương đối tốt, lần đầu chủ động rủ anh ra ngoài ăn tối. Và hình như cũng là lần đầu cô muốn anh trở về nhà sớm.

Điện thoại của anh reo vang, Diệp Tâm cũng không có để ý tiếp tục ăn. Đối với việc bất cứ lúc nào anh cũng bận rộn với điện thoại công việc cô cũng đã quen rồi.

Cố Duy Khiêm nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói rất to: "Cố Duy Khiêm, cậu ở nơi nào liền bò đến đây ngay lập tức! Đừng có nói câu cậu bận. Chúng tôi sẽ tuyệt giao với cậu đó!"

Đầu dây bên kia lại lập tức tắt máy. Cố Duy Khiêm nhìn cô, quả thực không có ý định đi nhưng bọn họ đã nói thế anh không đi xem ra không được rồi!

Diệp Tâm thấy anh nhìn cô, cô uống một ngụm coca, không nhanh không chậm nói: "Anh có việc phải đi?"

Cố Duy Khiêm đương nhiên sẽ lựa chọn việc giữ im lặng. Anh cầm đũa, gắp một miếng thịt bỏ vào bát cô. Rồi tiếp tục ăn như không có việc gì.

Cô bị hành động của anh làm cho không khỏi ngỡ ngàng. Anh từ khi nào đã nghe lời cô nói vậy? Cắn đầu đũa, cô nhìn anh: "Anh xác định không đi?"

Không một chút phản ứng, Cố Duy Khiêm lại gặp đồ ăn cho cô.

Diệp Tâm nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Được rồi anh đi đi nhưng..." Cô ngừng một chút tiếp tục nói. "Phải đưa em đi cùng!"

Cố Duy Khiêm không phải người thích nói nhiều. Anh luôn nghĩ chi bằng nói xuông thì thực hiện bằng hành động sẽ tốt hơn. Vậy nên sau khi ăn xong, anh không nhiều lời, quả thực đưa cô đi cùng.

Anh đưa cô đến quán bar nổi tiếng nhất nơi đây. Trước kia cô đã từng tới đây vài lần, cũng không nhiều. Chỉ khi nào bạn bè tổ chức tiệc thì mới tới cũng như ngày hôm đó. Ngày mà cô cùng anh bắt đầu dây dưa không dứt. Nơi này vẫn luôn là một nỗi ám ảnh khiến cô không có đủ dũng khí để đi vào lần nữa. Từ đấy đến giờ còn nghĩ đó là lần cuối cùng cô tới nơi này.

Bước xuống xe, cô bám lấy cánh cửa xe, ngẩn ngơ nhìn về phía cửa lớn của quán bar đang đông đúc khách ra vào. Giây phút này cô đã hối hận khi không hỏi trước mà đã theo anh tới.

Cố Duy Khiêm bước đến bên cạnh, nhìn được biểu cảm thất thường của cô không khỏi lo lắng: "Có chỗ nào không khoẻ sao?"

Diệp Tâm thu lại ánh mắt, cô cúi đầu tránh đi tầm nhìn của anh, chẫm rãi đóng lại cửa xe đáp: "Không có gì..."

Cô là người đòi đi cùng, bây giờ lại đòi trở về thì cũng có chút quá đáng. Siết chặt quai túi xách, cùng anh bước vào.

Vào trong quán bar cô nắm lấy tay anh, có chút sợ. Giờ phút này cô có chút hoài nghi, cẩn thận nhìn anh. Có khi nào anh cố tình đưa cô đến đây để cho cô nhớ lại ngày hôm đó hay không.

Cố Duy Khiêm thấy cô trở nên im lặng, cũng không còn vui vẻ như ban nãy: "Sao tự dưng em lại muốn đi cùng anh?"

Diệp Tâm rời đi tầm mắt, nhìn quán bar sôi động kia, cố gắng tỏ ra bình thản nhất đáp: "Chỉ là tò mò muốn biết mỗi lần anh trở về nhà muộn, trên người nồng nặc mùi rượu như vậy là do đâu mà có..."

Một câu này của cô khiến anh quả thực không biết phải trả lời sao. Diệp Tâm cùng anh tiến vào phòng VIP, vừa bước vào, ánh mắt của đám người trong phòng liền tập trung trên người bọn họ.

Người đầu tiên lấy lại bình tĩnh đi đến bắt chuyện: "Cố Duy Khiêm, cậu cuối cùng cũng thông suốt dẫn theo phụ nữ đi cùng rồi sao?"

"Thông suốt cái đầu nhà cậu. Đừng có nói nhảm nữa." Cố Duy Khiêm chưa gì đã bắt đầu thấy sai lầm khi đưa cô cùng tới đây.

Người đàn ông kia không khỏi cười ha ha một trận. Để có thể chọc được Cố thiếu gia quả là chuyện rất đặc sắc. Xem ra cô gái kia không phải tầm thường.

"Duy Khiêm, giới thiệu một chút về mĩ nhân đi cùng cậu hôm nay đi nào!" Một người đàn ông khác lên tiếng.

Cố Duy Khiêm vòng tay ôm lấy eo cô, cũng không để đám người kia vào mắt. Anh vừa nhìn cô vừa nói: "Không phải các cậu đã gặp vợ tôi rồi sao?"

"Vợ?" Đám người kia không khỏi kinh ngạc đồng thanh lên tiếng.

Diệp Tâm lúc này mới có thể an tâm, bớt đi phần nào chút lo lắng trong lòng. Cô mỉm cười xinh đẹp nói: "Lần đầu gặp mọi người."

Chu Gia Minh là kẻ không biết điều nhất, anh ta cực kì thích trêu trọc Cố Duy Khiêm: "Còn tưởng em dâu là bông hoa trong cung cấm chứ!"

Lời nói ra liền bị Cố Duy Khiêm lườm cho một cái. Diệp Tâm có chút bất ngờ, những cũng rất nhanh cô đáp trả: "Là anh không mời em chứ không phải em không đi."

Chu Gia Minh quả thực bắt đầu có chút hứng thú với cô gái này. Vốn dĩ anh không thích cô nhưng bây giờ quả thực đã có thể hiểu tại sao Cố Duy Khiêm lại chấp mê bất ngộ như vậy. Cô gái này không phải là một bông hoa bình thường mà cô còn là bông hồng cao quý, xinh đẹp, đầy gai nhọn.

"Là anh sai. Một ly này nhận lỗi với em!" Chu Gia Minh cầm lên ly rượu, anh một hơi uống cạn.

Cố Duy Khiêm cẩn thận quan sát cô, thấy không vấn đề anh mới yên tâm hơn chút. Xem ra bạn nãy là anh lo lắng nhiều rồi. Nhìn Chu Gia Minh bị cô vặn lại anh cũng rất thoải mái vui vẻ hưởng thụ.

"Cuối cũng cũng được gặp em dâu! Cố Duy Khiêm, cậu phải học tập Lâm đại thiếu gia đi!" Từ Uy Vũ đi đến hất cằm về phía một đôi khác.

Lúc này Lâm An Trình mới lên tiếng: "Duy Khiêm, cậu tốt nhất đừng sai lầm như tôi. Dẫn vợ đến đây để rồi bị tên kia dạy hư."

Cố Duy Khiêm đi đến chỗ ghế trống, để cô ngồi xuống trước rồi bản thân mới ngồi kế bên cạnh, tay vẫn ôm lấy eo cô không rời. Anh nâng lên ly rượu vừa được đưa tới, nhấp một ngụm vui vẻ đáp lại: "Tôi sớm đã biết như vậy nên mới không để cô ấy giao du với cậu ta. Chỉ là hôm nay cô ấy muốn biết tại sao tôi hay về muộn, trên người lại toàn mùi rượu nữa."

Diệp Tâm không khỏi liếc nhìn anh một cái. Chỉ là câu nói đùa thôi vậy mà anh lại coi là thật.

Chu Gia Minh lúc này bị mọi người đổ tội, có chút oan ức nói: "Lâm An Trình, tôi dạy hư gì vợ cậu?"

"Nhờ phúc của cậu, chuyện gì của tôi cô ấy cũng biết hết rồi. Còn có mấy trò mèo cậu hay dùng nữa. Nếu không phải cậu dạy thì sao cô ấy biết được." Lâm An Trình không khỏi mệt mỏi nói.

Chu Gia Minh ngay lập tức quay sang cô nói: "Nếu các cậu đã như vậy tôi cũng không ngại tiếp tục. Em dâu, em có biết trước kia chồng em như thế nào không? Cậu ta chơi bời cứ phải gọi là bậc nhất. Những cô gái xinh đẹp có ai là chưa qua tay cậu ta đâu!"

Diệp Tâm hơi nghiêng đầu nhìn Cố Duy Khiêm thấy anh vẫn rất bình thản, cô không khỏi hỏi lại: "Vậy sao?"

Cố Duy Khiêm cầm quả táo trên bàn hướng Chu Gia Minh ném. Cậu ta bắt được, vui vẻ cảm ơn: "Cảm ơn nhé!"

Từ Uy Vũ cũng rất có lòng tốt: "Em dâu, làm thế nào em có thể thu phục được tên tiểu tử này? Cậu ta từ sau khi kết hôn tuyệt không dính dáng đến nữ sắc!"

Cố Duy Khiêm thực sự đã hối hận. Tại sao khi xưa anh lại có thể kết giao với bọn họ chứ. Quả thật sai lầm mà!

Diệp Tâm đương nhiên cũng giống bọn họ không biết tại sao. Cô có làm gì ư? Cô khẽ hỏi nhỏ: "Em có làm gì sao?"

Cố Duy Khiêm ngoài cười cười đáp lại quả thực không biết phải làm thế nào. Giờ đây anh quả thực rất rất hối hận rồi.

Không những thế Chu Gia Minh còn đổ thêm dầu vào lửa: "Nhớ ngày đó trước khi cậu ta kết hôn, chúng ta đã chơi một trò cá cược, cậu ta thế nhưng cùng cô gái kia xảy ra quan hệ thật!"

Lúc này Từ Uy Vũ cũng trở nên nghiêm túc, anh cùng Lâm An Trình lập tức ngăn cản Chu Gia Minh tiếp tục phát ngôn ngông cuồng.

Diệp Tâm nghe vậy lập tức cứng đờ người. Cô nhớ đến tối hôm đó cô cùng hội bạn đến đây chơi. Vốn dĩ cô không biết uống, thế nhưng lại uống hơi nhiều. Đầu óc có chút choáng váng. Sáng hôm sau tỉnh dậy cô lại nằm trên giường cùng anh.

Cảm giác miệng hơi khô, đưa tay lấy nước uống. Cô cố gắng bình tĩnh hỏi: "Hôm đó có phải ngày ... tháng ... đúng không?"

Chu Gia Minh nhận ra mình đã sai đang vô cùng hối hận, nghe được ngày tháng chính xác liền không khỏi cả kinh. Từ Uy Vũ và Lâm An Trình cũng không thể bình thường.

Cố Duy Khiêm lúc này quả thực đã không thể ngồi im nghe bọn họ nói tiếp nữa. Anh cẩn thận quan sát, thấy cô sắc mặt hơi tái đi liền đưa cô ra ngoài.